Chương 213: Sự chuẩn bị cho tương lai.
Thu Phong cũng không phải thiên tài quái quỷ gì trong cái việc này. Phải nói là hắn may mắn khi liên tục nảy ra các ý nghĩ trong cuộc họp, giống như con người khiến vậy.
Đầu tiên là Abid thay đổi về cách suy nghĩ của mình khi phục vụ Thu Phong. Cơ bản khi trước Abid làm mọi điều Thu Phong căn dặn vì đó là lệnh, và hắn phải phục tùng mệnh lệnh. Nhưng hắn lại vui sướng khi Thu Phong ra cho hắn những việc mà hắn mong muốn. Dẫu vậy hắn không hề nhận ra.
Trong cuộc họp Thu Phong đã thông não hắn, cho hắn hiểu rằng hãy làm điều mình muốn và mang lại giá trị. Phải xử lý tình huống một cách khôn khéo và dùng cái đầu chứ đừng tuân lệnh như một cái máy.
Sau đấy Abid bắt đầu nghĩ về cảm nhận của bản thân. Đúng là hắn tuân lệnh, nhưng hắn làm trong sự vui vẻ, chứ không như lúc ở dinh thự. Mọi việc hắn làm đều nhàm chán, hắn làm chỉ vì nghĩa vụ phải làm, chẳng vì niềm vui nào ở đây. Nhưng từ khi theo chân thiếu gia Thu Phong, hắn vui vẻ thật sự, hắn được thể hiện bản thân mình ở bên ngoài. Hắn cũng là con người, biết khóc, biết cười.
Thế rồi trong sâu thâm tâm của Abid hắn càng muốn phục vụ Thu Phong hơn tất cả. Nếu sau này ai bắt hắn chọn giữa việc cứu sống Thu Phong và Nhất Phương chắc chắn hắn sẽ không ngần ngại cứu Thu Phong. Nhưng hắn cũng sẽ đánh cược cả mạng sống để đem lại sự an toàn cho Nhất Phương, bởi Nhất Phương cũng là người đem đến cuộc sống này cho hắn.
Cái lợi thứ hai mà Thu Phong thu được trong cuộc họp ngày hôm nay chính là khả năng của Thành Chân. Đó giờ Thu Phong không nắm rõ tất tần tật về khả năng của Thành Chân, nhưng hôm nay hắn đã rõ.
Là con người cực kì thông minh và tài cán. Dư thừa khả năng để giải quyết mọi vấn đề mà Thu Phong đau đầu mấy ngày trời để có thể nghĩ ra. Thành Chân làm tất cả việc đó một cách cực kì chuyên nghiệp khiến Thu Phong lẫn Lục Nương đều phải choáng ngợp chứ đừng nói những kẻ khác.
Điều thứ ba và cũng là mục đích của cuộc họp Thu Phong tổ chức ngày hôm nay là giải quyết vấn đề của Hắc Long Bang. Nếu như không có Thu Phong thật sự mà nói vấn đề vẫn được giải quyết, nhưng sự khác biệt này là có Thu Phong. Vậy vấn đề được giải quyết bằng cách nào?
Theo như Thành Chân, hắn có thể tổ chức việc làm cho tất cả các thành viên của Hắc Long Bang đồng thời, hắn với Lục Nương phối hợp mở lại các cửa hàng, quán ăn, quán nhậu … tại địa bàn cũ của Quỷ Lang. Đó là một nơi kinh doanh béo bở, nơi đó chỉ cần dồn tiền vào và kiếm nhân lực. Nhân lực thì bây giờ có thừa rồi.
Đó cũng chỉ là phương sách tạm thời thôi. Vốn địa bàn của Bạch Vân cũng là một khu kinh tế mới, dạo này Bạch Vân đang trên đà phát triển lại sát nhập vào cùng một chỗ cùng với Thu Phong. Chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh. Hàng chục chung cư nhà cao tầng đang được xây dựng trên chính địa bàn của Bạch Vân. Đó cũng là một khối bất động sản màu mỡ, tuy là vậy, nhưng để liên hệ được với nhà thầu hoặc chủ của những tòa ấy cũng là cả một mối quan hệ mới có thể liên lạc được.
Tất nhiên điều đó có Thu Phong lo, chưa kể còn một Lục Nương xinh đẹp, giỏi ăn nói, giỏi kinh doanh. Thu Phong và Lục Nương cũng đang xem xét sắp tới nên thành lập một công ty mô giới bất động sản, rồi dùng chính cái chân hắc đạo này chèn ép các công ty bất động sản khác. Thương trường là chiến trường mà, nếu như báo được chính quyền thì cứ báo. Căn bản gương mặt của Lục Nương đã là một lợi thế trời đánh.
