Chương 20: Chết không dễ chịu chút nào đâu.

Diệt Thần

Chương 20: Chết không dễ chịu chút nào đâu.

Ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống, rọi lên khuôn mặt trắng xanh, chẳng có một chút biểu tình nào cả. Trong đôi mắt hắn, ngoài lạnh nhạt, ngoài nhàn nhạt, ngoài cái nhìn bất cần thiên hạ, chẳng có gì khác.
Không hề thâm sâu khó lường, không hề bi ai ca thán, tất cả chỉ là dửng dưng, dửng dưng đến nỗi khiến người ta kinh sợ, sợ bản thân bị xóa đi sự tồn tại trong đôi mắt đó.
Mạc Tử Ly ngẩn ngơ chốc lát, nàng bối rối thu hồi ánh mắt, không dám nhìn vào đôi mắt hắn nữa, đành lơ đãng hướng tới đám thanh niên thiếu nữ đang vây quanh, đoạn nói:
- Dù gì người ta cũng cứu ngươi một mạng, hay là ngươi tặng người ta thứ này đi.
Toàn trường lặng ngắt như tờ, trăng vẫn không ngừng chiếu rọi lên bộ huyết y tinh xảo của Mạc Tử Ly, từng đường nét hoa lệ như được tô thêm ngàn vạn tinh khôi, lấp lánh câu hồn.
Tiếc là tại thời điểm này không ai ngắm nhìn nàng, cũng không ai có tâm trạng quan tâm nàng đang nói đùa hay nói thật, tất thảy chỉ quan tâm cái hắc đỉnh đang nằm trên tay nàng, ngoại trừ Bạch Diện quét mắt hết một lượt rồi tiến lên hai bước, trầm tĩnh nói:
- Trả cho ta.
Cảnh đêm êm dịu, gió đêm lạnh lùng nhưng lòng ai cũng như lửa đốt, gương mặt xinh đẹp tựa tiên sa của Mạc Tử Ly thoáng động, trong mắt có phần căm giận, lại có chút hụt hẫn nhìn bàn tay máu me duỗi ra trước mặt mình. Nàng cắn môi dưới, bàn tay trắng nõn khẽ đưa hắc đỉnh ra, nhích được một chút, bỗng hỏi:
- Ngươi thật sự không sợ bọn họ.?
Bạch Diện mơ hồ hiểu ý nàng, đoán chừng đám người này có hứng thú với cái đỉnh đen sì của mình. Bất quá, hắn cần nó để cứu Ngọc Phượng, cứu nàng thoát khỏi Linh Trùng độc.
Chuyện người khác muốn hay không muốn thứ gì, hắn chẳng bận tâm. Trong lòng cũng không còn kiên nhẫn để nói năng nhẹ nhàng, dường như có thứ gì đó đang rút dần lí trí hắn, lại có thứ gì đó điên cuồng gào thét trong hắn.
Hắn cảm thấy buồn ngủ, tinh thần kiệt quệ, chưa bao giờ hắn có cảm giác này trong suốt bốn năm qua. Càng nghĩ càng lo, hắn sợ mình chưa lấy được hắc đỉnh đã ngã gục tại đây. Mặc dù nôn nóng nhưng hắn không hề ngốc, cũng không phải kẻ kiêu ngạo, khi đối diện với đám người này, hắn đã có phán đoán riêng, không có chút gì sợ hãi.
Đương nhiên là hắn khẳng định bản thân có thể một mình quật ngã tất cả.
Đến cả hắn cũng không hiểu tại sao lại như vậy, là do gấp gáp nôn nóng cứu người sinh ra điều này hay do quá khứ trong động phủ Độc Vương đã thấy quá nhiều cảnh chết chóc thê lương nên hắn không còn cảm giác sợ hãi nữa.?
Hắn không biết.!
Còn một phần khác, đó chính là thực lực của hắn đột nhiên tăng lên mạnh mẽ khôn cùng, nguyên nhân vì sao thì hắn cũng không biết nốt, nhưng dựa vào khung cảnh chiến đấu trước đó trong tâm trí, hắn càng nắm chắc hơn khả năng của mình, có thể làm được gì với thực lực hiện tại. Giờ phút này, nhìn đám người đang vây quanh, hắn không hề cảm nhận được sự uy hiếp như khi đối đầu cùng Cự Viễn Ma Hùng nên hắn mặc nhiên phớt lờ bọn họ.
