Chương 11: Hưng Đạo vương?

Độc Lộ Chúa Tể

Chương 11: Hưng Đạo vương?

Tử khí bị quét ra xa, linh hải đã xuất hiện, âm u vô tận, lại có từng đợt sóng biển màu đỏ như xích huyết đang hung hãn trùng kích, tạo thành sóng thần khủng bố, mang theo tiếng sấm chớp ầm ầm, phong vân biến sắc.

Huyết hải mênh mông này, cảm nhận khí tức khủng bố, từng đợt sóng thần kêu gào, trong tiếng sóng dường như có thanh âm thảm thiết của vô vàn sinh linh, uy thế có thể nói là khủng khiếp, khiến cơ thể gã thanh niên bắt đầu không chịu nổi.

Hắn không phải là kẻ ngu, biết rằng đây là thời khắc quan trọng, cỗ lực lượng từ bức tượng vẫn liên tục truyền đến, lập tức vận chuyển Lạc Long Kinh, tiếp tục mượn nó để mở rộng Linh hải của mình.

Một thanh âm khủng bố như tiếng long ngâm vang vọng từ thái cổ, chỉ loáng thoáng mà thôi, nhưng cơ hồ có thể trấn áp những tiếng sinh linh đồ thán ở dưới đại dương máu kia.

Những kim văn ẩn hiện trên bầu trời Huyết Hải, nhìn kỹ có gì đó rất giống với một con kim long đang uốn lượn trong tầng mây.

Một cỗ uy thế tràn ngập, cùng với sóng biển khủng bố màu máu va chạm, làm cho thiên địa trở nên nóng rực, biển trời liên kết, khắp nơi đều là kim sắc huyết sắc, lúc thì lấp lánh, khi lại âm u.

Quá trình này cứ tiếp diễn, dưới sự trùng kích của hoàng kim long văn, sương mù tím không ngừng được đấy ra xa, mỗi lần ‘Hải’ mở rộng đều có âm thanh chấn động thiên địa, một đại dương màu máu mãnh liệt dâng trào.

Trên bầu trời của Huyết Hải bắt đầu có hình, thiên biến vạn hóa, ngân hà bay đầy trời, nhưng một lúc sau, xuất hiện 1 bầu trời cô quạnh, vừa sinh trưởng vừa suy tàn, phát triển tới trạng thái đỉnh cao rồi lại diệt vong, lập đi lập lại, không ngừng Luân hồi.

Lúc thì hắn cảm thấy được sinh cơ của vạn vật trong thiên địa đang bừng bừng, rồi lại lĩnh hội được sự cô quạnh của vũ trụ, cảm thấy được tinh không âm u đầy tử khí.

Âm thanh đầy ám ảnh của oán linh truyền ra, căn cổ điện vốn cổ lão u ám, nay nhiễm huyết sắc từ Huyết Hải của gã thanh niên đang xếp bằng bên dưới bức tượng đá, khiến khung cảnh càng trở nên cô liêu đáng sợ, như là Mạt nhật thiên tai đang đến gần.

Phải trải qua mấy canh giờ, huyết sắc ma quang mới dần dần thu liễn, thanh âm sinh linh đồ thán chậm rãi biến mất, lại qua 1 canh giờ nữa, tòa cổ điện hoàn toàn yên tĩnh lại, Huyết Hải của hắn cũng trở nên yên lặng, quang hoa nội liễm, âm thanh lớn của sóng biển cũng biến mất.

Không bao lâu sau, gã thanh niên cũng tỉnh lại, đôi mắt có thần quang lấp lánh, tinh thần sung mãn, khí huyết tràn đầy.

Theo như Lạc Long kinh đã ghi chép, hắn đã chính thức mở ra Linh Hải, tiến vào trình tự thứ 2 của Đại môn thứ nhất, Linh Môn, Khai hải!

Cảm nhận được cỗ lực lượng mạnh mẽ đang cuồn cuồn bên trong cơ thể, hắn tin rằng bây giờ dù có một con hổ ở đây hắn cũng có thể đánh chết.

Không chỉ lực lượng, các giác quan dường như cũng mẫn cảm hơn, thế giới như biến đổi hoàn toàn trong mắt hắn.

