Chương 218: Quán ăn Nguyệt Quốc!
Trong căn hộ của mình Thu Phong khẽ vươn vai nhẹ một cái. " Oáp ~~~ " ngáp một tiếng dài hắn đứng dậy rời khỏi bàn máy tính.
Tuy rằng đã tìm hiểu về thế giới song song một chút, nhưng càng tìm hiểu Thu Phong càng tò mò về thế giới song song. Một phần hắn mất cả buổi chiều chỉ để đọc mấy cái thông tin tào lao trên mạng cũng chỉ để tìm được đường về nhà.
Chuyện này hắn không thể kể với ai được, nếu không ắt hẳn sẽ có chuyện. Thứ nhất gia đình hắn sẽ không tin hắn, thứ hai nếu quân đội biết tin sẽ đưa hắn vào phòng thí nghiệm mất. Hắn không thể để chuyện đó xảy ra.
Và trên hết cái kẻ tên Quốc Phong kia đến giờ không xuất hiện thì chỉ có ba trường hợp xảy ra. Thứ nhất là bị bắt cóc cách ly với thế giới bên ngoài, thứ hai đã chết, thứ ba cũng giống như hắn đang ở một thế giới song song khác. Cũng có thể hắn ta đang ở thế giới của mình.
Thu Phong than ngắn thở dài, dù gì thì chuyện cũng đã xảy ra rồi bây giờ có buồn rầu cũng chẳng ích gì. Vấn đề ở đây hắn phải tìm được cho ra bằng được cái bí mật của thế giới song song, nếu không vĩnh viễn hắn bị mắc kẹt ở đây mất. Mẹ hắn, em trai hắn, thậm chí còn Hắc Long Bang ở thế giới kia sẽ ra sao nếu không có hắn.
Có lẽ đến chính bản thân hắn cũng không nhận ra rằng ở thế giới này hắn trưởng thành lên rất nhiều, từ tư tưởng, cách suy nghĩ cho đến sức mạnh cá nhân của hắn đã nằm ở một tầm cao mới. Nhưng vẫn chưa đủ đối với hắn, hắn còn quá non trẻ, một thanh niên chỉ mới 27 tuổi như hắn liệu có thể làm gì để trở về nhà trên một cái lý thuyết vũ trụ song song mơ hồ như thế kia?
Thu Phong cần đặt lại mục tiêu cho bản thân. Mục tiêu ban đầu của hắn đặt ra hắn phải có thực lực để bảo vệ gia đình hắn, nhưng đây không phải là gia đình hắn, nhưng cũng là gia đình hắn. Hắn cũng chính là kẻ kia, kẻ kia cũng chính là hắn.
"Nếu như mình ở thế giới kia đang ở đó, mong sao hắn sẽ bảo vệ gia đình mình như cách mình đang làm!"
Thu Phong nhìn lên trần nhà nói bâng quâng vô định không rõ ràng mục đích.
Thật may rằng hắn không ích kỷ buông bỏ tất cả. dù rằng đây không phải là thế giới của hắn nhưng Hắc Long Bang hắn tạo dựng bây giờ là của hắn. Nếu hắn bỏ đi Hắc Long Bang sẽ như thế nào, Lục Nương, Thành Chân sẽ ra sao? Hắn còn cả một con đường dài để đi, hắn đã lún chân quá sâu vào thế giới này trước khi hắn kịp nhận ra. Hắn là một người có trách nhiệm, hắn không thể cứ thế mà bỏ mặc họ được.
Cái quan trọng mà Thu Phong cần làm lúc này trên hết thảy mọi thứ, hắn phải mạnh lên, hắn phải gia tăng sức mạnh cá nhân của bản thân đến mức cực đại. Thu Phong từng nhớ rằng hắn khi ở thế giới cũ đã đạt đến giới hạn của sự phát triển của con người, nhưng hắn lại nghĩ đến con người là loại động vật phát triển không có giới hạn, chẳng qua hắn chưa tìm ra cách khiến bản thân mạnh hơn. Nhưng ở thế giới này hắn nghĩ có cách khiến bản thân mạnh hơn được.
Dù ít nhưng Thu Phong nhận ra hắn di chuyển có vẻ nhẹ nhàng và nhanh hơn trước, lực đạo cũng vậy. Bình thường nếu đấm vỡ một bức tường bê tông thế kia ít nhất hắn cũng cảm thấy hơi tê tê đầu nắm đấm, nhưng lần này hắn lại không cảm thấy gì ngoài nhột nhột ra. Thật sự nói khá là sướng mới đúng.