Sẽ có một đợt sắp xếp nhân sự sắp tới xảy ra tại chính Hắc Long Bang. Thứ nhất có việc cho các thành viên của Hắc Long Bang. Nhưng sẽ xáo trộn một chút, Thành Chân sẽ cho làm một bài test trí tuệ, khả năng,tính cách và sức khỏe của từng thành viên trong bang hội để tiện cho việc kiếm một công việc thích hợp cho họ.
Thứ hai là sẽ trộn lẫn địa điểm ở của tất cả các thành viên trong bang với nhau. Nếu ai không vướng bận gia đình sẽ chuyển sang quận của một trong bốn người còn lại, còn những ai bận gia đình vẫn ở nguyên vị trí của mình. Đồng ý thì làm, không đồng ý ra khỏi bang, ở đây không có chỗ cho sự ích kỷ. Và hiển nhiên khi đi như vậy họ sẽ có một lợi tức nhất định về công việc và hướng phát triển.
Thứ ba là về nguồn vốn. Vốn không chỉ đơn giản là tiền, mà còn là kiến thức, kinh nghiệm. Dưới tay Thu Phong có cả ba thứ đó, kiến thức có Thành Chân, kinh nghiệm có Lục Nương, và hắn có tiền.
Vài tỷ trong tài khoản của Thu Phong, hắn rút ra hẳn hai Tỷ xent để lập một tài khoản mới. Và đưa cho Lục Nương lẫn Thành Chân mật khẩu, đó là quỹ bang hội. Dùng để hoạt động kinh doanh và nuôi quân.
Cái thứ tư là đào tạo người. Thu Phong cho người tìm một mảnh đất trống rộng rãi, để xây nên một phòng tập thực tế ảo, kỹ sư chính là người của hắn – bố già Nhất Phương. Phòng thực tế ảo này là một bản nâng cấp so với cái lần trước Thu Phong thử qua tại dinh thự.
Hiển nhiên căn phòng này không được gọi là căn phòng. Nhưng phải gọi nó là căn phòng bởi chẳng còn tên gì để gọi, nó lại quá lớn để gọi là một căn phòng. Với diện tích hơn năm ngàn mét vuông. Một khoảng trống khổng lồ không có bất cứ một thiết bị gì. Nhưng bước vào trong đó giống như bước vào một thế giới khác vậy. Có thể thay đổi môi trường, có thể thay đổi trọng lực, không khí, độ ẩm, mưa rào. Tất cả đều được mô phỏng một cách chân thật nhất, việc của bạn chỉ cần bước vào đó và luyện tập.
Việc thi công một phòng như vậy phải mất đến vài tháng và một nguồn tài lực khổng lồ. Vốn cái này cơ bản nó là một trò chơi của thời hiện đại, nhưng bố già Thu Phong đã cho người phát triển nó thành một nơi để cho người dị năng của ông ta tập luyện. Và chính Thu Phong người bình mà lại dùng nó luyện tập, còn dùng nó để luyện quân.
Sẽ như thế nào nếu những con người bình thường luyện tập như những kẻ mang quyền năng của Chúa? Khó mà nói được.
Và đây cũng là cách mà Thu Phong marketing cho bang hội của hắn. Bởi trên thế giới này chẳng có một hắc đạo nào lại đầu tư cả một phòng tập như thế cho người của mình. Thu Phong là người đầu tiên. Hắn làm vậy để đàn em của hắn lan truyền tin ra ngoài, những kẻ cuồng si đánh nhau sẽ đến đây đầu quân hắn chỉ để luyện tập ở đây và mạnh hơn.
Có cái lợi và cái hại. Người tới quá nhiều không thể kiểm soát được, tất nhiên sẽ có người này người kia. Nhưng đó cũng là cách hắn tìm người giỏi, nếu nó xấu chỉ việc diệt nó, nếu có tài có đức thì giữ lại. Phải đánh cuộc thì mới có thành quả, nếu quá lo sợ việc chưa xảy ra thì sẽ chẳng làm được việc gì.
Cái thứ năm là thành lập ra hai đội. Một là đội thu thập thông tin, hẳn ra là điệp viên … cái này sẽ cho Lục Nương phụ trách đào tạo. Người xưa từng có câu ‘Quân tử khó qua ải mỹ nhân’ muốn moi được thông tin của một kẻ tài phiệt, thì sẽ làm như thế nào? Quan hệ là điều tất yếu, nếu như không có quan hệ chỉ có dùng mỹ nhân kế. Đã lên giường rồi, làm hắn thỏa mãn thì cái gì cũng ói ra hết.