Đưa mắt nhìn ra ngoài cửa điện, trong làn tử khí lạnh lẽo chết chóc hắn nhìn thấy gì? Vô số hạt sương. Chỉ một tấc vuông, cũng chứa vô tận hạt sương.

Chỉ là, nói là hạt sương cũng không chính xác, là hạt bụi, mà cũng không phải là hạt bụi. Nghe thật là khó hiểu, nhưng trong mắt hắn, mỗi hạt bụi lại như là một thế giới mênh mông.

Đến tận lúc này hắn mới hiểu được phần nào chân nghĩa của nhân thể. Mỗi nhân thể là một đại thế giới, bên trong là vô tận tiểu thế giới.

Tu luyện là gì? Chính là mở ra một cánh cửa tiến vào mỗi thế giới chưa được khai phá, kích phát tiềm lực của nhân thể. Vô tận giới môn, vô tận bí cảnh, tiềm lực của nhân thể cũng là vô tận.

- Đúng rồi!

Gã thanh niên như nhớ ra điều gì, lập tức quay đầu lại. Lúc này hắn đã cảm giác được thoát thai hoán cốt, muốn thử quan sát gương mặt phủ trong hỗn độn của bức cổ tượng Lạc Long Quân.

Hai tay khẽ kết ấn, gã thanh niên khẽ vận chuyển huyền pháp của Lạc Long kinh, ngưng tụ tinh hoa vào song nhãn, muốn nhìn thật rõ huyền cơ của bức tượng. Có điều hắn đã đánh giá bản thân quá cao, hai tròng mắt sắp nứt ra nhưng vẫn chưa thấy được gì.

- Bức tượng này thần kỳ như vậy, lẽ nào người được tôn là Bách Việt chi Tổ, thật sự tồn tại trên đời?

Lạc Long quân chính là thần trong lòng người Việt! Những gì đã trải qua khiến gã thanh niên bắt đầu có xu hướng tin vào sự tồn tại của vị Bách Việt chi Tổ này. Đương nhiên điều đó không đồng nghĩa hắn tin vào chủ nghĩa tâm linh, mà hoàn toàn ngược lại. Sự tồn tại của những sinh linh được gọi là ‘Thần’, hay cả Lạc Long Quân, e rằng cũng chỉ là những vị phách giả đã đi rất xa trên Phách Lộ mà thôi.

Một tiếng động đột ngột vang lên cắt đứt suy nghĩ của gã thanh niên. Mặt đất xuất hiện chấn động, cả tòa cổ điện theo đó mà rung chuyển.

- Chuyện gì vậy?

Lại là động đất, điều này không khiến hắn lo lắng mà thậm chí có phần vui mừng. Đây là dấu hiệu khởi động ngũ sắc tế đàn sao? Nếu vậy thì hắn sắp sửa được trở lại Tổ Sơn rồi!

Vừa muốn lao vào căn phòng đằng sau tòa cổ điện xem xét tòa tế đàn, thì tâm thần đột ngột run lên, không phải vì rung động, mà đây là dấu hiệu báo trước nguy hiểm chết người, được hắn trui rèn sau quãng thời gian lăn lộn thế giới ngầm. Gã thanh niên lập tức đổi hướng vọt thẳng ra bên ngoài.

Ở khoảnh khắc mà hắn vừa ra khỏi đại môn cổ điện, quay đầu nhìn lại thấy bức tượng đá, tâm thần lập tức run lên. Bởi hắn nhìn thấy bức tượng cổ bằng đá toàn thân ngập tràn vết nứt, vô cùng thê thảm, trên gương mặt như được phủ sương mù, hai mắt thậm chí như có hai hàng lệ rơi xuống.

Một tiếng "Rầm" vang lên, trong khoảnh khắc tượng đá nát bấy, hắn rõ ràng nhìn thấy ánh mắt bức tượng nhìn hắn, một cách đầy khó hiểu.

Ngay sau đó, một làn gió lạnh thổi qua, cả tòa cổ điện, cùng với tòa ngũ sắc tế đàn cũng đột ngột hóa thành bột mịn.

