Chương 134: Bị chém chết.
Đợi đã lâu, Đại Cathay từ xa trông thấy một đám đàn em đi đến. Nhưng không phải là do thằng Hải dẫn đầu, mà là một thằng đàn em khác trong băng.
"Năm Cam?" – Đại Cathay bất ngờ nói.
"Đại ca, anh về rồi." -Năm Cam chạy đến mừng ra mặt chào đón Đại Cathay.
Đại Cathay vẫn ngồi đó, khủy tay dựa vào bàn, một tay vừa hút thuốc vừa nói: "Mày đang đi với thằng Tỳ, sao lại ở đây?"
"Đại ca không biết, bên Quận 1 cũng đang bị càn quét. Em đành phải trốn về đây, ở đây lũ cảnh sát khó bắt tụi em hơn."
Năm Cam kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Đại Cathay nói. Sau đó hắn lấy ra một ít tiền đưa cho tên đàn em gần đó nói:
"Ra kia mua mấy ly nước mía về đây cho đại ca, nhanh cái chân lên."
"Anh Đại, làm sao anh về được? Em tưởng ngày mai anh mới về?" – Năm Cam lại hỏi Đại Cathay.
"Đợi đến sáng về cho cả lũ bị bắt à? Con vợ tao ở lại rồi, tao đi giữa đường thì bị chìm xuồng, phải bơi về đến đây. Mấy thằng kia chết mất xác cả rồi." – Đại Cathay bực bội nói.
"Sao lại thế được? Chẳng lẽ là có người hại đại ca?" – Năm Cam giật mình nói.
Nhưng lúc này ánh mắt của hắn lại mang theo một tia nham hiểm, Đại Cathay vốn không hề nhìn hắn, mà chỉ nhìn ra xa xa ngoài cảng Sài Gòn. Lập tức Năm Cam rút ra từ trong bụng một cây liềm, hắn chẳng nói chẳng rằng trực tiếp bổ vào đầu Đại Cathay.
"Xoẹt!"
Tốc độ phản xạ của Đại Cathay rất khủng kiếp, khi Năm Cam vừa rút ra đã bị Đại Cathay thấy được, hắn kịp thời lùi người về né được một nhát. Nhưng điếu thuốc đang ngậm thì bị cắt ra làm đôi.
Ngay lập tức, Đại Cathay nắm lấy đầu nước nện thẳng xuống đất, rồi liên tục dùng chân đạp vào đầu hắn, vừa đánh vừa chửi:
"Con chó này, mày dám làm phản?"
"Rầm!!!"
Còn chưa phát tiết xong thì nguyên một cái thớt đập thẳng lên đầu Đại Cathay. Hắn lảo đảo chúi nhủi người về phía trước, ôm một cái đầu đầy máu nhìn chằm chằm kẻ vừa đánh hắn.
"Thằng Hải... cả mày cũng?"
Chưa nói xong thì Đại Cathay lại bị chém vài cái sau lưng. Hắn quay đầu lại, thì thấy cả đám đàn em mình từng nâng đỡ trước kia đều rút cả đao, kiếm, mã tấu ra.
"Ha ha ha, không ngờ, không ngờ có một ngày tao nuôi một đám chó phản chủ. Uổng công tao tình nghĩa với chúng mày, lý do là gì? Hả??!!! Lũ chó này."
Vừa chửi Đại Cathay vừa đi về phía Năm Cam đang nằm gục ở đó, chân vừa vung ra định sút vào mặt Năm Cam thì bị Năm Cam bổ luôn cây liềm vào bắp đùi. Đại Cathay cắn răng dùng chính cái chân bị thương đó đá vào mặt Năm Cam khiến cho Năm Cam buông liềm, lăn sang một bên.
Sau đó hắn rút cây liềm trên chân ra, tay cầm liềm dính máu của mình, đôi mắt của Đại Cathay xuất hiện vô số tia máu.
"Mày... mày tẩm thuốc độc vào trong này."
Sắc mặt Đại Cathay dần tái đi, tay chân hắn tê rần, không còn sức để đứng nữa. Một chân gục xuống, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ. Hắn bơi cả một chặng đường dài về đây, sức của hắn cũng chẳng còn bao nhiêu, lại bị đánh lén bất ngờ thế này. Bất quá có chết hắn cũng không cam lòng để cái lũ này toại nguyện.
"Cho tao biết lý do, tao để cho tụi mày chết nguyên vẹn!!" – Đại Cathay gầm lên.
