Chương 144: Thành viên mới nho nhỏ
Tiểu mỹ nhân cá nghịch ngợm phun nước lên mặt Hác Nhân —— nước sôi.
Hác Nhân hét "NGAO" một tiếng rồi nhảy dựng lên, may mắn hiện nay thân thể hắn đã cường hóa, ngoại trừ hơi giật mình cùng với gương mặt hơi nóng bỏng một chút thì chuyện bị phỏng nhăn nheo khuôn mặt cũng không xảy ra, tay cần nắp nồi hắn sững sờ nhìn tiểu nhân ngư đang bơi qua bơi lại trong nồi, cảm giác não bộ có chút không đủ để sử dụng, sửng sốt cả vài giây đồng hồ hắn mới ý thức được tiểu nhân ngư này là từ quả trứng nở ra: Lỵ Lỵ dùng nước sôi luộc cả buổi, vậy mà trứng lại nở ra!
Thế giới khác tánh mạng hình thức quả nhiên không giống với Địa cầu.
Lỵ Lỵ tò mò đi tới nhìn, con mắt lập tức có chút đăm đăm, nàng sử dụng lô gic suy nghĩ của Husky suy nghĩ nửa ngày mới đưa ra kết luận: "Hey da, xem ra không ăn được rồi..." (lol, đọc khúc này cứ liên tưởng tới trứng vịt lộn =)))))))))
Tiểu nhân ngư không hiểu Lỵ Lỵ đang nói với Hác Nhân cái gì, chỉ đang tò mò nhìn thế giới bên ngoài cái nồi (cái thế giới này trước mắt đối với nàng chỉ là trần nhà cùng hai khuôn mặt khổng lồ). Nó là một tiểu gia hỏa xinh đẹp dễ thương, có hai điểm rất bắt mắt là cái đuôi cá màu đỏ nhạt cùng với tóc dài màu nâu, đôi mắt của tiểu nhân ngư rất lớn, lộ ra vẻ lanh lợi cùng tò mò. Không biết có phải mọi tên nhân ngư trong chủng tộc đều như vậy hay không, tiểu gia hỏa này sau khi nở ra mọi thứ đã giống y hệt với nhân ngư trưởng thành vậy, chẳng qua hình thể thì lại thu nhỏ lại đến còn nửa xích, nếu mà đem Nam Cung Ngũ Nguyệt ở hình thái nhân ngư mà thu nhỏ lại như vậy thì đại khái là không sai biệt lắm so với tiểu nhân ngư. Tiểu gia hỏa nằm ngửa bụng chơi trong bong bóng, chơi một hồi có lẽ cảm thấy nhàm chán, liền nhất thời dùng sức nhảy ra bên ngoài... Hướng nhảy là hướng về phía bếp ga đang bật!
Hác Nhân sợ hãi hét lên, may mắn thay hắn kịp thời dùng nắp nồi hứng đước tiểu nhân ngư, vì vậy tiểu nhân ngư ở trong nắp nồi cùng Hác Nhân mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau, vài giây sau cái tên tiểu bất điểm kỳ quái này bỗng nhiên phát ra một dạng âm thanh ùng ục loạn thất bát tao, tiểu gia hỏa cũng dùng cái đuôi vận sức đứng dậy trên nắp nồi, Hác Nhân thò tay tò mò chọc chọc cái đuôi của tiểu gia hỏa, trong nháy mắt nàng liền yên tĩnh, giống như vừa rồi nàng làm ra âm thanh kia chỉ là cố tạo sự chú ý cho Hác Nhân mà thôi.
"Đây rốt cuộc là thứ gì thế??" Lỵ Lỵ lắc đuôi đứng dậy ngửi ngửi, lại liếm liếm cái đuôi của tiểu gia hỏa, "Tuy rằng mới luộc có một chút thôi nhưng sao không thấy quen thuộc gì hết vậy…. Chủ thuê nhà ngươi từ chỗ nào kiếm được thứ này thế?"
"Đừng gây chuyện", Hác Nhân thuận tay đem Lỵ Lỵ đẩy ra. "Đây là khách nhân mới của ta đấy, từ chỗ cách đây 800 năm ánh sáng đem về —— nhưng lúc mang về còn là quả trứng, không ngờ ngươi đem luộc nó, nó lại nở ra rồi, thế giới này thật con mẹ nó quá kỳ diệu."
Lỵ Lỵ trợn mắt há hốc mồm: "Woaa —— "
"Ta cảm thấy …." Hác Nhân suy nghĩ nửa ngày với ý đồ tìm ra việc hắn có thể làm, cuối cùng hắn nhìn thấy tiểu gia hỏa này không có mặc gì hết (nhưng tiểu gia hỏa này dài có nửa xích, cũng chả nhìn được gì), "Chúng ta trước tiên tìm y phục cho nàng?"
Lỵ Lỵ cùng Hác Nhân đối nhãn một hồi lâu sau đó cùng ý thức: Đi đâu tìm ra được quần áo nhỏ như vậy!
