Chương 22: Vô Tâm Nhãn.

Diệt Thần

Chương 22: Vô Tâm Nhãn.

Diệt Thần
Quyển 1: Còn đường phải đi
Chương 22: Vô Tâm Nhãn

Ánh trăng lồng lộng rọi khắp nhân gian, trãi một màu vàng mềm mại lên toàn bộ cánh rừng Ngã Lâm, trừ khu vực Bạch Diện đang đứng, nguyệt quang không cách nào lấn tới được, ánh sáng đã bị lu mờ trước hai cái thần bảo đang ra uy.

Giữa không trung, hoàng y thiếu nữ Lâm Mạn Nguyệt đứng ngây như phổng, trong lòng không ngừng lập đi lập lại câu:

- Sao lại như vậy?

Gương mặt nàng vốn nhợt nhạt vì huy động quá mức linh lực, nay càng thêm nhợt nhạt, hiện đã tái xanh.

Lâm Mạn Nguyệt khẽ thu hồi ánh mắt, trong lòng nỗi lên một tia sợ hãi, nàng cũng giống như Mạc Tử Ly, bị cái nhìn dững dưng của Bạch Diện làm cho kinh sợ.

Vấn đề là Mạc Tử Ly không biết nguyên do cụ thể vì sao lại như vậy nhưng Lâm Mạn Nguyệt thì biết rất rõ. Do đây là đặc điểm đặc thù của tông phái tu luyện Khống Tâm Thuật, mà nàng lại là con gái tông chủ Ảo Nguyệt Tông, một trong những tông phái mạnh nhất về Khống Tâm Thuật, đương nhiên nàng tường tận hơn ai hết về các loại nhãn lực trong thiên hạ.

Cũng vì hiểu biết nhiều hơn Mạc Tử Ly mà Lâm Mạn Nguyệt càng e sợ ánh mắt của Bạch Diện hơn. Theo nàng thấy, đôi mắt của hắn là Vô Tâm Nhãn, là nhãn lực chỉ có trong truyền thuyết, là khắc tinh của Thất Nguyên Nhãn. Đối với những người tu luyện Khống Tâm Thuật như nàng mà nói, gặp phải người có Vô Tâm Nhãn chẳng khác gì người tu luyện mị lực gặp khúc củi, cho dù tài giỏi đến đâu cũng phải bó tay, không cách gì lay chuyển được.

Đây chính là một nhược điểm vô cùng nghịch lý và bất công, khi phải bỏ ra không biết bao nhiêu công sức nhưng gặp phải một cái gọi là khắc tinh, liền đổ sông đổ biển hết mấy chục năm tu luyện.

Lâm Mạn Nguyệt thầm lo lắng trong lòng, lúc ban đầu nàng rõ ràng sử dụng được Vọng Nguyệt Thuật lên người hắn, nàng còn cho rằng hắn cũng không có gì đặc biệt, ngoài thực lực cường đại thì tinh thần lực, nhãn lực đều bình thường.

Chỉ khi hắn sử dụng linh lực, cùng nàng đối chiến, nàng mới phát hiện ra tinh thần của hắn thay đổi kỳ dị, ngay cả nhãn lực cũng thay đổi theo.

Càng nghĩ, Lâm Mạn Nguyệt càng bối rối.

Thường ngày, nàng rất kiêu hãnh vì bản thân sở hữu Hoàng Kim Nhãn, một trong bảy loại nhãn lực mạnh nhất để tu luyện Khống Tâm Thuật, gọi chung là Thất Nguyên Nhãn.

Thất Nguyên Nhãn chia màu mắt khi sử dụng Khống Tâm Thuật thành bảy màu theo thứ tự cầu vồng: đỏ, lục, lam, cam, vàng, chàm, tím. Yếu nhất là mắt màu đỏ và mạnh nhất là mắt màu tím, nhưng điều kiện học được Vọng Nguyệt Thuật thì chí ít cũng phải có mắt màu vàng trở lên, nếu không có mắt màu vàng, buộc phải sử dụng thần bảo Hoàng Kim Thạch để thay thế. Cũng vì nguyên nhân này mà đệ tử Ảo Nguyệt Tông đều sử dụng Hoàng Kim Thạch làm thần bảo hộ thân. Riêng nàng, trời sinh đã may mắn có được Hoàng Kim Nhãn, đến cả cha nàng là tông chủ cũng không có.