Gã thanh niên hoàn toàn ngây dại, không biết vì sao lại phát sinh chuyện như vậy, chẳng lẽ là do việc hắn hấp thu lực lượng tồn tại trong cổ tượng hay sao?

Đúng lúc đang thẫn thờ, thì tâm thần đột ngột run lên, cảnh báo sinh tử lại xuất hiện trong đầu, hắn cảm giác được vô cùng rõ ràng, tử thần dường như đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Gã thanh niên chậm rãi lui lại, việc cổ điện và bức cổ tượng hóa thành tro bụi có lẽ báo hiệu cái gì đó. Bây giờ cần lập tức rời khỏi phế tích tòa cổ điện này, còn cái gì mà ngũ sắc tế đàn, e là cũng phải bỏ qua.

Khung cảnh khu rừng rậm nguyên thủy ở phía sau tòa cổ điện dần được thu hết vào trong mắt.,

Ở vị trí này, ở thời điểm này, giác quan của hắn đã nhạy bén hơn rất nhiều, hoàn toàn có thể nhìn rõ, toàn bộ cây cổ thụ trong khu rừng rậm đều có những lục hà đang không ngưng tiến về nơi trung tâm, nơi có bóng dáng của cây cổ thụ khổng lồ kia.

Và ngay lúc này đây, bóng dáng lờ mờ của cây cổ thụ che lấp trăng sao kia dường như khẽ lay động, khiến tim hắn như thắt lại.

- Mẹ nó chứ!

Gã thanh niên đập tay vào một khối bia đá lớn ở bên cạnh, miệng không khỏi chửi một câu. Hắn thực sự giận dữ, không phải vì hiểm nguy sắp ập đến, mà là biết rõ nguy hiểm sắp đến nhưng lại không có cách nào chống lại. Lúc này nên đi đâu, lẽ nào chạy càng xa khu rừng kia càng tốt?

- Hử?

Hắn dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên khối thạch bia vừa đập tay vào. Chỉ thấy trên đó có dòng chữ rất lớn, nhìn nét chữ đã có thể thấy được khí khái thôn thiên. Chữ không quá cổ, rất nhanh hắn dịch được luôn.

"Cổ điện trấn áp yêu vật, không được động!"

- Mẹ nó, giờ mới xuất hiện thì còn có ích gì nữa!

Hắn cảm thấy có chút nhức răng, lúc tiến vào là hắn đi từ phía căn phòng ở sau tòa cổ điện, nếu khối đá khổng lồ này đặt ngay ở đó thì có phải đã không xảy ra cơ sự này.

- Là tên ngu ngốc nào đã đặt thông cáo ở đây? Ô! Vẫn còn chữ?

Gã thanh niên hai mắt sáng lên, bởi ở phía dưới vẫn còn một dòng đề, chỉ vì những chữ bên trên quá lớn, quá khí thế, khiến hắn bị hút mất sự chú ý. Dòng đề nhỏ bên dưới, hình như vẫn cùng một người viết ra, nhìn thế nào cũng thấy là người đó ký tên.

- Đại Việt...

Đại Việt? Đây không phải tên nước trong thời kỳ phong kiến hay sao? Lẽ nào Đại Việt cổ đã có người tới nơi này?

Trong lòng hắn đã có một cái tên, rất có thể là một vài nhân vật thần thoại, như Tứ Bất Tử chẳng hạn. Chúa Liễu Hạnh, Từ Đạo Hạnh, Nguyễn Minh Không, rất có thể là bọn họ.

-...Hưng...

Gã thanh niên há hốc miệng, cơ thể như bị điện giật.

Không phải là Liễu Hạnh, Từ Đạo Hạnh hay Nguyễn Minh Không, không phải những nhân vật được thần thánh hóa trong dân gian.

Một vị danh nhân mà người Việt không ai không biết, không ai không nghe.

Một vị vương giả với những chiến tích phi thường.

Một người có thật với những chiến tích có thật, không hề mơ hồ như Sơn Tinh, Thánh Gióng đầy sắc màu truyền thuyết.

Ký tên trên khối đá đen khổng lồ:

"ĐẠI VIỆT...

...HƯNG ĐẠO!"