"Có lẽ nên luyện lại khí công!"
Khí công vốn khi trước Thu Phong đã thành thục bộ môn này, nhưng vẫn chưa ở đẳng cấp cao nhất do hắn không có quá nhiều thời gian. Mà bộ môn này lại cần nhiều thời gian để làm quen lại với việc điều khí và nén khí, thể lực tăng lên cũng đồng nghĩa với việc khí công tiến triển thêm một bước.
Thời gian này trong khi chờ đợi Lục Nương và Thành Chân hoàn thành công việc của mình Thu Phong cũng nhàn rỗi không có việc gì làm. Chuyện của Huệ Nhan để sau khi ổn định bang hội thì muốn khử hắn lúc nào cũng được.
Cuối cùng Thu Phong đề ra một cái lịch tập kín hết 12 tiếng đồng hồ của hắn, thời gian còn lại hắn chỉ dành 6 tiếng để ngủ, 6 tiếng để ăn uống nghỉ ngơi. Đó là cách luyện tập khoa học nhất mà Thu Phong đề ra cho bản thân, cứ không phải luyện nhiều là tốt. Cần có thời gian để cơ bắp và tâm trí được nghỉ ngơi thì hiệu quả mới cao được.
Chưa kể Thu Phong còn có cách luyện tập bằng tâm trí, tuy sẽ không tăng về mức thực tế, nhưng sẽ tăng về mức kinh nghiệm cho hắn. Luyện tập bằng sự tưởng tượng.
"ọc ọc …"
Khi hoàn thành cái bảng thời khóa biểu luyện tập của bản thân thì đúng lúc này bụng hắn kêu ọc ọc vì đói.
"Mực! Mày ăn gì không?"
Chợt nhớ đến cả sáng nay hắn chỉ mới ăn sáng, thậm chí con mực còn chưa được ăn thế là hắn quay sang hỏi nó.
Con Mực im lặng không trả lời. Cũng đúng mà chó sao biết nói? Thay vào đó nó híp mắt lại nhìn Thu Phong với cái bụng mỡ ốm yếu, ý là ốm hơn bình thường một chít. Thu Phong nhận ra được điều đó.
Thế là hắn quyết định dắt con mực xuống đường kiếm gì đó bỏ bụng. Dù trong tủ lạnh rất nhiều đồ ăn, cơ mà hắn lại lười nấu quá.
Một người một chó xách mông tò te đi xuống công viên của chung cư. Cơ bản mà nói khu này cũng là khu đèn đỏ, tuy nhiên các quán hàng rong lại nhiều vô số kể, người biết đến Thu Phong cũng nhiều. Bây giờ trời đang sập tối đàn em của Thu Phong thì lông bông khá đông bên ngoài chúng lại rất ít khi ăn cơm ở nhà.
Đi dạo một hồi Thu Phong gặp không biết bao nhiêu là đàn em cúi chào hắn, hắn ban đầu cảm thấy hơi phiền nhưng riết rồi thành quen, có điều đám đàn em ấy chỉ dám đứng phía xa dạ dạ vâng vâng chứ chẳng ai dám đi theo nịnh hót hắn. Người tiếp xúc với Thu Phong thì ít, nhưng người kể thì nhiều. Trong Hắc Long Bang ai cũng đồn rằng Thu Phong là một đại ca uy mãnh, nhưng lại cực kì hung dữ, thậm chí đến Bạch Vân còn thua xa mười bước về độ nóng tính. Đến Bạch Vân còn đánh đàn em mình như cơm bữa, thì để Thu Phong cho một đấm vào mặt chắc ngày mai không thấy được ánh sáng mất.
Dù là lão đại của bang hội lớn nhất thành phố này, nhưng Thu Phong lại thấy cô đơn đến phát sợ.
Cuối cùng hắn dừng lại trước một quán ăn phong cách cổ điển.
Quán ăn này là một quán ăn theo phong cách Nhật Bản ở thế giới bên kia. Có những tấm rèm che in chữ hán tự trên đó, từ ngoài nhìn vào ta chỉ có thể thấy được chân của người khác.
