1105: Thanh Huyền chết! Linh hồn của Chi Nghiên
Sau đó trong nháy mắt, triệt để yên tĩnh lại.
Phật La chết!
Đây đã từng là chúa tể tối cao của Thánh Điện Mặt Trăng, kẻ từng được toàn bộ tế sư của Thánh Điện Mặt Trăng coi như con thần, cuối cùng chết như vậy!
Giống như một dân thường hèn mọn, so với những con khỉ trên mặt đất hành tinh Long Ma kia còn không bằng. Bị chết thảm hại như vậy, thật kinh khủng.
Thanh Huyền với Hư Không Diễn, thậm chí còn có chút không phản ứng kịp, cứ như vậy lẳng lặng nhìn cái đầu của Phật La.
Mặc dù không có thanh âm, lại hình như cảm giác được trong lòng có một vật đang sụp đổ và tan rã.
Đó chính là sự kiêu hãnh của Thánh Điện Mặt Trăng!
Bản thân sự kiêu hãnh của Thánh điện Thần Long, Thánh điện Thiên Không chính là bị tan rã như thế này. Đầu tiên Thích Thiên bị ngâm xuống hố phân, sau đó treo cổ sống, thời điểm chết lưng còng xuống giống như một con khỉ.
Vào lúc đó, tôn nghiêm và kiêu ngạo của Thánh điện Thiên Không hoàn toàn bị Lan Lăng giẫm nát trên đất.
Thế cho nên bây giờ Ninh Vô Nhai, Thiên Đạo Kỳ đã sớm từ bỏ sự kiêu ngạo vô thượng của Thiên Không Tế Sư, hèn mọn không gì sánh được mà thuần phục, làm phụ tá cho hoàng tử cố gắng một lần nữa trở nên nổi bật.
Bởi vì sau lưng bọn họ còn có một một số đông người, nếu như người đứng đầu như bọn họ xảy ra chuyện gì, một nhóm người kia chỉ có thể uất ức mà chết.
Hiện tại đến phiên Thánh Điện Mặt Trăng.
Lúc trước dù cho Lan Lăng đại phát thần uy, Thanh Huyền vẫn đang hư trương thanh thế, vẫn cưỡng chế duy trì cảm giác về sự ưu việt đến quái lạ.
Mà bây giờ theo Phật La quỳ xuống, chết đi!
Loại này cảm giác về sự ưu việt hoàn toàn bị đánh nát!
Bởi vì Hư Không Diễn và Thanh Huyền phát hiện, nguyên lai người Thánh Điện Mặt Trăng cũng sẽ chết!
Chết đối với người mang Hư Vô Huyết Mạch mà nói là một sự việc cực kỳ phi thường xa xôi, không sai những người này cũng sẽ sinh ra rồi chết già, nhưng về mặt mức độ mà nói chẳng qua là tránh cho cuộc sống lâu dài không sinh ra sự chán chường. Bọn họ cho phép không ngừng luân hồi, cho nên cũng là phương thức trường sinh kiểu khác.
Mà bây giờ, Phật La trực tiếp bị thu hồi Hư Vô Huyết Mạch, rơi đầu, chết hoàn toàn, không còn có cơ hội làm lại.
Phật La như vậy, Thanh Huyền và Hư Không Diễn cũng đương nhiên như vậy!
Hôm nay hai người này, ở trước mặt Lan Lăng còn có nửa phần kiêu ngạo gì để nói?
Lan Lăng ánh mắt nhìn phía hai người nói: "Hôm nay, có cảm tưởng gì?"
Hư Không Diễn qua loa do dự một chút, sau đó trực tiếp quỳ xuống, cái trán dán trên mặt đất nói: "Tội thần đáng chết vạn lần, nhưng nể tình thần vô tri phân thượng, bỏ qua cho bọn thần một mạng."
Lan Lăng không nói gì.
Hư Không Diễn nói là "bọn thần", là muốn cứu toàn bộ Thánh Điện Mặt Trăng toàn bộ tế sư tính mạng, cho nên Lan Lăng chưa có hồi đáp.
Hư Không Diễn nói: "Tội thần không còn có tư cách có Hư Vô Huyết Mạch, mời bệ hạ đoạt lại, để cho tội thần chờ biến thành người bình thường, bắt đầu lại từ đầu."