Với Hoàng Kim Nhãn, trong Ảo Nguyệt Tông, nàng được xem như báo vật vô giá, là nhân tài kiệt xuất, rất có khả năng được kế thừa ngôi vị tông chủ sau này. Mọi người trong Ảo Nguyệt tông cũng vô cùng tỉ mĩ chăm chút cho nàng từng ly từng tí, mong ngày sau nàng sẽ phát dương quang đại cho tông phái.

Lâm Mạn Nguyệt rất tự tin vào bản thân cho đến lúc này, khi đối đầu với vô tâm nhãn của Bạch Diện, sự tự tin ban đầu của nàng mới hoàn toàn sụp đổ, như tuyết lỡ, ồ ạt, tan hoang. Nhưng cũng không trách nàng được, vừa ra ngoài chưa lâu đã gặp người có Vô Tâm Nhãn, thì bất kỳ ai sở hữu nhãn lực trong Thất Nguyên Nhãn cũng sẽ như nàng, bối rối, khó chịu cùng hụt hẫn, bởi đâu ai muốn tin, loại nhãn lực khắc tinh trong truyền thuyết của Thất Nguyên Nhãn lại dễ dàng xuất hiện đến vậy.

Lâm Mạn Nguyệt như bị tạt một gáu nước lạnh vào niềm kiêu hãnh, nàng cắn chặt môi dưới, bỏ qua tạp niệm, hai tay bắn ấn, ba cái Hoàng Kim Thạch tán phát quang mang chói lóa, ánh sáng vàng kim như muốn xuyên thấu tâm can tất cả mọi người ở đây.

Đối diện với Hoàng Kim Thạch, Hỏa Linh Đăng không hề yếu thế, ngủ sắc quang mang cũng không ngừng len lõi vào trong từng tia sáng màu vàng, cả hai quấn lấy nhau như lưỡng xà tranh đấu, quyết chiếm cho được thế thượng phong.

Ở xa xa, mọi người chỉ thấy một cái lồng đèn khổng lồ được kết lại bằng vô số những ngọn đèn hoa sen ngủ sắc, khi Bạch Diện ấn chú điều động lồng đèn, quang sắc chuyển dần từ màu vàng sang màu cam, sau đó không lâu đổi sang màu đỏ, hư ảnh kéo một đường dài mấy trăm trượng, lướt đến chổ vần trăng trăng khuyết.

Giữa lúc ấy, trước mắt toàn trường, Bạch Diện đột nhiên buông tay, hắn quay người lại, đưa cái hắc đỉnh cho Ngọc Phượng, hắn dùng giọng nói rất nhỏ, chỉ để hai người nghe, hắn nói:

- Ngươi bị trúng độc rồi, muốn sống phải dùng nó.
Hắn cầm hắc đỉnh đưa tới cánh tay phải của nàng, vừa đặt hắc đỉnh lên lòng bàn tay cháy sém đó, liền vạch một đường rất sâu ở ngay giữa lòng bàn tay, máu không ngừng tuôn ra theo vết cắt.
Ngọc Phượng ngơ ngẩn, nàng không rõ hắn đang muốn làm gì, bất giác bị cơn đau từ nơi cánh tay làm cho run rẩy, hàm răng trắng đều như ngọc khẽ cắn lấy bờ môi, lại nghe Bạch Diện nói tiếp:

- Vận linh lực vào miệng vết thương, vận toàn bộ linh lực trong hồn vu diệm vào.

Hắn vừa nói vừa giữ lấy các ngón tay nàng, tỉ mỉ đặt từng ngón lên hắc đỉnh, sao cho đều đặn áp sát vào thân đỉnh. Lát sau, hắn mới ngẩn đầu lên, nhìn gương mặt tái xanh của nàng, từng giọt mồ hôi lạnh buốt chảy dài từ trên trán xuống, hắn bỗng thấy lòng đau như cắt, vì hơn ai hết, hắn là người hiểu rõ sự đau đớn cùng cực khi bị trúng loại kịch độc này.

Hận ý chất chứa bao nhiêu năm nay bất chợt tràn lên trong lòng hắn.

Hắn thật sự muốn giết chết độc vương.

Dù từ trước đến nay, hắn thật sự không muốn tìm lão báo thù, nhưng vận mệnh dường như cứ đưa đẩy, ép buộc hắn phải nhớ kỷ chuyện xưa. Dù hắn cố quên đi chăng nữa, cuối cùng vẫn phải đối mặt, nhưng không chỉ mình hắn mà còn liên lụy người thân.