Nói tóm lại, hắn đang rất mệt, hai mắt cứ nhíu chặt, cảm tưởng nặng nề đè lên thân thể, dường như có khả năng bị một trận gió ùa qua, quật ngã, rồi nằm lăn trên đất mê man không tĩnh nữa. Bởi vậy hắn phải nhanh chóng đòi lại hắc đỉnh từ tay Mạc Tử Ly, nhanh chóng rời khỏi nơi đây.
- Đưa đây.
Bạch Diện đã đứng đối diện Mạc Tử Ly, bàn tay hắn bầm trầy, từng ngón tay thô rát vươn tới, khoảng cách chỉ vài phân là chạm vào tay nàng.
Mạc Tử Ly hốt hoảng, vội vàng thoái lui nữa bước, đôi mắt đẹp long lanh quét lên người thiếu niên trước mặt, vẫn là đôi mắt đó, cái nhìn đó, nó xóa đi sự tồn tại của nàng.
- Trả cho ngươi.
Mạc Tử Ly buông thả chiếc đỉnh, nàng chăm chú nhìn hắn chụp lấy nó rồi quay lưng đi, đi giữa những ánh mắt hoang mang giận dữ.
Rất nhiều người liếc nhìn nhau, bàn tay xiết chặt, sát ý dâng lên nhưng vẫn chần chừ, dường như đợi một kẻ ngu ngốc nào đó xông lên trước.
Chỉ là không ai dám động thủ.
Trong số những người vận chuyển linh lực không có Tĩnh Quân, gã vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, ánh mắt chú thị từng hành động cử chỉ xum quanh. Tức thì trong đại não xoẹt qua vô số khả năng, chúng được sắp xếp theo tỉ lệ từ cao đến thấp, tính theo xác xuất phần trăm những người ở đây có thể hạ gục được Bạch Diện.
Theo gã thấy, ở đây có bốn nhóm người nếu liên thủ sẽ có khả năng rất lớn, khống chế được Bạch Diện, thậm chí là giết chết hắn trong một khoảng thời gian nhất định.
Một là người của Cổ Mạc Tông, với yêu thuật khống chế, trói buộc hồn vu diệm, có thể ức chế sự linh động của linh lực trong nội thể địch nhân nhờ vào Cổ Ngữ Thuật. Là yêu thuật trong Lĩnh Nam Yêu Nhân thuật nên Cổ Ngữ Thuật còn có ưu điểm nữa là, khi đối đầu với địch nhân càng mạnh thì thời gian trói buộc Hồn Vu Diệm càng lâu, đây chính là cơ sở vô cùng vững chắc để phe đồng minh tấn công, tiêu diệt địch nhân.
Hai là người của Lôi Thần Tông, với tốc độ công kích thần tốc, trong nháy mắt đoạt mạng, không giết được địch nhân cũng có khả năng kéo cục diện nghiêng về phía mình, đồng thời đưa đối phương vào tử cục nhờ có Tử Minh Thuật. Không kể tới Tử Minh Thuật bí hiểm, lãnh huyết vô tình trong lĩnh nam yêu nhân thuật, ngay cả trấn tông công kỹ của bọn họ cũng thuộc hàng nhất kích tất sát, danh chấn đại lục từ ngàn xưa.
Ba là người của Tru Thần Tông, đã không ra tay thì thôi, một khi động thủ, đến quỷ thần cũng giết, họ là nỗi ám ảnh kinh hoàng của người trong thiên hạ với thuật câu hồn đoạt phách, Tru Thần Thuật. Cũng từng một thời gây nên mưa tanh bảo máu trên Văn Lang đại lục, thực lực tông phái này thâm sâu khó thường. Nhưng vẽ bề ngoài thì lúc nào cũng cà lơ phất phơ, nhìn chẳng khác một đám ô hợp.
Cuối cùng là người của Bá Ngạc Tông, cái tên hơi kỳ, y phục bọn họ mặc cũng hơi dị, cả đầu ba chỏm tóc cũng kinh điển nốt nhưng Thiên Ngạc Thuật của bọn họ thì tuyệt nhiên kinh thiên động địa, có thể giúp một con kiến khỏe hơn con voi. Trong chiến đấu, kẻ trâu bò nhất luôn là người chiến thắng, câu này hoàn toàn dùng để chỉ đám người của Thiên Ngạc Tông.