Không một kẻ nào đáp lời, thay vào đó chúng vác đao, kiếm, mã tấu lao đến chém Đại Cathay. Vốn là một đại ca giang hồ, một thân đầy võ nghệ, xưa nay không ít lần Đại Cathay bị úp sọt. Nhưng không có cái lần nào nó đau như lần này, bị chính đàn em xương máu phản bội.
Hắn điên tiết, dùng hết sức đứng dậy lao về phía đám đàn em, một tay đưa ra đỡ đao kiếm, một tay cầm liềm bổ liên tục vào mấy tên đàn em. Tiếng gào thét không ngừng cất lên, bàn ghế ở quán hủ tiếu bị đám giang hồ cầm ném, cầm chọi, cầm đập nhau đủ kiểu.
Một mình Đại Cathay đánh với hơn 20 thằng đàn em. Cánh tay dùng để đỡ đòn lúc này đã rớt mất bàn tay, nhưng hắn vẫn điên cuồng đâm chém. Chẳng mấy chốc đám đàn em gục quá nửa, lúc này sức của Đại Cathay đã cạn kiệt. Hắn gục xuống trong vũng máu, đám đàn em thì sợ hãi không dám tiếp tục tiến lên nữa.
Một con ngựa sắp chết như Đại Cathay mà vẫn có thể giết được tận mười mạng người, hắn nằm xuống thở thoi thóp. Lúc này Năm Cam đi đến, gương mặt đầy máu của hắn bắt đầu nhăn nheo, hai hàng nước mắt chảy ra.
Cầm trên tay cây rìu, Năm Cam vừa khóc vừa nói:
"Đại ca, anh lớn. Anh là đại ca của cả cái Sài Gòn này, nhưng anh làm việc quá nông nổi. Bọn em muốn yên ổn bắt buộc phải loại trừ anh, anh tha lỗi cho tụi em, vì đường sống tụi em mới phải làm thế này."
"Nói... nói cho tao... là ai, thằng chó đẻ nào sai khiến mày?" – Đại Cathay thoi thóp nói.
Năm Cam không nói nửa lời, hắn dùng cây rìu đập thẳng vào đầu Đại Cathay khiến cho não văng ra tung tóe. Cơ thể của Đại Cathay giật giật lên vài cái rồi dừng hẳn. Phần đầu bị vỡ, nhưng đôi mắt của hắn vẫn trừng lên. Hiển nhiên là chết không cam lòng, đến chết vẫn trừng mắt ra đấy.
Không thể nhìn thêm được nữa, Năm Cam cúi xuống vuốt mắt cho Đại Cathay. Nhưng hắn vuốt không xuống, dù giữ cả hai mí mắt đóng lại, vừa buông ra mắt lại trừng lên nhìn chằm chằm vị trí nước đứng ban nãy.
"Anh ở dưới suối vàng tha lỗi cho tụi em, là anh Tỳ sai em làm. Nếu không Hội Tam Hoàng sẽ không cho tụi em sống yên ổn. Anh đi rồi, bỏ qua cho tụi em, cũng vì miếng cơm manh áo."
Nói xong Năm Cam vuốt mắt cho Đại Cathay lần nữa, lần này khi Năm Cam thả ra, mắt của Đại Cathay không còn trừng lên như lúc nãy.
Có một điều Năm Cam không biết rằng, Đại Cathay vẫn đứng đó, hắn ngơ ngác nghe những gì mà Năm Cam vừa nói. Bất quá hắn đang làm sao thế nào? Tại sao hắn chết rồi, mà bản thân có thể đứng dậy để nghe Năm Cam nói.
Ngay thời điểm đó một tia sáng chiếu rọi trên đầu Đại Cathay, theo tia sáng, linh hồn của Đại Cathay bị hút đi trong nháy mắt. Vượt qua không biết bao nhiêu chiều không gian, hắn xuất hiện ở một vùng đất nửa tối nửa sáng.
Đại Cathay ngơ ngác đứng ở đó, hắn nhìn khắp xung quanh nhưng không thấy gì cả. Bất quá hắn biết mình đã chết, tuy hắn không phải là người mê tín, nhưng sự thật diễn ra trước mắt thì cũng phải tin thôi. Ai nói chết là hết chứ? Rõ ràng vẫn còn linh hồn, không biết linh hồn của hắn sẽ được chuyển đi đâu đây.
Bỗng trong đầu Đại Cathay hiện lên hình ảnh người thân của hắn, cha mất, mẹ thì cờ bạc nghiện ngập. Từ nhỏ đã sớm bỏ học, ra đường bán báo, đánh giày tự nuôi thân. Rồi bắt đầu tụ tập, đánh nhau giành giật địa bàn.
