Chương 233: Ngã rẽ ~
Đau đớn thay, thương tiếc thay. Nhưng rồi sẽ chẳng ai nhớ đến những người đã nằm xuống, phải chăng họ chỉ thương tiếc bây giờ rồi họ lại bước tiếp trên con đường của mình.
Huệ Nhan kẻ gây ra biết bao nhiêu tội lỗi trên cái địa bàn của hắn. Gã cảnh sát trưởng khu vực quận Thừa Thiên đã nhận không biết bao nhiêu hối lộ của người khác để rồi gián tiếp gây nên cái lỗi lầm kia.
Tuy kẻ tốt không phải lúc nào cũng chiến thắng nhưng kẻ xấu luôn luôn sẽ gặp quả báo dù tốt hay muộn. Nhưng tốt với xấu định nghĩa nó như thế nào? Tất cả đều do con người tự định nghĩa ra mà thôi. Tốt hay xấu cũng chỉ là việc bạn có gây nên tổn thương cho người khác hay không.
Tất nhiên Huệ Nhan là kẻ gây nên nhiều tổn thương cho người khác nhất trong cái cuộc đời của hắn. Nếu như hắn gây tổn thương cho người này mà mang lại hạnh phúc cho người kia như Thu Phong đã đành, hắn làm điều đó chỉ vì ích kỷ tham lợi lộc của bản thân mà thôi.
Với Huệ Nhan mà nói Thu Phong như hiện thân của ác quỷ khiến hắn phải chịu cái viễn cảnh như ngày hôm nay. Nhưng với vài người mà nói Thu Phong lại như là một người cứu tinh cứu lấy cái nỗi lòng đã chết của những con người chẳng thể nói lên nỗi lòng của họ.
Có thể sau này Thu Phong trở thành một kẻ nào đó vĩ đại, nhưng cũng có thể hắn chỉ là một thằng mang đến nỗi đau cho người khác không hơn không kém. Duy nhất sự khác biệt của hắn và Huệ Nhan nằm ở chỗ. Thu Phong gây tổn thương với đúng người, còn Huệ Nhan gây ra tổn thương với bất cứ ai làm chướng mắt hắn, thậm chí không làm chướng mắt hắn hắn cũng gây tổn thương cho người khác.
Không cần nói đến sau này Thu Phong phải chịu quả báo thế nào khi làm cho một người bị tâm thần, còn đau đớn hơn cả cái chết. Nhưng hắn chỉ biết bây giờ hắn là quả báo của Huệ Nhan, Huệ Nhan phải trả quả báo từ những lỗi lầm mà hắn gây ra. Nếu Thu Phong không làm việc này sẽ có người khác làm việc này thay hắn, chỉ là sớm hay muộn. Hiển nhiên trong chuyện này Thu Phong chẳng có một cảm giác tội lỗi gì với thứ con người như vậy cả.
Ngày hôm sau Huệ Nhan thức giấc, hắn không còn tỉnh táo như cái ngày hôm qua nữa. Nếu còn tỉnh táo thì ngày hôm nay ở trước phiên tòa hắn cũng sẽ phát điên mà thôi. Chẳng ai có thể ngày nào cũng uống những viên thuốc gây hại đến não bộ, rồi đứng trước tòa, chịu bản án với mọi lỗi lầm mình gây ra mà có thể bình tĩnh được. Bản cáo trạng của hắn được đọc trong hàng tiếng đồng hồ, phát trực tiếp trên kênh truyền hình của thành phố Quảng Phúc.
Thật ra hắn bị điên có lẽ là kết quả tốt nhất trong cuộc đời hắn bây giờ. Hắn sẽ chẳng thể nào hiểu được mình từng giàu có, quyền lực như thế nào, hắn cũng chẳng thể biết mình từng là một kẻ có địa vị lớn lao trong xã hội ngầm
Lục Nương từng một thời gian dài xem Huệ Nhan là đối thủ. Nặng nhọc vắt óc ra suy nghĩ cách để đối phó với ông ta, nhưng bây giờ nhìn hắn xem. Lục Nương thấy một Huệ Nhan điên điên khùng khùng bị còng tay đứng trước vành móng ngựa, đầu tóc rối bời, miệng lúc nào cũng chảy nước dãi.