Nếu bốn tông phái này đồng thời ra tay, Tĩnh Quân cho rằng phần thắng sẽ cực cao. Có điều đáng tiếc là theo thông tin gã có được, bốn tông phái này lại như nước với lửa, ngoài mặt cười cười nói nói, thực chất bên trong lại quyết không chết không thôi. Thành thử, khả năng bọn họ cùng hợp lực không cao, cho dù miễn cưỡng đi chăng nữa, sợ khi đương đầu ngọn giáo sẽ đùn đẩy nhau, kéo nhau cùng chết.
Bạch Diện không am hiểu các tông phái trên đại lục, hắn cũng không quan tâm nhiều như Tĩnh Quân, vừa nhận thấy sát ý từ xum quanh đổ lên người, hắn đã động linh lực, Hỏa Linh Đăng bay vụt ra, một phân ảnh phân ra hai phân ảnh, hai phân ảnh phân ra bốn phân ảnh, bốn phân ảnh phân ra tám phân ảnh….
Chỉ nháy mắt, cả bầu trời đêm ngập tràn ánh đèn, từng ngọn đèn sáng lung linh, rọi lên từng gương mặt, hoàn toàn che khuất đi sát ý trong từng đôi mắt.
Đám thanh niên thiếu nữ vừa động linh lực, gương mặt liền nhợt nhạt vài, tức thì bình tâm trở lại. Giờ phút này bọn họ đã hiểu cái gì gọi là chênh lệch thực lực, rất khó để lấy số đông mà bù đắp được.
Nếu như tất cả cùng là một chỉnh thể hoặc một quân đoàn và có người đứng ra lãnh đạo, e là họ đã xông lên quyết một phen sống chết, dù gì bọn họ cũng là thanh niên nhiệt huyết, sống chết chưa hẳn đã khiến bọn họ chùng bước.
Bất quá, đúng như những điều Tĩnh Quân suy nghĩ, bọn họ không chỉ sợ Bạch Diện mà còn sợ bị đánh lén phía sau, bản thân thì bỏ mạng còn người ta ngư ông đắc lợi, rồi thì đẩy hắc đỉnh vào tay tông phái đối địch với tông phái của mình, như vậy chẳng khác nào giao trứng cho ác, đem mạng sống bản thân giúp địch nhân diệt tông môn nhà mình.
Nếu đã như vậy, bọn họ thà chết chung, nói đúng hơn là chết trong tay Bạch Diện còn sướng hơn vạn phần so với việc bị kẻ thù truyền kiếp lăng nhục, diệt tông môn. Nghĩ vậy nên chẳng ai động thủ cả, tất thảy chỉ dương mắt đứng nhìn hắn rời đi.
Sau khi Bạch Diện vận dụng Hỏa Linh Đăng chấn nhiếp đám thanh niên thiếu nữ lạ mặt, hắn quay người lại, bế Ngọc Phượng lên rồi điểm chân lên đất, phi thân bay đi. Bản thân hắn cũng không biết nên đi đâu bây giờ, trong đầu chỉ duy nhất một ý nghĩa là phải rời khỏi đây thật nhanh.
Bởi lúc này, hắn thật sự buồn ngủ quá rồi, đầu óc mỗi lúc một quay cuồng, dù cảm nhận được linh lực trong người còn hùng hậu nhưng tâm trí lại không muốn điều động đến, từ trong suy nghĩ chỉ hiện lên vẽ mệt lừ, muốn được gục xuống mà buông bỏ hết mọi thứ.
Thậm chí, những người xum quanh cũng có khả năng nhận biết điều này, từng tia mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt hắn. Dù vậy, hổ vẫn là hổ, còn mèo vẫn là mèo, không ai dám nói kẻ đang khập khiễng bước đi phía kia sẽ không búng tay một cái, làm cho mấy người trong bọn họ bỏ mạng, biến thành một bộ xương trắng phau phau như con Cự Viễn Ma Hùng mới rồi.
Trên Văn Lang đại lục, tuy không phân chia quá nhiều cấp bậc thực lực nhưng mỗi một cấp bậc đều đáng đồng tiền bát gạo. Huống hồ thực lực của Bạch Diện lúc này có suy yếu thì vẫn là Ngạo Thị lục cấp, so với đám chuẩn Ngạo Thị như trời với đất, còn chưa kể cái hắc đỉnh kỳ lạ trong tay hắn có khả năng khiến người khác thuần phục.