Càng nhìn nét mặt quật cường chịu đựng của Ngọc Phượng, hận ý của hắn càng dâng cao hơn. Nhưng đối diện với nàng, hắn không dám tỏ thái độ giận dữ, chỉ nhẹ nhàng an ủi, hắn nói:

- Ngọc Phượng, tin ở ta, ta nhất định đưa ngươi bình an rời khỏi đây.

Lần đầu tiên Ngọc Phượng thấy Bạch Diện ra dáng nam nhân như thế, lại nhớ đến bộ dạng sợ đông sợ tây trước kia của hắn, trong phúc chốc nàng cảm thấy không quen, rất muốn nói mấy câu mĩa mai bộ dạng bây giờ của hắn. Chỉ là lúc này, nàng đau quá không cách nào nói lên lời được, đành phải làm theo lời hắn nói, ngưng thần điều động linh lực từ hồn vu diệm lên vết cắt còn ứa máu trong lòng bàn tay.

Mới đầu nàng không thấy gì lạ, còn tưởng Bạch Diện nói lung tung, nhưng nháy mắt sau, linh lực từ hồn vu diệm của nàng như bị rút kiệt. Hắc đỉnh càng thu vào nhiều linh lực càng phát ra quang mang đượm màu sắc hơn.

Ngọc Phượng dần cảm thấy tỉnh táo hơn, cảm giác lạnh buốt cũng dần tan biến, có điều máu huyết bị rút đi khá nhiều, khiến nàng suy nhược vô cùng, không cách nào nhúc nhích được.

Đúng như Bạch Diện suy đoán, hắc đỉnh có khả năng hấp thu máu huyết cùng linh trùng độc trong nội thể người bị trúng độc. Mỗi lần như vậy, hắc đỉnh sẽ tỏa ra quang mang màu xanh nhạt, rút cạn huyết nhục quanh nơi tiếp xúc.

Bất quá, hiện tại Bạch Diện vẫn không biết chuyện này cuối cùng sẽ đi đến đâu nhưng có một điểm hắn khẳng định chắc chắn, đó chính là nhờ cái hắc đỉnh này mà hắn có thể sống sót đến ngày hôm nay.

Trong lúc Bạch Diện đang suy nghĩ về hắc đỉnh, toàn thể mọi người vây xem đã nóng lòng đến nỗi phát cuồng. Theo bọn họ nhận thấy, hắc đỉnh này đúng như Bạch Diện nói, không phải là thần bảo huyết luyện, càng không phải thần bảo nguyền rủa, vì cả hai loại này đều không thể cho người khác tùy tiện sử dụng được. Mà lúc này Ngọc Phượng lại đang du động linh lực vào trong hắc đỉnh, nó còn giúp nàng liệu thương, chỉ một điểm này cũng đủ khẳng định đây là thần bảo vô chủ, bất kỳ ai có được đều dùng được. Nếu đã như vậy, đương nhiên phải đoạt được bằng mọi giá rồi, ngọn lửa tham lam tràn trong từng trái tim, xông lên tận não, đồng thời nhiều người cũng hạ quyết tâm, không có được thì không ai được có.

Đồng suy nghĩ với đám người bên dưới nhưng nhìn Bạch Diện quay lưng về phía mình, Lâm Mạn Nguyệt lại căm tức hơn nhiều vì thái độ khinh thường địch thủ của hắn.

Có thể xem, hôm nay là ngày mà nàng ấm ức nhất trong suốt mười mấy năm nay, không những bị ăn một bạt tai, bị khắc chế bởi loại nhãn lực truyền thuyết, còn bị đối phương xem thường như vậy.
Nàng đã không thể kiềm chế lâu hơn được nữa, vầng trăng khuyết giữa nền trời hư ảo rung lên, ánh trăng ban đầu rất yếu, tưởng chừng như không đủ sức để đánh đuổi ngủ sắc quang mang từ chiếc lồng đèn khổng lồ của Bạch Diện nhưng chỉ một lát sau, ánh trăng dần dần lan tỏa khắp không trung và trở thành ánh sáng chính của bầu trời.