Trước ở thế giới bên kia hắn cũng rất thích ăn những món ăn của Nhật, đa phần là thịt cá sống được chế biến các loại. Vốn là một quân nhân khi ra chiến trận bữa đói bữa no, Thu Phong cũng hay ăn thực phẩm sống. Quả thực rất khó nuốt, dẫu vậy có ăn là được rồi. Nhưng khi hắn xem cách mà người Nhật chế biến thức ăn tươi sống Thu Phong liền có cái nghĩ khác về việc ăn sống không nấu chín.
Lâu rồi hắn cũng chưa thưởng thức đồ ăn sống như thế nào. Với lại con Mực lợn này cũng ghiền đồ ăn tươi sống, chuẩn gu cho nó, lần này cho nó ăn hải sản coi nó ăn được không.
Vén tấm rèm lên Thu Phong bước vào trong quán ăn. Đập vào mắt hắn là một khung cảnh nhẹ nhàng, tất cả vật dụng trang trí lẫn bàn ăn trong đây đều được làm từ gỗ. Tuy có hơi cũ kỹ đôi chút nhưng nhìn thấy khung cảnh này khiến tâm trạng của Thu Phong tốt hơn, hắn cảm thấy thanh thản. Kèm theo đó là tiếng nhạc đàn piano không lời du dương vang lên một cách nhẹ nhàng.
"Kính chào quý khách đến với quán ăn Nguyệt Quốc!"
Không biết từ đâu ra xuất hiện một cô gái trẻ tuổi mặc bộ đồ Kimono cách tân cúi chào bằng giọng nhỏ nhẹ trước mặt hắn.
Thấy vậy Thu Phong gật đầu một cái. Sau đó cô gái ấy liền nói:
"Quý khách đã đặt bàn chưa ạ?"
"Chưa, tôi mới đến lần đầu!"
"Mời quý khách theo tôi ạ!"
Cách phục vụ của quán ăn nhỏ này cũng thật là chuyên nghiệp. Trong kí ức của Thu Phong đa phần chỉ có những quán ăn lớn hoặc sang trọng đôi chút trở lên mới có cách phục vụ tận tình như thế này. Ví như quê hương hắn ở Vũng Tàu đi, thì ở đó đa phần các quán ăn uống mình đến, tự tìm bàn rồi nhân viên đến hỏi dùng gì. Rất ít các quán có nhân viên chào từ cửa rồi hướng dẫn mình đến bàn ăn như thế này.
Thu Phong đặt mông xuống một bàn ăn bệt theo phong cách Nhật. Tiện thể Thu Phong cũng ngắm nhìn xung quanh, khách ở đây hơi ít, hẳn ra là quá ít. Ngoài hắn ra Thu Phong chẳng thấy một vị khách nào khác cả. À còn con Mực nữa.
Bình thường khi hắn đến các quán ăn bên ngoài đa phần người ta đều đuổi con Mực ra. Nên khi ra đường đi ăn hắn rất ít khi dắt theo con Mực để tránh phiền hà cho người ta, thì lần này con Mực lại được chào đón. Chắc cũng do một phần quán khá vắng nên họ không muốn đuổi nó ra chăng?
Thấy cái quán có chất lượng phục vụ khá tốt như vậy mà lại vắng thế này nhất định là có vấn đề:
"Đồ ăn dở quá hay sao?"
Thu Phong buột miệng nói nhỏ.
Tuy nhỏ đến mức chỉ vừa đủ hắn và con Mực mập nghe, ấy mà hắn quên mất quán này lại chỉ có mình hắn, không biết chừng cô nàng nhân viên kia nghe thấy.
Đúng như những gì hắn nghĩ, cô gái trẻ tuổi kia đi lấy một cái thực đơn đặt trước mặt Thu Phong.
"Dạ mời quý khách chọn món ạ ~~~!!"
Giọng cô gái trẻ gằn lên sau âm cuối. Thu Phong thầm nghĩ ‘Thôi xong rồi!’
Lỗi ở hắn, thấy thế Thu Phong liền gãi đầu cười hề hề nói:
"Xin lỗi tại tôi thấy quán vắng nên lỡ lời …"
"Không sao thưa quý khách!"
Dù đã được người khách kia xin lỗi, nhưng cô gái trẻ này có vẻ vẫn hơi hậm hực.
Nhìn thái độ ấy của cô nhân viên Thu Phong đoán chắc đây là một quán ăn của gia đình, cô nhân viên này chắc cũng là người trong nhà làm phụ gia đình nên mới có thái độ bực tức như vậy.