Tĩnh Quân đưa ánh mắt tiếc nuối trông theo, bàn tay khẽ nhấc lên một đoạn, dường như gã còn nhiều việc muốn hỏi, chỉ là Bạch Diện không cho gã cơ hội, không để gã vào trong mắt. Thoáng cái Bạch Diện đã vượt xa khỏi tầm mắt của gã, gã khẽ thở dài nói:
- Chuyện này thật sự hệ trọng.!
Xưa nay lục y thiếu nữ Ninh Kỳ Ky chưa bao giờ thấy Tĩnh Quân sư huynh thở dài như vậy, nàng thu hồi mục quang từ phía xa, đôi mắt có vẻ uất hận nhìn gã nói:
-- Huynh nói xem, chúng ta nên làm thế nào.?
Tĩnh Quân chau mày, gã nhìn đám thanh niên thiếu nữ đang đứng như trời trồng xung quanh, đoạn nói:
-- Chúng ta không có được, thì không ai được có.
Khúc Tư Sinh đứng bên cạnh nói xen vào:
-- Tĩnh Quân sư huynh cao kiến, nhưng cao kiến này ai cũng biết.
Ninh Kỳ Kỳ quay sang liếc xéo Khúc Tư Sinh, đối với thực lực y thì nàng không bàn tới, nhưng tính cách chuyên cầm gậy chọc gãy bánh xe của y thì luôn bị nàng dằn mặt. Nàng cũng biết y uất nàng lắm nhưng hai người xưa nay không động khẩu thì động thủ đã thành thói, đến nỗi y là sư huynh nàng mà chưa bao giờ thấy nàng gọi y một tiếng huynh hay là sư huynh, toàn kêu bằng vai phải lứa. Đương nhiên y đối với nàng cũng tương tự, không hề xem nàng là nữ nhi, có động thủ cũng không chút kiêng kỵ.
Ba người Lãnh Diệp Tông còn đang loay hoay, Bạch Diện đã đưa Ngọc Phượng rời đi khá xa, dù vậy, vẫn chưa ra khỏi vùng đất trống mấy chục dặm do lúc trước hắn cùng Cự Viễn Ma Hùng giao đấu.
Ngọc Phượng lần đầu được ôm vào lòng, hai gò má phớt hồng, đôi mắt nàng có phần si ngốc nhìn Bạch Diện, chỉ là biểu tình trên mặt hắn như tảng băng không hơn không kém, ngay cả đôi mắt cũng vô vị lạ thường. Thấy vậy, Ngọc Phượng khẽ gọi:
-- Diện, ta còn đi được.
Bạch Diện dường như chẳng quan tâm nàng nghĩ gì, đối với hắn lúc này chỉ là làm sao rời khỏi đây thật nhanh.
-- Diện, ngươi sao vậy.?
Đợi Ngọc Phượng gọi mấy lần, Bạch Diện mới ngó quá mặt nàng, đoạn phi người lên, tăng tốc độ cùng nói:
-- Ngươi nằm im cho ta.
Ngọc Phượng thoáng ngẩn người, nàng cảm thấy là lạ, dường như người trước mặt mình không phải là Bạch Diện, không phải tên cù lần mà nàng hay trêu chọc nữa, giờ phút này trông hắn vô cùng chững chạc, thật oai phong, còn có cảm giác có thể dựa dẫm.
Thoáng cái, gương mặt Ngọc Phượng đỏ hơn, nàng không dám nhìn nghĩ nữa, chỉ khẽ nghiêng đầu tránh đi. Bất quá, nàng vẫn cảm nhận rõ ràng đôi bàn tay cứng cáp của hắn đang xiết chặt thân mình, còn lồng ngực hắn nữa, rất ấm áp.
Mặc gió đêm băng lãnh, mặc vằng trăng treo cao lạnh lùng, một thân ảnh ôm một thân ảnh trong lòng, bay giữa không trung, xuyên qua đám đèn lồng lung linh, xuyên qua những ánh mắt đan xen.
Trong lúc toàn trường bất lực nhìn Bạch Diện rời đi, bỗng dưng linh lực từ trên không trung mạnh mẽ dâng lên, mấy mãnh khuyết nguyệt phá không chém xuống.
Ầm.
