Chương 145: Làm bảo mẫu thật là khó

Dị Thường Sinh Vật Kiến Văn Lục

Chương 145: Làm bảo mẫu thật là khó


Trong phòng khách, lúc trước nhóm ba người chụm lại nghiên cứu tiểu nhân ngư thì bây giờ thành bốn người: Vivian vừa mới gia nhập vào. Sau khi nghe lai lịch tiểu gia hỏa này nàng há hốc mồm: "Vừa mới ấp ra hả?"

"Là nhờ nàng luộc mà ra đấy", Hác Nhân chỉ chỉ vào Lỵ Lỵ đang ngồi trên ghế sô pha vẻ mặt vô tội, lại giơ giơ cánh tay lên ý là cho mọi người thấy hắn đang bị tiểu bất điểm ôm chặt, "Cô nhóc này hoàn toàn đã coi ta là mẹ rồi, các ngươi có biện pháp nào không giúp ta với."

Vivian tò mò đưa tay tới sờ vào đuôi của tiểu nhân ngư, tên nhóc này đã lớn gan rồi, không thèm tránh né chút nào, nhưng khi Vivian ý đồ muốn đem tiểu gia hỏa ra khỏi ngực Hác Nhân liền bị tiểu gia hỏa phản kích mạnh mẽ: Cái đuôi kia vung lên vang bốp bốp thanh thế kinh người, đánh vào tay của Hấp huyết quỷ vạn năm tuổi không một chút do dự, khiến cho Vivian sợ hết hồn.

"Cứ như vậy từ nãy đến giờ", Hác Nhân bất đắc dĩ nhếch miệng, "Lúc mới đầu vẫn còn vui vẻ bơi trong chậu một mình, nhưng mà bơi chán xong mệt mỏi liền về trên người ta nằm luôn, không thèm đi nữa."

Tiểu nhân ngư cuốn lấy cái đuôi cuộn tròn lại núp trong tay Hác Nhân, trừng to mắt lên tò mò nhìn những người xa lạ ở chung quanh, nàng là một đứa trẻ con có lực thích ứng rất mạnh, hơn nữa rất có thể cảm giác được chung quanh bầu không khí biến hóa, lúc mà mới tới một địa phương khác hoặc gặp một người xa lạ nàng sẽ tỏ ra khẩn trương dị thường, nhưng chỉ cần trong thời gian ngắn không gặp gỡ nguy hiểm, tiểu gia hỏa lá gan sẽ vô cùng lớn, hiện tại nàng đã hoàn toàn không sợ người cùng sự vật chung quanh, chỉ là ngạc nhiên nhìn bốn phía, giống như là đang hiếu kỳ vì lý do gì mà người chung quanh mình lại không có đuôi giống mình.

Tiểu bất điểm cứ như vậy thành thật nằm ngốc một chỗ, nhưng ngay trong lúc Hác Nhân đang suy nghĩ xem nên làm cách gì để nàng ngoan ngoãn trở lại trong chậu thì nàng đột nhiên lại chủ động nhảy ra ngoài, sau đó liền nhảy lạch cà lạch cạch trên bàn trà, cùng lúc đó cũng phát ra tiếng kêu lộn xộn như lúc trước nhưng lần này âm thanh nghe the thé hơn nhiều.