Cái này Hư Không Diễn, quả nhiên là thông minh.
Lan Lăng gật đầu cười, sau đó ánh mắt hướng về phía Thanh Huyền nói: "Phu nhân Thanh Huyền, hiện tại ngươi thì như thế nào? Đầu óc đủ tỉnh táo chưa? Đầu gối có mềm nhũn chưa? Có thể quỳ thêm bao lâu?"
Thanh Huyền nói: "Bệ hạ, trong thời gian dài Thánh Điện Mặt Trăng thi hành chính là chế độ dân chủ cao cấp. Chuyện xấu không nói đến, nhưng lại là có một chỗ đặc biệt đáng quý, đó chính là bình đẳng, bỏ lễ quỳ xuống. Ngài là một lãnh tụ anh minh, không muốn việc cho chúng ta quỳ xuống ở đây để đảo ngược bánh xe lịch sử à?"
"Nói thật hay..." Lan Lăng nói: "Đoạn này ngươi nói hay nhất, trong lòng không muốn. Thế giới này quý giá nhất chính là bình đẳng, quỳ xuống thi lễ tuyệt đối là cặn bã của văn minh, ta hoàn toàn thừa nhận điểm này. Thế nhưng... Thánh Điện Mặt Trăng có bình đẳng à? Đem thế giới chia làm chín tầng, tầng dưới chót dân chúng như là máy móc, như là nô lệ. Hơn nữa mỗi một tầng giai cấp cũng không có cơ hội vùng lên, không có đường tăng lên. Đám các ngươi ở phía sau cánh cửa trên đỉnh kim tự tháp chơi trò dân chủ cao cấp, chuyện này mà nói với ta bình đẳng à?"
Lan Lăng nheo mắt lại, nói: "Đường Mạt, ngươi vào đây."
Công dân cấp tám văn minh mặt trăng, trợ lý nghị viên trù bị tiểu thư Đường Mạt đi đến.
Lan Lăng cười nói: "Phu nhân Thanh Huyền, ngươi nói ta thích trò hạ người khác quỳ xuống trước mặt, không sai đây thật là một loại tính xấu a, cũng là cặn bã. Thế nhưng ta thích là những người hướng ta quỳ xuống, những người hàng ngày quỳ trước mặt kẻ khác là rất đáng thương, trái lại ta muốn cho bọn họ có cơ hội vùng lên. Mà những kẻ ép người khác quỳ xuống như các ngươi đây, ngược lại ra muốn ép các ngươi quỳ xuống, hiểu không?"
Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Mạt run lên, sau đó quỳ xuống.
Toàn thân Thanh Huyền đều đang run rẩy, khuôn mặt xinh đẹp từng cơn co giật, thật sự nàng không phải dạng thà chết chứ không chịu khuất phục, mà chẳng qua là đang tiến hành một kiểu lợi dụng khác, ở kiểu cách.
Thanh Huyền vẫn thẳng tắp đứng thẳng, nói: "Thần cũng là cảm thông nhân thế, chưa thế nhân, làm sao vui vẻ được khi tra tấn người khác..."
Ả chưa nói hết lời, đột nhiên cảm giác được thân thể một hồi lạnh lẽo, sau đó cả người trong nháy mắt trở nên suy sụp.
Bởi vì, Hư Vô Huyết Mạch của ả bị hút ra.
"Hư Không Diễn và Đường Mạt, các ngươi tới chấp hình." Lan Lăng nói.
Lời này vừa ra, Thanh Huyền tức khắc gần như sợ đến không cầm được, hốt hoảng nói: "Làm thế nào đến đây, làm thế nào đến đây?"
Hư Không Diễn tiến lên, Thanh Huyền bị đè quỳ xuống đất.
Mà lúc này hai chân Thanh Huyền hai chân đã sớm mềm như hai cọng mì, dễ dàng quỳ xuống, nào có nửa điểm kiên cường?
Nàng chẳng qua là ỷ lại vào sắc đẹp của mình, ỷ lại đã từng cùng Lan Lăng có quan hệ vợ chồng thực tế, cho nên tiến hành trò già mồm lợi dụng, thể hiện cá tính thích đùa giỡn. Kiểu như vầy, ta biết Lan Lăng nhà ngươi rất lợi hại, nhưng ta cóc cần con tr*m của ngươi, thế mà hết lần này đến lần khác còn muốn có được ta, cho ta vinh hoa phú quý và các loại quyền thế. Bởi vì trong vô số tiểu thuyết đều là như vậy, đàn ông bá đạo đều có kiểu này. (Mèo Thầy Mo: chắc là Bánh có thù với motif nữ cường, nam chủ cường trong tiểu thuyết ngôn tềnh)
Đường Mạt giơ đại kiếm thật cao.
