Chương 127: Đại thắng trở về.

Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 127: Đại thắng trở về.

Chương 127: Đại thắng trở về.


Trên tường thành phía Nam của thành An Sương. Từ xa mặt trời bắt đầu đi lên, những tia nắng chiếu rọi lên tường thành lạnh lẽo, khẽ sưởi ấm cho chúng sau một đêm hứng chịu sương gió. Nghiêm Tiêu Hoa đi qua đi lại trên tường thành không biết bao nhiêu vòng, nàng ta vừa đi vừa cắn móng tay. Đến mức cả mười móng tay thon dài đều bị cắn cho cụt ngủn.

Đó là cách để nàng ta giải tỏa tâm lý lo lắng trong người, Ma Tùng Quân và Nghiêm Lâm cũng không tiện nói. Bởi lẽ chỉ có Long Nguyên Giáp bình an trở về mới khiến lòng nàng bớt lo hơn.

Trong mắt Ma Tùng Quân lúc này, hắn thật hâm một Long Nguyên Giáp biết bao. Có một người, dù xa cách thế nào vẫn đem lòng yêu hắn, dù hận hắn, dù muốn làm những trò để hắn chán ghét. Nhưng chung quy chỉ muốn hắn chú ý đến mình.

Ở thế giới cũ của hắn, con người không như thế. Từ lâu con người ta chỉ chú ý đến tiền bạc, danh vọng và địa vị. Cái bản chất con người dừng như không còn quan trọng nữa. Lấy nhau, cưới nhau cũng chỉ vì có trách nhiệm với xã hội, thực sự cũng chẳng có mấy người yêu nhau thật lòng. Vì ở thế giới của hắn, con người bận lắm, con người phải tìm mọi cách để sinh tồn trong thế giới dầy náo nhiệt và chật chội ấy.

Nói chung đều là con người ở thế giới đó có nhiều mối bận tâm hơn là tình cảm, khiến người ta quên đi cái lần rung động đầu tiên của tuổi trẻ, khiến người ta quên mất cảm giác thích một người thật lòng là thế nào. Bởi chăng có lỡ thương yêu một ai đó thì có rất nhiều vấn đề xảy ra, thay vì cùng nhau cố gắng, đa phần người ta muốn có chỗ dựa vững chắc, hơn là một túp lều tranh hai quả tim vàng.

Đó là điều hiển nhiên bất biến của thế giới hiện đại. Bất quá thời nào cũng thế, chỉ là thế giới của hắn, thời hiện thì việc đó càng đặc biệt nhiều hơn mà thôi. Cơm áo gạo tiền chỉ khiến con người cảm thấy gánh nặng, thay vì lo cho người bạn đời, lo cho một người khác, người ta có xu hướng vì bản thân nhiều hơn.

Ở thế giới này Ma Tùng Quân tin vẫn có vài trường hợp như thế, nhưng chắc chỉ xuất hiện ở những nơi giống như thủ đô mà thôi. Suy cho cùng, làm gì có ai đợi mãi một người mà kết quả không biết khả thi hay không. Nghiêm Tiêu Hoa là một trường hợp, chắc gì Long Nguyên Giáp sau này sẽ đồng ý lấy nàng ta.

Nhưng một khi yêu, con tim đã mù quáng bất chấp tất cả để mong muốn được ở bên cạnh hắn. Ma Tùng Quân không hiểu, hắn chưa bao giờ trải qua điều đó. Hắn cũng chưa từng yêu ai... nhưng hắn cũng từng thích vài người, chỉ là đã lâu rồi hắn không còn nhớ cảm giác đó như thế nào.

Bất quá gần đây với sự xuất hiện của Ngọc Huyền, khiến cho tâm hồn già cỗi của hắn có một chút xao xuyến. Ma Tùng Quân cũng không dám nghĩ nhiều, với hắn mà nói, như thế vẫn chưa đủ. Cụ thể chưa đủ cái gì, hắn cũng không rõ.

"Nhìn kìa!" – Nghiêm Lâm đột nhiên thốt lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Ma Tùng Quân.