"Ô ô có chuyện gì rồi, đây là sao rồi?" Hác Nhân lập tức luống cuống tay chân, hắn tiến lên muốn cho tiểu gia hỏa an tĩnh lại nhưng kết quả là làm nàng càng ồn ảo hơn, đám người Lỵ Lỵ cũng bị hoảng sợ tranh thủ tiến lên giúp đỡ. Nhưng ở đây thì làm gì có ai có kinh nghiệm chăm sóc hài tử đâu chứ..., ngay lập tức trong phòng khách biến thành cảnh tượng gà bay chó chạy. Tiểu gia hỏa thấy những người xung quanh náo nhiệt như vậy lại càng thêm hưng phấn, nàng càng la hét to hơn nữa giống như muốn thể hiệu sức hiệu triệu của mình vậy. Nam Cung Ngũ Nguyệt nghĩ khả năng tiểu bất điểu thiếu nước lâu quá nên không thoải mái, nên liền làm cái tiểu thủy cầu tại nhân ngư trên người quét tới quét lui, sau đó còn dứt khoát đem tiểu nhân ngư ném vào trong chậu nước. Nhưng chả giúp gì được, ngược lại còn suýt nữa bị tiểu gia hỏa cắn. Lỵ Lỵ thì làm mặt quỷ, tay trêu chọc cái đuôi của tiểu gia hỏa để chọc cho nàng cười, kết quả là hù dọa tiểu gia hỏa sock luôn. Cuối cùng Vivian mới kịp phản ứng: "Hay là nó đói bụng??"

Một câu nói liền làm mọi người tỉnh lại, bọn họ lúc này mới nhớ ra thú con mới sinh rất dễ đói bụng. Tuy nhiên Hác Nhân cùng ba tên giám hộ gà mờ nhìn nhau hoài xong tự hỏi: "... Nhân ngư ăn cái gì?"

"Đừng có nhìn ta", Nam Cung Ngũ Nguyệt vẫy vẫy tay, "Ta là hải yêu. Hơn nữa lại là con lai, lúc nhỏ ta bú sữa mẹ á!"

Lỵ Lỵ đầu óc vẫn y hệt như trước ra ý kiến: "Vậy ngươi có sữa hả?"

Mọi người: "..."

"Từ trong tủ lạnh mỗi loại thức ăn đều đem một ít ra đây, ở trong phòng ai có thức ăn cũng đem ra, chúng ta lần lượt thử!", thân là vương bài người giám hộ, Hác Nhân tỏ ra uy nghiêm, đứng ở trên ghế sa lon ra chỉ lệnh, "Mặt khác những thứ nào nhìn có vẻ ăn được cũng lấy ra hết đi, chúng ta không thể biết được nhân ngư ở thế giới khác có thể ăn những gì mà…. Lỵ Lỵyyy, ngươi cất ngay cái gậy ngươi hay dùng để nhai đi, ngươi nghĩ tiểu bất điểm nhỏ thế kia có thể ăn cái thứ đó à?"

Mọi người liền tứ tán quay về phòng của mình để tìm thức ăn. Hác Nhân suy nghĩ, nhớ ra phòng của mình cũng có hộp bánh bích quy, liền chạy về lấy. Tiểu nhân ngư hình như thật sự đói bụng, cứ nhảy nhảy trên bàn trà chứ không bám dính người như trước nữa. Trông thấy Hác Nhân chạy đi hình như nàng cũng lý giải đó là đi lấy thức ăn cho mình, nên nàng chỉ mở to mắt nhìn, chứ không có đòi đi theo.

Hác Nhân hấp tấp chạy về phòng của mình, hắn tìm được hộp bánh bích quy hôm qua ăn dở ở trên bàn làm việc liền cầm rồi chạy ra lại phòng khách, vừa ra tới phòng khách thì hắn nhìn thấy một sự kiện làm tim hắn suýt thì ngừng đập: Một con mèo hoa đen trắng đang ở trên bàn trà tò mò ngửi ngửi tiểu nhân ngư, mà tên tiểu tử kia còn đang hồn nhiên chả biết gì hết dùng cánh tay nhỏ xíu như que tăm chọc vào lỗ mũi còn mèo!

Hác Nhân liền sử dụng giọng hét mà rất lâu trước đó hắn không dùng hét lớn: "Lănnnn!".

Thề có ông trời, từ lúc đặt tên cho con mèo này là "Lăn" đến nay chưa lần nào Hác Nhân lớn tiếng hét từ này như bây giờ.