Thanh Huyền sợ đến toàn thân run rẩy, như là phạm nhân được tử hình đầu tiên làm gương, chảy nước mắt khóc òa nói: "Bệ hạ tha ta một mạng, tha nô tì một mạng đi, nhất dạ phu thê bách nhật ân a, nhất dạ phu thê bách nhật ân a!"
Lúc Lan Lăng giết Cơ Tú Ninh, lúc giết Khuê Song Song cũng đều từng có chút cảm giác không đành lòng.
Nhưng con ả trước mắt này, thật nhẹ tựa lông hồng.
"Động thủ!" Lan Lăng nói.
Đường Mạt chém xuống!
"Xoẹt..."
Máu tươi phun lên, cái đầu xinh đẹp Thanh Huyền rơi rụng, trên mặt vẫn mang theo sợ hãi vô ngần.
Thánh Điện Mặt Trăng chúa tể tế sư thứ hai Thanh Huyền, đã từng phi tử hoàng đế Long Ma đế quốc, xử chém, chết bỏ mạng.
Sau khi giết Thanh Huyền, Lan Lăng nhìn về phía Đường Mạt.
Nàng lập tức quỳ rạp trên đất, tiếp tục lại nâng lên khuôn mặt xinh đẹp, hướng Lan Lăng lộ ra nụ cười lấy lòng.
Lan Lăng không nhìn ả, ánh mắt lại chuyển hướng trên mặt Hư Không Diễn.
Hư Không Diễn quỳ rạp xuống, cái trán dính sát trên mặt đất, đợi Lan Lăng thẩm phán.
"Long Ma đế quốc vẫn bảo lưu, nhưng Thánh Điện Mặt Trăng giải tán, cải tổ Long Ma hội nghị. Toàn bộ chúa tể tế sư, tế sư Ánh Trăng, cùng với người mang Hư Vô Huyết Mạch, tất cả cách chức làm thứ dân, đoạt lại Hư Vô Huyết Mạch, lưu các ngươi một cái mạng, bắt đầu lại từ đầu đi." Lan Lăng nói: "Sau này nghĩ muốn địa vị gì, dựa vào hai tay các ngươi và trí tuệ, mà không phải huyết thống."
Cả người Hư Không Diễn hình như tê liệt xuống, mang theo tiếng khóc nói: "Thứ dân bái tạ bệ hạ thiên ân, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Đường Mạt thẳng người, tràn ngập kỳ vọng mà nhìn Lan Lăng.
Ả muốn có được một ý chỉ, ví như để cho ả tấn chức Long Ma hội nghị, hay muốn nhất là có ý chỉ trở thành một phi tử của Long Ma Đại Đế.
Nhưng Lan Lăng không để ý đến ả, trực tiếp rời đi.
...
Lan Lăng đi tới một cái phòng, bên trong Chi Nghiên đang mở sách, vô cùng yên lặng, nhìn thấy Lan Lăng đến, thân thể nàng lập tức đứng lên, chờ ý chỉ của Lan Lăng.
Lan Lăng nói: "Phật La đã từng phục chế một kẻ khác như ta, muốn gạt ta đi vực sâu hư không chịu chết, quan trọng hơn là muốn lừa gạt yêu tinh trong đầu của ta. Đương nhiên, hắn không có thể phỏng chế ra ta khác. Như vậy ngươi đến tột cùng là thực sự Chi Nghiên, hay là một sự sống trí năng đâu?"
Chi Nghiên nhớ lại một hồi nói: "Bệ hạ, ta phải là thật đi. Bản thân ta cảm thấy như vậy, bởi vì ta có thể cảm giác được sự tồn tại của mình."
Lan Lăng nhắm mắt lại, đi thăm dò linh hồn Chi Nghiên.
Nàng đến tột cùng là sự sống trí năng, hay là thật một người!
Kết quả, nàng quả nhiên là thực sự, một linh hồn loài người chân chính, mà không phải một thể phục chế.