Lúc này tiểu nhân ngư lại bắt đầu nhảy nhót. Nàng sau khi nhảy ra khỏi nồi phát hiện thế giới bên ngoài càng rộng lớn thú vị hơn, vì vậy đối với những thứ trong phòng bếp nàng càng thêm hiếu kỳ. Kể cả bếp ga đang bật lửa cùng với khung đặt dụng cụ cắt gọt cách đó không xa. Nhìn thấy tiểu gia hỏa vẻ mặt kích động như muốn thử xem lực bật nhảy của mình Hác Nhân muốn toát hết mồ hôi lạnh, hắn giục giã Lỵ Lỵ đi tìm cái chậu đổ ít nước, sau đó hắn cẩn thận từng li từng tí đem tiểu gia hỏa chuyển đến trong chậu, lúc trước khi bỏ vào hắn còn lo lắng liệu tiểu nhân ngư nở ra trong nước sôi có thích ứng được nước lạnh hay không, nhưng tên kia thích nghi hoàn cảnh thật sự rất tuyệt vời, ở trong nước lạnh vẫn dương dương tự đắc bơi qua bơi lại, vì thế Hác Nhân yên tâm lớn mật bê chậu nước lên phòng khác, đồng thời kêu Lỵ Lỵ lên lầu hai phòng của Nam Cung Ngũ Nguyệt gọi hải yêu muội tử dậy. Hải yêu muội tử đã ngủ cả buổi, lúc này cũng phải nên thức dậy rồi.
Nam Cung Ngũ Nguyệt đi vào phòng khách, chứng kiến tiểu nhân ngư trong chậu nước bơi lội vòng vèo rất là giật mình.
"Thứ này…thật sự là luộc ra hả?" Hải yêu muội tử vẻ mặt không thể tin, "Nàng vẫn có thể lặn lội được trong nước á?"
"Nghe nói trên Địa cầu cũng có sinh vật biển sâu tồn tại tại nơi có nhiệt độ lên tới 200 – 300 độ, tại gần miệng núi lửa còn có vi sinh vật sinh sống đấy", Hác Nhân chép miệng chậc lưỡi, "Nhưng việc Lỵ Lỵ đem nàng luộc mà nở ra vẫn rất kinh ngạc. Mà này, Ngũ Nguyệt ngươi có thể nghĩ cách nào cho nàng mặc y phục không, tuy nàng khá nhỏ bé... Nhưng trơn bóng như thế nhìn quả thật rất không tiện."
Nam Cung Ngũ Nguyệt cũng không phải người biết may vá, nhưng ý nghĩ của nàng rất rộng lớn. Nghe thấy thế liền lập tức đạp đạp chạy về phòng, cầm cuộn băng keo lụa công dụng dùng để quấn ống nước đến: "Dùng thứ này quấn lên tạm trước..." (Cvter: Khúc này là "quyển thủy noãn công dụng đích sinh liêu", tức là vật liệu dùng để quấn ống nước, mình cho đó là băng keo lụa, tại thấy cái đó mỏng, quấn quanh cảm giác cũng giống như vải vậy!!)
Hác Nhân: "Như vậy được không?"
"Sao lại không được, dù sao chỉ là tạm thời, đợi Vivian trở về có lẽ cô ấy có biện pháp, ta trước giờ chưa thấy Hấp huyết quỷ nào am hiểu nội trợ hơn nàng", Nam Cung Ngũ Nguyệt cầm keo lụa giơ giơ trước mặt tiểu nhân ngư tính quấn quanh nàng. Tiểu gia hỏa rất hoảng sợ, liền đảo qua một bên khác trong chậu đuôi co lại, hơn nữa nàng không trừng trốn tới trốn lui giống như rất không thích cái thứ đồ vật màu trắng kia, Nam Cung Ngũ Nguyệt bĩu môi, "Chủ nhà, ngươi giữ nàng lại giúp ta."
Hác Nhân thử vươn tay ra hướng tới tiểu nhân ngư, tên kia quả nhiên đối với Hác Nhân tin cậy. Lập tức ôm lấy Hác Nhân ngón tay cái không buông ra nữa, Nam Cung Ngũ Nguyệt thấy thế cười rộ lên: "Xem ra sau khi sinh ra người đầu tiên nàng nhìn thấy chính là ngươi, nàng đem ngươi trở thành mẹ nàng rồi hahaha."