Xé tan tĩnh mịch, đất đá bắn loạn xạ.
Bạch Diện khẽ động linh lực, Hỏa Linh Đăng bay vọt tới, chắn lấy bụi đất.
Hắn hạ mình lui mấy bước, nghiêng đầu nhìn về phía vầng trăng xa xôi, đột nhiên thấy nó mênh mông hư ảo như nằm dưới mặt hồ bềnh bồng, không cách nào có thể nhìn kỹ được.
Một lát sau, xuất hiện ba đốm đen từ nơi vầng trăng ấy hư ảo ấy bay xuống, mỗi lúc một to hơn.
Ninh Kỳ Kỳ đứng ở nơi xa, vừa trông thấy ba cái đốm đen đã giận tái mặt, nàng nghiến răng nghiến lợi mắng:
-- Lâm Mạn Nguyệt, thật oan gia ngõ hẹp mà.
Tĩnh Quân đứng bên cạnh Ninh Kỳ Kỳ, môi khẽ giật giật, ánh mắt hướng về vầng trăng lạnh, nơi đó dần xuất hiện một hoàng y thiếu nữ cùng hai thanh niên vận lam y. Ba người này đều là người Ảo Nguyệt Tông, dường như bọn họ đã ẩn nấp sẵng từ lâu, chuyện xẩy ra ở đây cũng rõ ràng rành mạch. Đương nhiên Tĩnh Quân thừa biết ba người này tên tuổi thế nào, tính tình ra sao, nếu đã xuất hiện ắt xung đột khó tránh.
Nhưng cái làm Tĩnh Quân khó chịu chính là Ảo Nguyệt Tông cùng Lãnh Diệp Tông vốn có hiềm khích sẵng từ lâu, nay hai vị tiểu thư của hai tông phái vì tính cách tương đồng càng giống như nước với lửa, không chết không từ. Ai cũng ương bướng cứng đầu, kiêu ngạo khinh người, không ai chịu nhường ai một tấc nữa ly. Chuyện mà hai nàng gây ra, gã nếm cũng không ít quả đắng rồi.
Gương mặt Tĩnh Quân càng lúc càng khó coi.
Cũng không ngoài dự liệu của gã, Lâm Mạn Nguyệt vừa hạ mình xuống đã đứng vắt vẽo trên một mõm đá lớn, hướng về Ninh kỳ kỳ kiêu ngạo kêu to:
-- Ha ha. Họ Ninh yếu đuối nhà ngươi thật nhát gan.
Ninh Kỳ Kỳ sùng máu, miệng như thở ra lửa, nàng bay vọt đến, quát to:
-- Lâm Mạn Nguyệt, ngươi đứng yên đó cho ta.
Tĩnh Quân, Khúc Tư Sinh xanh mặt, hai người vội vàng phi thân đuổi theo.
Bạch Diện không có hứng thú với ân oán nhà người, hắn nhóm chân định bỏ đi. Hoàng y thiếu nữ đột nhiên cười lạnh nói:
-- Muốn đi cũng được, đem cái hắc đỉnh kia giao ra đây.
Bạch Diện đơ cả người, theo như hắn nhận thấy, hoàng y thiếu nữ chỉ có thực lực chuẩn Ngạo Thị, linh lực trên người cũng không mạnh mẽ bao nhiêu, thậm chí yếu hơn một chút so với đám người bên kia.
Vậy nàng lấy cái gì mà chặng đường hắn.?
Bạch Diện quay đầu, khẽ nhìn gương mặt ung dung đầy tự tin của hoàng y thiếu nữ. Đoạn mệt nhọc nói:
-- Đừng làm phiền ta.
Hoàng y thiếu nữ cười quá dị, nàng ung dung nói:
--- Tuy ngươi rất mạnh, nhưng bọn ta mà ra tay thì đám người bên kia ắt thừa nước đục thả câu. Vả lại, không chỉ mình ngươi bị thương mà hình như nữ nhân của ngươi cũng bị thương không nhẹ, nếu như nàng bị người khác thừa lúc ngươi bận bịu tay chân mà công kích, ta e là tính mạng khó toàn à.
Bạch Diện rùng mình, đôi mắt chợt lạnh đi vài phần, cũng là lần đầu tiên hắn muốn giết người đến vậy, sát ý dâng lên, lạnh lùng nói:
-- Chết không dễ chịu chút nào đâu.!