Đội còn lại là đột chiến binh. Đội này được chia ra làm hai nhánh, ám sát và đánh tiền tuyến. Nhánh ám sát bao gồm những sát thủ do chính tay Thu Phong huấn luyện, giết người và bỏ trốn nhanh chóng. Nhóm tiền tuyến thì như những gì Thu Phong làm, lao vào và đánh chết cụ chúng nó. Không ngại mẹ con thằng nào.
Tạm thời đó là năm vấn đề cần thực hiện cho bây giờ và tương lai.
Tiếp đấy là những vấn đề nhỏ nhặt như Gia Hưng sẽ theo chân làm phụ tá cho Thành Chân. Không chỉ học hỏi kinh nghiệm về cách nhìn người, dùng người, mà còn cách lấy lòng người và cách nhìn xa trông rộng.
Bạch Vân thì sẽ được Thu Phong đưa một chuyến về Nam vào ngày mai để chữa cánh tay bị gãy. Sau đó trở về đây Thu Phong sẽ huấn luyện Bạch Vân trở thành một chiến binh thật sự, dẫn đầu nhánh tiền tuyến của đội chiến binh.
Về phần Abid cũng vậy, sẽ được Thu Phong huấn luyện lại khi căn phòng thực tế ảo được hoàn thành, hắn và bao gồm năm mươi hộ vệ. Nhưng có điều Lục Nương lại lấy đi mất mười trong năm mươi người ấy của Thu Phong chỉ vì cô ta thấy có vài người thích hợp cho việc thu thập tông tin tình báo hơn là đánh nhau.
Vì sao một bang hội hắc đạo lại phải nhọc công như vậy? Đơn giản mà thôi, vốn thành phố Quảng Phúc này tuy toàn long tranh hổ đấu nhưng rất dễ tan vỡ. Nếu như có một kẻ thực sự mạnh đánh từ bên trong đánh ra. Kết quả như ta đã thấy là Thu Phong đã thành công thành lập nên Hắc Long Bang.
Nhưng ở những tỉnh thành khác lại không vậy. Tuy không tồn tại nhiều nhân tài nhưng cái rễ của những băng đảng ấy đã cắm sâu vào trong lòng đất nơi địa bàn của chúng. Muốn đánh êm đẹp sang những thành phố ấy trước khi Duy Bạch Hổ phát hiện thì phải cực kì mạnh, mạnh đến mức đáng sợ khiến Duy Bạch Hổ không nhận ra rằng có một sự thay đổi bất thường tại miền Bắc của hắn. Đến khi nhận ra được vấn đề thì cũng quá muộn để hắn có thể lật đổ được Hắc Long Bang rồi.
Do đó Thu Phong cần chuẩn bị mọi thứ trước khi tiền hành những bước tiếp theo. Một phần đó cũng là ý của Thành Chân. Giống như Thành Chân sống đến tận bây giờ, cái đầu óc này chỉ để dành cho Thu Phong sử dụng.
"Được rồi hôm nay ta mời mọi người đi ăn một chuyến. Chuẩn bị từ ngày mai thực hiện những gì đã bàn giao, thoải mái nốt ngày hôm nay đi!"
Vươn vai sau một buổi họp đầy toan tính, Thu Phong mỉm cười một cách chân thành nhất.
Lục Nương rất thích điệu cười ấy của Thu Phong, tuy hắn không đẹp trai cho lắm, nhưng nụ cười rất có duyên, rất cuốn hút người khác. Thích chỉ là thích vậy thôi chứ chẳng có ý gì.
Gật nhẹ cái đầu xinh đẹp của mình, Lục Nương đứng dậy. Theo đó cô lấy điện thoại gọi cho người của mình chuẩn bị bữa ăn.
"Thôi!" đúng lúc này lại bị Thu Phong ngăn lại. Lục Nương giương hai con mắt xinh đẹp khó hiểu nhìn hắn.
"Nay đi ăn bụi một lần, thử cảm giác mới! Đi không?"
"Đi chứ?" – không biết tại sao Lục Nương cười lên một cái rạng ngời. Nụ cười ấy như một ánh nắng rực rỡ giữa ban mai, đôi mai biết cười, đôi môi đỏ mọng ấy khiến con tim người ta như nhảy liên hồi.
Đứng hình mất năm giây Thu Phong lắc nhẹ cái đầu quay sang mọi người nói:
"Có ai ngại đi ăn bụi không? Tôi biết vài chỗ bán hàng rong ngon lắm!"
"Đi chứ ông chủ, tôi cũng là dân bụi đời mà!"
"Theo ý thiếu gia!"
"OK sếp!"
Thế là năm người à không sáu người quyền lực nhất Hắc Long Bang dắt nhau đi ăn bụi.