Nàng tiếp tục bắt ấn, linh lực cuồng cuộn rót vào ba cái Hoàng Kim Thạch, theo du động linh lực, Vọng Nguyệt Thuật được thi triển tới đỉnh điểm của thực lực chuẩn Ngạo Thị. Lúc này, nhìn vầng trăng khuyết giữa nền trời vừa êm dịu vừa nhẹ nhàng nhưng rọi sâu vào tâm khảm người ngắm, là thương tiếc, là hối hận, là bi ai, là thống khổ, là nhớ, là quên… dường như thứ ánh sáng này muốn minh bạch tất cả chấp niệm trong lòng người.

Trăng hỏi lòng, đèn hỏi đường.

Một người sống giữa thế gian, cần biết đường hay biết lòng.?

Ầm.

Bạch Diện xoay người, tức thì sử dụng dịch chuyển tức thời, biến mất tại chổ.

Không trung bao la, thần bảo va vào nhau, quang sắc như vô vàn mũi kim đâm vào mắt người.

Giữa lúc linh lực bạo tạt, không ai có thể quan sát rõ chuyện gì xẩy ra, nhiều lắm chỉ thấy một bóng đen xuyên qua vô vàn quang sắc rồi chìm vào trong bầu trời hư ảo.

Lâm Mạn Nguyệt cố gắng chống trả, linh lực du động mãnh liệt, ba cái Hoàng Kim Thạch nối thành một hình tam giác, lơ lững trước mặt nàng, linh lực thông qua đó mà khuếch tán gấp mấy lần rồi bổ sung cho vầng trăng khuyết đang ngạnh đấu cùng lồng đèn ngủ sắc của Bạch Diện.

Mới đầu nàng nhờ thần bảo của hai vị sư huynh cùng trấn tông công kỷ Lam Thiên thuật của bọn họ hỗ trợ, tạm thời xem như có thể cầm cự. Nhưng rồi, bầu trờ hư ảo do hai vị sư huynh của nàng tạo ra, đột ngột biến mất, thần bảo của bọn họ cũng ngưng tán phát quang mang, trở thành hai hòn đá bình thường.

Trong lòng Lâm Mạn Nguyệt nỗi lên sợ hãi, hoa dung thất sắc, tâm trạng não nề, đôi mắt màu vàng kim hướng ra xa, mục quang quét khắp vùng trời, nàng muốn nhìn xem hai vị sư huynh đã xẩy ra chuyện gì. Bất qua, không trung bao la không một động tĩnh, hai vị sư huynh của nàng như biến mất vào không khí.

Lâm Mạn Nguyệt thập phần lo lắng, cánh tay bắt ấn có phần run rẩy, vầng trăng khuyết do Vọng Nguyệt Thuật tạo ra cũng nhợt nhạt đi vài phần quang sắc.
Ầm.
Không nhận được sự hỗ trợ từ hai vị sư huynh, cuối cùng Lâm Mạn Nguyệt cũng kiệt sức, không thể duy trì Vọng Nguyệt Thuật được nữa, thân hình nàng chao đảo, lùi về sau hai bước, bất lực mà buông tay.

Lát sau, lồng đèn ngủ sắc cán nát vầng trăng khuyết, Bạch Diện xuất hiện, đứng lơ lững giữa tầng không, đôi mắt hắn hướng về phía nàng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn không chớp. Bên dưới, toàn trường lạnh ngắt, chỉ thấy hai tay hắn nắm lấy gáy của hai thanh niên vận lam y, máu không ngừng tuôn ra từ ngủ quan của bọn họ.

Bụp!

Hai cái Hoàng Kim Thạch rơi xuống, vầng trăng khuyết vỡ vụn, Lâm Mạn Nguyệt tựa như cọng cỏ giữa gió mưa, cô đơn, hiu quạnh, mỏng manh phất phơ, yếu ớt đến nỗi không còn đứng vững nữa.

Đứng đối diện với Lâm Mạn Nguyệt giữa tầng không, Bạch Diện lạnh lùng chẳng nói, hắn chỉ dững dưng nhìn hoàng y thiếu nữ trước mặt, trong lòng cùng trên mặt chẳng có một chút biểu thị cảm xúc. Mãi đến khi hắn nhìn vào mắt nàng, một đôi mắt màu vàng kim óng ánh như hai mặt trăng tròn sáng trong đêm u tối, khi đó hắn mới cảm thấy có thứ gì đó soi rọi vào tận sâu thẳm trong linh hồn hắn, nhưng thoáng cái đã tắt hẳn đi.

Bạch Diện buông nhẹ tay, hai thanh niên vận lam y rơi xuống mặt đất.

Bụp!

Cả hai không còn động đậy nữa, sống chết hoàn toàn không rõ.