‘Đây từng là Huệ Nhan hiển hách một thời hay sao’ Bấc giác một dòng suy nghĩ chạy ngang qua đầu Lục Nương. Cô đã từng rất ghét hắn, nhưng bây giờ cái cảm giác ghét ấy không còn nữa, cô cũng chẳng hả hê khi chứng kiến kẻ một thời đứng đầu cái quận giàu có bậc nhất thành phố này.
Lòng Lục Nương bỗng cảm thấy nặng trĩu, đồng thời cô như nhận ra một thứ gì đó. Phải chăng con người chúng ta quá tham lam? Có một rồi muốn hai, có hai thì muốn ba, có ba rồi lại muốn nhiều nhiều hơn nữa biết đến khi nào là điểm dừng? Cô cũng nhận ra rằng chính bản thân mình cũng vậy, quá tham lam như bao người khác. Cuối cùng con người vẫn chỉ là con người.
Một Lục Nương mạnh mẽ bỗng yếu đuối đến đáng sợ. Theo dõi phiên tòa của Huệ Nhan qua màn hình máy tính cùng Thu Phong và các thành viên chủ chốt của Hắc Long Bang. Cô khẽ thở dài một tiếng "Haizz"
Tiếng thở dài ấy nhỏ đến mức chẳng ai có thể nghe thấy ngoài Thu Phong đang ngồi bên cạnh cô. Bấc giác cô tựa đầu vào vai hắn lúc nào không hay.
Bờ vai rộng lớn, rắn chắc nhưng cũng thập phần ấm áp khiến con tim Lục Nương như bớt sôi động đi phần nào. Lúc này Lục Nương đang đứng giữa cửa sự lựa chọn của mình, cánh cửa ấy ai cũng sẽ phải gặp. Khi con người trong số chúng ta đến một cái ngưỡng nhất định nào đó giữa bậc cảm xúc của mình họ sẽ gặp cánh cửa này, có người sớm, có người muộn. Có người chỉ hai mươi mấy tuổi đầu đã gặp cánh cửa này nhưng cũng có người nằm trên giường bệnh đếm từng ngày sống sót cuối cùng mới gặp cánh cửa này. Không thể nói ai gặp sớm hay gặp muộn.
Chỉ là cánh cửa ấy đến vào thời điểm nào, có thích hợp hay không. Ở cái tuổi cập kề 40 này Lục Nương, một người phụ nữ trưởng thành và thành đạt lại đang đứng giữa cái ngưỡng của sự chọn lựa. Tiếp tục hay buông bỏ. Ban đầu khi theo chân Thu Phong cô quyết tâm theo đuổi cái sở thích của mình, muốn làm được những điều mình thích, muốn diệt những con người mình ghét.
Giờ thì sao, khi chứng kiến Huệ Nhan như vậy, cô cảm thấy con tim mình trống rỗng. Tuy không mang cảm giác tội lỗi, nhưng cô thấy bản thân mình dường như chẳng còn muốn gì nữa. Lục Nương cảm thấy bản thân bây giờ chỉ mong muốn lấy sự yên bình, sống một ngày mà chẳng phải đau đầu suy nghĩ về vấn đề gì, chẳng phải suy tính, chẳng phải muộn phiền.
Rồi bỗng dưng Lục Nương lại nhận ra cô sống như vậy với ai? Cả đời này cô chưa có lấy một người bạn trai để chia sẻ đắng, cay, ngọt, bùi. Lấy đâu ra yên bình cho cô khi cô lại cảm thấy cô đơn đến lạ.
"Haizzz" Một lần nữa Lục Nương lại thở dài khi đang tựa vào bờ vai rộng lớn của Thu Phong.
Thu Phong cảm nhận được tâm trạng của Lục Nương, hắn hiểu cái cảm giác này của cô ta. Hắn biết Lục Nương tuy là một đại tỷ lâu đời, nhưng theo đánh giá của Thu Phong cuộc đời mà Lục Nương nếm trải nó chỉ giống như những ngọn sóng nhấp nhô trên biển vào những ngày đẹp trời. Nó cứ bình bình như thế dù cô sống trong một môi trường đầy loạn lạc. Hắn thì khác, cuộc sống của hắn, tâm trạng của hắn lúc nào cũng như những cơn sóng dữ đang đánh ngoài biển khơi vào những cơn giông tố đang gào thét.