"Lăn" sau khi nghe tiếng hô như vậy, liền lập tức buông ra con cá đã ở bên miệng mình, kích động nhảy xuống đến dưới chân Hác Nhân cọ cọ: Nó nghĩ chủ nhân hét to như vậy gọi mình, chắc chắn là muốn cho mình ăn cơm rồi.

Hác Nhân thấy cách đó không xa ngư bảo bảo vẫn còn đang rất có tinh thần mà đập đập đuôi chào mình. Lúc này mới thở ra, tiện tay lấy ra hai cái bánh bích quy vứt cho con mèo. Đặt hộp bánh bích quy lên bàn trà xong hắn quay lại, chỉ vào tiểu nhân ngư giới thiệu cho "Lăn": "Nghe rõ. Đây là khách trọ mới. Nghiêm! Cấm! Ăn! Nàng!!"

Lúc trước đã nói qua rồi, "Lăn" rất là thông minh, hơn nữa sau nhiều năm như vậy nó đã quen thuộc công tác của Hác Nhân rồi, thậm chí còn hiểu ý nghĩa hai từ "Khách trọ" là gì nữa cơ, cho nên bình thường chỉ cần Hác Nhân giới thiệu một chút nó sẽ hiểu chỗ này sẽ có nhân vật mới đến chia sẻ vương quốc của nó rồi. Thế nhưng lần này nó lại lộ ra ngốc trệ bộ dáng, cái con mèo này ngốc nghếch ngước nhìn lên bên trên bàn trà nơi có con cá kỳ quái, biểu lộ trên mặt nó giống như là bị chấn động vậy, nó đứng lặng cả buổi cũng không suy nghĩ ra vì cái gì chủ nhân lại quyết định cho một con cá làm tân khách trọ.

Chuyện trọng yếu hơn là —— còn không cho phép nó được ăn.

"Dù sao ngươi phải nhớ kỹ không được ăn con cá này là được rồi", Hác Nhân thật sự không biết làm cách nào để đem chuyện mà ngay cả người còn "tam quan bất bảo" để giải thích cho một con mèo, lại càng hiểu rõ ra lệnh cho một con mèo là vô dụng, nên chỉ có thể liên tục cường điệu, "Ngươi mà dám ăn nàng, ta ném ngươi cho bánh nhân đậu đấy." (Cvter: Chả hiểu "tam quan bất bảo" là sao, chắc là một câu thành ngữ trung quốc, dịch ra là ba quan ải khó giữ, mà k dò được là ba quan nó ở chỗ nào, trong điển cố nào. Thôi thì kệ để thế luôn:p)

"Bánh nhân đậu" là một con chó hung hãn ở phố phía sau, hình dáng béo mập trông như bánh nhân đậu vậy, trước khi Lỵ Lỵ tới nơi đây nó chính là đại vương của cả vùng ngoại ô phía nam, cũng chính là địch nhân duy nhất khiến mèo "Lăn" tính cách coi trời bằng vung này sợ hãi, tuy Bánh nhân đậu hiện tại ở vùng ngoại ô phía nam này đã lùi một bước xuống làm tay sai tuyến hai rồi (tân khuyển vương giờ là Lỵ Lỵ), thế nhưng lực uy hiếp của nó vẫn còn, trên con đường này bất cứ loài nào dùng bốn chân đi đường đều phải sợ nó. Hác Nhân vừa nói xong câu này, "Lăn" rốt cục không còn ý kiến gì nữa, nó cúi đầu kêu nhẹ một tiếng, liếm láp móng vuốt giả vờ như chuyện gì cũng không biết: Chính là nó tỏ thái độ uyển chuyển thể hiện "Ngươi là lão đại".