Lập tức Ma Tùng Quân lấy ống nhòm nhìn ra đằng xa xa, ở đó có một thân hình khập khiễng bước đi, trên vai hắn là thanh trọng kiếm và một cái đầu người. Ma Tùng Quân thấy được trên đai lưng mà hắn trao cho Long Nguyên Giáp đã không còn một trái boom nào.

Bộ dạng Long Nguyên Giáp lúc này rất chật vật, toàn thân của hắn nhuộm bởi máu, các vết thương trên người cũng bị che đi bởi lớp máu dày đặc đang khô đen lại với nhau.

"Phiền Bỏ Mẹ, xem trạng thái Long Nguyên Giáp." – Ma Tùng Quân nói thầm.

Tức thì trước mắt Ma Tùng Quân hiện ra thông tin của Long Nguyên Giáp, không có bất cứ hiệu ứng xấu nào, đó là điều tốt. Nhưng máu của hắn đang cực kì thấp, chỉ còn lại một phần năm cây máu. Bấy giờ Nghiêm Tiêu Hoa và Nghiêm Lâm sớm đã chạy xuống dưới.

Nhưng hai người họ vẫn chậm một bước, vì ở hai bên đường Xà Hải và Rosaria sớm đã xuất hiện đỡ lấy hắn. Bọn họ càu nhàu với Long Nguyên Giáp cái gì đó, Long Nguyên Giáp chỉ cười lên ha hả, mỗi lần cười đều khiến cơ thể của hắn nhói lên đau đớn. Nhưng hắn vẫn cười, cười rất sảng khoái. Kiểu như đã lâu rồi hắn chưa bao giờ vui đến thế.

Nhìn hắn cười như thế, nhưng nào ai biết được trận chiến đêm qua một mình hắn phải đối đầu với gần 20 Ma Pháp Sư Trung cấp, 3 Ma Pháp Sư Thượng cấp, trong đó có một kẻ đạt cấp Thất tinh, chính là kẻ cầm đầu sử dụng ma thuật Hắc Ám.

Lúc này Nghiêm Tiêu Hoa dùng tất cả sức mạnh của mình để lao tới, nàng thoắt ẩn thoắt hiện trên đường đi. Sau đó xuất hiện trước mặt Long Nguyên Giáp, nhảy lên ôm chầm lấy hắn. Vì quá xúc động nên đã làm ngã cả Long Nguyên Giáp và hai người Xà Hải.

"Ta xin lỗi, ta xin lỗi. Ta không cố ý. Để ta chữa trị cho chàng." – Nghiêm Tiêu Hoa bù lu bù loa nói.

Rất nhanh cơ thể của Long Nguyên Giáp được bọc bởi một đóa hoa mọc từ dưới đất mọc lên, là một đóa hoa hồng màu đỏ rực, nó tỏa ra hương thơm khiến cho cơ thể Long Nguyên Giáp trở nên thư thái hơn. Nhưng vết thương trên người hắn quá nặng, muốn chữa trị khỏi hẳn, sợ rằng một mình Nghiêm Tiêu Hoa cũng không đủ sức chữa hết toàn bộ cho hắn.

Chừng một lúc sau, Ma Tùng Quân cũng đi đến. Hắn cầm theo mấy bình thuốc trị thương đưa cho Long Nguyên Giáp nói: "Uống đi."

"Đây là?" – Long Nguyên Giáp nhìn mấy bình thuốc trị thương màu xanh lá cây của Ma Tùng Quân, hắn ngập ngừng hỏi.

"Có tác dụng phụ là hơi ngứa một chút. Nhưng hiệu quả." – Ma Tùng Quân cười hắc hắc nói.

"Long huynh, ta đã uống rồi. Hiệu nghiệm thật, không đùa."

Dai không biết từ đâu xuất hiện cười ha hả nói. Hắn và các đồng đội thực tế cũng có việc để làm, chính là diệt đi dư nghiệt của Hỗn Nguyên Hội. Mất cả một đêm mới giải quyết xong, vừa chạy đến cổng thành thì đã thấy tình cảnh này.