Hết cách Thu Phong đành chữa cháy:
"Vậy cô chọn ra những món nào ngon nhất đem hết lên đây, mỗi một món hai phần!"
Nghe Thu Phong nói thế hai con mắt của cô gái trẻ kia sáng lên, chỉ trong chốc lát cô ta lấy lại sự vui vẻ liền đáp:
"Thưa quý khách, thực đơn của chúng tôi món nào cũng ngon hết … Chẳng lẽ quý khách muốn ăn hết năm mươi bảy món ăn của quán sao?"
"Nhiều thế ư?" Thu Phong trố hai con mắt ra nhìn cô gái trước mặt mình, hắn không thể tin rằng một quán ăn như cái ổ chuột thế này lại có thể làm nhiều món đến thế.
Bản thân cũng đang đói cào ruột, hắn biết mấy quán ăn thế này của Nhật không bàn về chất lượng, chỉ bàn về số lượng thì một dĩa thức ăn không thể nào đủ dính răng hắn được.
Là hắn có lỗi trước, dù sao cũng đang đói Thu Phong hào sảng gật đầu nói:
"Vậy đem hết lên đây đi, mỗi phần hai món nha! Cho con mập này nữa!" Vừa nói Thu Phong vừa chỉ vào con Mực mập lười nhác nằm bên cạnh hắn.
"Quý khách chắc chắn ư? Là hơn một trăm đĩa đấy?"
Như không tin vào tai mình, cô gái trẻ xác nhận thêm một lần nữa với Thu Phong.
Thấy vậy Thu Phong mỉm cười móc bóp của hắn ra một xấp tiền mệnh giá 100 Xent. Sau đó hắn còn lấy cái thẻ ngân hàng quân đội, thẻ của hắn là màu đen, thẻ Diamon VIP thẻ cao cấp nhất của ngân hàng quân đội cho cô gái trước mặt mình xem:
"Sợ tôi không có tiền sao? Nhanh đi gọi đầu bếp làm đi, tôi đói lắm rồi!"
Lần này thì cô gái trẻ ấy dụi dụi hai con mắt, cô ta là ai mà không biết đến cái thẻ ngân hàng ấy chứ. Dù có mù thông tin đi nữa thì cũng biết rằng ngân hàng quân đội là một ngân hàng chỉ dành cho những thương nhân và quân nhân, hoặc cảnh sát trên quốc gia này mới có quyền sử dụng. Thậm chí gã trước mặt đây trên thẻ còn in chữ VIP nữa.
Gật gật cái đầu nhỏ nhắn của mình lia lịa. Cô nàng ngay lập tức chạy vào trong bếp hô toáng lên đến cả Thu Phong cũng nghe thấy.
"Bố … Bố …Mau mau … có khách sộp!"
"Cái gì.. tao đang ngủ mà con nhỏ này!"
Một giọng nói uể oải vang lên.
Thu Phong thầm đổ mồ hôi hột, không biết hắn vào cái quán ăn này có đúng không nữa. Quán thì vắng, đầu bếp thì ngủ gục, liệu sẽ làm ra được cái món ăn như thế nào đây. Thôi cũng lỡ rồi, Thu Phong quay sang nhìn con Mực béo ú, dạo này nó béo quá Thu Phong thường xem nó như miếng thảm lót chân vậy.
Cứ hễ có cơ hội là hắn lấy chân ỉn ỉn lên bộ lông đen óng kia của nó. Thì đúng lúc này từ bên ngoài đi vào bốn năm kẻ ăn mặc không ra thể thống gì, mặt mày thì bợm trợn chẳng khác gì mấy thằng giặc trời đi theo Phương Ly nịnh hót mà Thu Phong hay thấy.
Nhưng đám này có vẻ như không phải người của Phương Ly. Dù không nhớ hết ít nhất Thu Phong cũng thấy đám này chẳng có chút gì gọi là quen mắt.
Nhìn vậy thôi chứ Thu Phong chẳng bao giờ quan tâm mấy đến đám loi choi kia.
"Này! Chủ quán đâu? Con Linh đâu?"
Một tiếng quát lớn phá tan bầu không khí yên tĩnh của Thu Phong.
Bấc giác trán Thu Phong nổi lên vài cọng gân. Dạo đây hắn đang khó ở trong người.