Hác Nhân: "..." Hắn không nghĩ đến có một ngày chuyện ngọa tào như vậy lại xảy ra trên chính mình. (Cvter: Ngọa tào dịch thành ‘holyshit’ cũng khá hợp =))) mình thích cái biểu cảm của dân nước ngoài khi nói câu đó, có lẽ hợp với Hác Nhân lúc này)
Dưới sự trấn an của Hác Nhân, tiểu nhân ngư rốt cuộc đã không còn địch ý đối với đám lụa trắng kia, Nam Cung Ngũ Nguyệt quấn quanh nàng hai ba vòng liền tính là đã mặc xong quần áo. Nhưng hình như tiểu gia hỏa đã chán ở lại trong chậu nước kia rồi, ở trong nước bơi được một tí nàng liền nhảy lạch cạch lên bàn trà bắt đầu đi bộ: Nàng không có chân, cho nên chỉ có thể nhảy để tiến lên, hơn nữa trong lúc nhảy nàng cũng không có biện pháp đứng thẳng người, bởi vậy mang tiếng là đi bộ, nhưng thực tế là nàng đang bò, nhảy lên xong liền trượt người về phía trước, ngẫu nhiên nàng sử dụng cái đuôi cùng hai cái tay để đẩy người về trước. Cái cử động vừa ngốc lại vừa to gan này nhìn rất thú vị, tiểu cô nương này tựa hồ lòng hiếu kỳ rất mãnh liệt, lúc vừa chuyển từ phòng bếp sang phòng khách nàng có vẻ sợ hãi một chút, nhưng hiện tại nàng đã hoàn toàn thích ứng hoàn cảnh mới, bắt đầu lớn mật thăm dò chung quanh.
Nhưng có điểm thấy được tiểu cô nương này vẫn rất giống thú con là: Nàng rất để ý đến vị trí "Cha mẹ" của mình, cứ bò một lúc lại quay đầu nhìn xem Hác Nhân có vẫn còn ngồi tại đó không, sau khi bò trên bàn trà hết một vòng xong nàng có vẻ cảm thấy mỹ mãn, dứt khoát nhảy vào trong ngực Hác Nhân không động đậy: Chắc là muốn nghỉ ngơi rồi.
Ba người ở bên cạnh tấc tắc kêu kỳ lạ, Lỵ Lỵ trừng to mắt xem xét cả buổi: "Tuy nhiên không ăn được nữa, nhưng rất thú vậy đấy ho ho!"
Nam Cung Ngũ Nguyệt cũng tò mò duỗi ngón tay ra đùa tiểu nhân ngư cái cằm: "Thì ra nhân ngư lúc bé là thế này... Không biết hải yêu lúc bé có giống thế này không? Nghe mẫu thân nói hải yêu cũng đẻ trứng, lúc mới nở ra cũng nhỏ nhỏ, chắc là giống thế này nhỉ?"
Căn phòng này mỗi ngày đều sẽ có rất nhiều những chủ đề mới lạ, lâu như vậy rồi Hác Nhân cũng đã quen thuộc, hắn chỉ ở một bên uốn éo thân mình duy trì tư thế để tránh cho tiểu nhân ngư bị rớt ra, một bên cầu cứu Nam Cung Ngũ Nguyệt: "Có cách nào làm cho nàng quay về trong chậu không? Ta không thể cứ suốt ngày ôm thế này được híc...."
Hác Nhân phát sầu như vậy là có nguyên nhân: Hắn vừa rồi hơi động đậy thân thể, có phương hướng tính đem tiểu nhân ngư ném về trong chậu, tên kia liền lập tức đứng lên, tiểu gia hỏa một bên dùng cái đuôi đập đập cánh tay Hác Nhân một bên phát ra cái âm thanh ùng ục giống lúc nãy, giống như chuẩn bị sẵn tư thế ý tứ ngươi mà ném ta về ta liền quấy rầy chết ngươi —— hiển nhiên là tiểu gia hỏa muốn dính chặt lên người nào đó rồi.
"Không có cách nào giao lưu với tiểu gia hỏa này a...." Nam Cung Ngũ Nguyệt rất phát sầu, tiểu nhân ngư phát ra tiếng kêu vô cùng cổ quái, mà ngay cả phần mềm phiên dịch Vô Giới trong đầu mọi người cũng không phân tích ra, tiếng kêu này chỉ sợ là tiếng thét vô nghĩa của tiểu hài tử. Thậm chí mọi người còn không dám xác định là tiểu nhân ngư này có trí lực ra sao nữa: Tuy nàng biểu hiện ra lòng hiếu kỳ cùng với lực lượng hoạt động rất mạnh, nhưng những hành động này có lẽ cơ bản đều là bản năng, nhân ngư hài tử tựa hồ so với nhân loại hài nhi không thông minh hơn được tí nào, chẳng qua là năng lực hoạt động lúc mới sinh ra mạnh hơn thôi.
Tại thời điểm ba người đang đối với tiểu nhân ngư vô kế khả thi, trước nhà truyền đến tiếng mở cửa: Vivian về rồi.
Hấp Huyết Quỷ cô nương mang theo một cái túi đựng đầy rau dại, vừa vào cửa nàng chứng kiến ba người đang góp đầu vào nghiên cứu thứ gì đó, vì vậy nàng tò mò cũng gom góp đi qua, lúc này vừa vặn tiểu nhân ngư đem nửa người trên chui vào trong quần áo Hác Nhân, Vivian chỉ trông thấy một cái đuôi cá lòi ra bên ngoài, vì vậy phát ngôn một câu xanh rờn: "Buổi tối ăn thứ này hả? Vậy thì làm món cá sốt a, ta rất am hiểu!"
Hác Nhân & Nam Cung Ngũ Nguyệt & Lỵ Lỵ: "..."
Thời gian sau này... Có lẽ sẽ náo nhiệt hơn.