Chắc hẳn thông minh độc giả đã phát hiện rồi, chính là ở phía trên đã xuất hiện một tập tranh ảnh tư liệu thể hiện sự tương khắc, đó là: Lăn khắc Lỵ Lỵ, Lỵ Lỵ khắc Bánh nhân đậu, Bánh nhân đậu lại khắc Lăn - - - đây quả thực đối với ai đi nữa cũng là một câu chuyện bi thương.

Lúc này Lỵ Lỵ các nàng cũng vừa từ phòng của họ đi ra, vừa nãy ba người cũng nghe được tiếng rống của Hác Nhân, bây giờ trông thấy "Lăn" trong phòng khách đương nhiên sẽ hiểu đã xảy ra chuyện gì, Vivian hít một hơi lạnh: "Hên quá, tí nữa thì quên là trong nhà này còn có mèo!"

"Về sau phải chú ý thôi, chứ nguy hiểm quá đi mất", Hác Nhân lòng còn sợ hãi, nhìn Nam Cung Ngũ Nguyệt, "Lại nói nhân ngư lúc nào mới trưởng thành, đừng nói là nàng cả đời cứ nhỏ như vậy nhé?"

"Ta đã nói nhiều lắm rồi, ta là hải yêu, nghe rõ chưa!!! Hơn nữa ta còn sinh ra từ thai nhá, không phải từ trứng!!!", Nam Cung Ngũ Nguyệt bị vấn đề này giày vò gần điên luôn rồi, "Ngươi chiêu hồn Andersen tới đây mà hỏi còn đáng tin cậy hơn là hỏi ta đó!"

Một đám thức ăn đặc biệt đặt trước mặt tiểu nhân ngư, thứ gì cũng có, nửa hộp bánh quy của Hác Nhân đã là rất mộc mạc rồi. Thứ Nam Cung Ngũ Nguyệt lấy ra là mực xé sợi, mực khô, cá ướp muối các loại hải sản. Vivian tuy nghèo, nhưng hiện nay đã được Hác Nhân nuôi cơm miễn phí, thứ nàng lấy ra chính là vài món điểm tâm nhỏ mà nàng làm. Đồ ăn mà Lỵ Lỵ lấy ra là phong phú nhất: Bánh sachima, bánh tôm chiên giòn, snack tôm cay, bắp rang bơ, thậm chí còn có một bọc thức ăn cho chó...

"A ha ha... Chỉ muốn nó nếm thử một chút thôi mà", Lỵ Lỵ xấu hổ thu hồi lại bọc thức ăn cho chó, "Nhưng hương vị món này cũng không tệ lắm mà."

Tiểu gia hoa hoa mắt nhìn một đống sặc sỡ túi nhỏ cùng đĩa đựng thức ăn trước mặt, nàng rất ngạc nhiên nhìn những thứ kỳ quái này đang tỏa ra thứ mùi vị mà nàng không nhận thức, giống như nàng không nghĩ tới một phen làm ầm ỹ lên của mình lại mang đến nhiều thứ như vậy. Thế nhưng chuyện gì đến cũng sẽ đến, y hệt như những gì Hác Nhân lo lắng: Nhân ngư đến từ thế giới khác dường như không thích ăn những món ăn thông thường mà người ở đây ăn...

Tiểu nhân ngư cầm lấy một cái bánh bích quy, cắn hai miếng liền phun phì phì ra, cầm lấy miếng snack tôm cay, ngửi ngửi liền sợ hãi vứt sang một bên, tay ôm một hạt đậu chocolate một lúc lâu, rồi cảm thấy có vẻ thứ này không ăn được lại thả xuống. Cuối cùng, lúc mà mọi người đều sắp vứt bỏ hy vọng thì tiểu gia hỏa này mới phát hiện ra thứ đồ vật làm nàng hứng thú: Nàng đi đến trước cái đĩa đựng món điểm tâm nhỏ mà Vivian làm, ngửi một phát liền vui vẻ đập đập cái đuôi, sau đó...

Vui vẻ ăn hết chiếc đũa.