Không tự chủ được lời nói, bỗng nhiên Thu Phong lên tiếng phá tan bầu không khí tập trung của mọi người … hắn nói:
"Đôi khi con người phải đối mặt với những bước ngoặc của cuộc đời mình. Chọn đi tiếp hay dừng lại cũng là một bước tiến. Chính là vì con người nên ta mới có tham vọng, có sự cầu tiến. Ta biết được ta là ai thì ta chẳng thể nào có thời gian để suy nghĩ đến quá khứ, hay nghĩ đến tương lai, ta chỉ cần biết ta của hiện tại là đủ. Cần gì, muốn gì, tâm ta biết rõ!"
"Hả?"
Như phá tan cái tâm trạng sầu não của mình, Lục Nương lắng nghe Thu Phong nói, đang tựa vai vào hắn cô nghe rõ từng lời. Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào mặt hắn như thể hắn không phải là Thu Phong.
Nhưng có cái gì đó hơi sai. Lúc này mặt của Lục Nương và Thu Phong cách nhau chỉ vài cm. Đôi môi mỏng đỏ mọng kia của Lục Nương há ra ngơ ngác nhìn hắn, khiến hắn cảm nhận được cả hơi thở thơm tho kia của Lục Nương.
Thấy tình thế có vẻ không ổn, sau một hồi Lục Nương và Thu Phong trố mắt ra nhìn nhau. Bốn con mắt cứ đảo qua đảo lại xong Lục Nương đẩy người Thu Phong ra mà ngồi dậy. Hai má của cô đỏ ửng lên, quên mất hết cả tâm trạng của bản thân.
"Ưm hừm …"
Không chỉ riêng Lục Nương, chính Thu Phong cũng thấy ngại. Hắn cảm thấy Lục Nương tựa vào vai mình, hắn vẫn để vậy chỉ vì tâm trạng Lục Nương không tốt, ngoài ra không có ý gì khác. Hắn cũng chỉ bấc giác khuyên nhủ Lục Nương một chút mà thôi, lại gặp phải cái trường hợp khó xử như vậy.
Thu Phong liên tục niệm thần chú trong đầu ‘Đã có Nhược Y – đã có Nhược Y – không tơ tưởng – không tơ tưởng’
Dù sao hắn cũng thật tốt khi mà tâm trạng của Lục Nương đã cảm thấy khá hơn. Cô cúi xuống đánh nhẹ lên vai Thu Phong một cái không biết là có ý gì. Sau đó vui vẻ lắc cái mông xinh đẹp của mình đi ra ngoài.
"Ủa anh cả … anh nói cái gì vậy?"
Abid ngồi bên cạnh hắn lúc này khó hiểu lên tiếng.
"Tao nói gì kệ tao? Ủa mày mắc cười quá? Xem tiếp đi coi thằng già này bị xử bao nhiêu năm!"
Sau khi giải quyết xong Huệ Nhan. Địa bàn của hắn đang được Lục Nương từ từ nắm giữ lấy, nên thành thử ra bọn họ bây giờ cũng chẳng có gì làm nhiều, nên hôm nay mấy người mới ngồi đây nghe Huệ Nhan bị xử án kể cũng là một cách giải trí. Đồng thời tăng thêm sự khăng khít tình cảm với chủ chốt trong bang.
Kết quả Huệ Nhan bị xử chung thân. Do hắn bị tâm thần không thể nhận tội của mình được nên tránh thoát được tử hình. Tuy vậy hắn lại bị chuyển qua trại giam dành riêng cho những tội phạm giết người bị tâm thần giống như hắn.
Ở đây có khi còn nguy hiểm hơn cả nhà tù bình thường. Như đã nói, cái nhà giam này toàn kẻ khùng người điên. Hàng năm không biết có bao nhiêu tù nhân giết nhau trong này, với một thằng già không có sức chiến đấu như Huệ Nhan sớm muộn lão ta cũng chết trong đó mà thôi.
Sau ngày hôm nay các hộ dân bị Huệ Nhan lừa lọc chiếm đóng đều được trao trả lại vô điều kiện. Họ cũng không phải gánh những món nợ từ cái sòng bài của Huệ Nhan nữa. Một người khổ vạn người vui.
Dẫu vậy đây cũng là cơ hội để các tay cờ bạc, thiếu nợ làm lại cuộc đời. Họ đã bị Huệ Nhan cho một bài học thích đáng rồi.