Eris bên cạnh hắn cũng gật đầu phụ họa cho người tình của mình. Thấy thế Long Nguyên Giáp mỉm cười nhận lấy, hắn thực ra không nghi ngờ. Chỉ là hơi tò mò, thuốc trị thương màu xanh lá cây chưa bao giờ thấy qua.

"Ực..."

Uống vô một bình, quả thật vết thương trên người Long Nguyên Giáp bắt đầu khép lại nhưng không nhiều. Ma Tùng Quân bảo hắn uống hết mấy lọ còn lại đi, nghe thế Long Nguyên Giáp liền uống sạch bốn bình còn lại trên tay.

Một lát sau Long Nguyên Giáp bật dậy, nhảy tưng tưng. Sau đó gãi khắp người từ trên xuống dưới, Nghiêm Tiêu Hoa lại vui vẻ dùng những ngón tay cụt móng gãi cho hắn. Hắn không đã ngứa, còn tạo ra cả một dây hoa hồng gai để gãi cho hắn. Nhìn cả hai trông rất vui vẻ, còn không quên cám ơn Ma Tùng Quân.

Còn Ma Tùng Quân thì đau ở trong lòng một ít. Bởi vì hắn đã dùng toàn bộ điểm tích được để mua năm cái bình máu chết tiệt này ở cửa hàng tạp hóa. Mua chúng thì không mắc, thốn là thốn cái tiền làm mới cửa hàng của hắn.

Thế cái rương đồ lại chật ních, một số thứ hắn không thể cất vào được nên đành để ở trên tường thành. Bất quá hắn cũng không mua nhiều thứ vô dụng lắm, một vài chất hóa học để chế tạo thuốc nổ được hắn mua khá nhiều. Nếu không phải sợ không đủ tiền mua thuốc hồi phục, hắn đã mua nhiều hơn nữa.

Về đến cổng thành, Tôn Thất Khánh cùng các quan binh đã xếp dọc hai bên chào mừng Long Nguyên Giáp trở về. Dưới sự hân hoan của Tôn Thất Khánh, lẫn những Mạo Hiểm Giả riêng lẻ trong Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả, ai nấy đều vui mừng khi biết được Hỗn Nguyên Hội đã bị diệt. Nhiều người vẫn nghĩ rằng Long Nguyên Giáp đang đuổi theo tàn dư của Hỗn Nguyên Hội, chứ không hề biết hắn đi giết người của Hội Huyết Nhẫn.

Lần này đại thắng trở về, Long Nguyên Giáp vui vẻ cười ha ha. Nhưng sâu trong thâm tâm mấy người Xà Hải, Rosaria và cả hai anh em Nghiêm Lâm đều thầm siết chặt tay lại. Bọn họ không mạnh bằng Long Nguyên Giáp, đến khi nào mới có thể chiến đấu cùng hắn, san sẻ bớt gánh nặng cho hắn. Trong mỗi người, sau này đều âm thầm cố gắng.

Ma Tùng Quân đứng từ xa, những cảnh đó thu hết vào trong mắt hắn. Long Nguyên Giáp, thật là một con người rất đáng ngưỡng mộ, chỉ là làm việc có hơi cứng ngắc. Giống Ma Tùng Quân hắn, Ma Tùng Quân cũng là con người như vậy. Nhưng hắn không có nhiều người bên cạnh như Long Nguyên Giáp, bất quá đó là ở thế giới cũ. Hiện tại, hắn còn có Lưu Béo, Huyết Phong và cả hai đứa bé đáng yêu. Không biết tương lai mai sau khi đối đầu với đế quốc sẽ có kết quả thế nào, hiện tại Ma Tùng Quân đã biết mục tiêu trong tương lai của hắn là gì.

Là phải mạnh lên, nếu hắn không mạnh lên, vĩnh viễn không thể bảo vệ được những người xung quanh giống như Long Nguyên Giáp được. Rồi một ngày nào đó, hắn phải nhìn người khác chiến đấu thay cho mình. Cảm giác đó rất khó chịu...