Lớn một chút thì càng hổ báo hơn, hắn giết bao nhiều người cũng không nhớ, đánh bao nhiêu người lại càng không nhớ. Tuy nhiên cả đời hắn, hắn sống không thẹn với lòng. Đàn em dưới trướng không một thằng nào bị bỏ đói. Hắn cũng không đánh đập người thường vô cớ, cũng chưa từng giết người vô tội.
Những kẻ chết trên tay hắn hầu hết đều là những kẻ đầu đường xó chợ, du thủ du thực. Chỉ là lúc này hắn lại thấy hình ảnh của những kẻ hắn giết cứ hiện ra trong đầu hắn, hắn còn thấy cả cảnh người thân của họ khóc nức vì con cháu mình chết.
Bất giác trong lòng Đại Cathay dâng lên một chút xót xa. Lúc hắn chết, chắc không còn ai thương xót cho hắn. Hắn nghĩ vợ hắn cũng là người hại hắn chết trong chuyện này, cũng may là hắn chưa có con, nếu không thằng bé chẳng biết sống thế nào trong cái xã hội loạn lạc kia.
Và rồi hắn bắt đầu tiếc thương cho những sinh mạng hắn giết đi, hắn sau cùng cũng đã chết rồi, có lẽ những người bị hắn giết cũng từng trải qua như vậy. Đại Cathay ngồi xuống, ăn năn hối lỗi vì những chuyện mình đã làm. Nhưng thời thế bắt hắn phải làm như vậy, nếu không hắn không thể sống tiếp được nữa.
Hắn cũng không trách Năm Cam vì sao giết hắn, ắt cũng là cái lý do nó nói. Buông được hết thảy, hắn cũng chẳng còn gì nuối tiếc nữa. Chết rồi thì thôi, phải chăng chỉ hơi cay cú Hội Tam Hoàng một chút. Cái hội đó là băng xã hội đen của bọn người Hoa, chúng quá mạnh và lớn. Hắn khó có thể nào mà đối chọi được với chúng.
Nếu có cơ hội làm lại, nhất định hắn phải tìm cách dẹp sạch cái bọn Hội Tam Hoàng kia cho bằng được. Vừa nghĩ như thế thì đột nhiên có một giọng nói vang lên trong đầu hắn:
"Ngươi vẫn còn điều nuối tiếc. Có muốn làm lại không?"
Vừa nghe, Đại Cathay giật mình nhìn loạn xung quanh, nhưng rất nhanh hắn trấn tĩnh lại. Ở đây chắc là thần linh đang nói cho hắn thì phải.
"Là thần linh sao?" – Đại Cathay hỏi.
"Theo như cách gọi của con người các ngươi, về mặt nào đó thì đúng thế. Ngươi không sợ sao? Không hổ là đại ca khét tiếng của một thành phố lớn."
Giọng nói kia lại cười khúc khích, vang lên trong đầu Đại Cathay. Hắn có thể nghe ra được đó là một giọng nói khá ngọt ngào, thật là muốn gặp mặt vị thần kia quá.
"Không cần phải tìm ta, ngươi chưa có đủ tư cách để thấy ta. Ta đang hỏi ngươi có muốn tiếp tục cuộc sống thế này của ngươi không?" – Giọng nói tiếp tục vang lên.
"Hay là thôi đi, ta chẳng còn điều gì tiếc nuối, phải chăng chứng kiến Hội Tam Hoàng sụp đổ chính là điều ta mong muốn hiện tại. Thần linh, ngươi chỉ cần cho ta thấy cái tương lai đó là được." – Đại Cathay nói.
"Vậy là ngươi vẫn còn tiếc nuối, thôi thì để ta đưa ngươi đi. Bất quá ngươi phải chọn một trong hai con đường, ngoài sáng là ngươi không thẹn với lương tâm kiếp trước của mình, trong tối là thẹn với lương tâm của ngươi. Ngươi chọn đi phía nào?"
Nghe thế Đại Cathay chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, hắn chọn đi con đường tối. Dù kiếp trước hắn có sống oai hùng cách mấy, vẫn chỉ là những kẻ đầu đường xó chợ, đâm chém giết người để kiếm miếng cơm manh áo mà thôi. Nếu xã hội này tốt đẹp hơn, hắn đã không phải sống như thế.
Dần dần thân ảnh của Đại Cathay khuất trong bóng tối, giọng nói kia lại một lần nữa vang lên:
"Hội Tam Hoàng, Hội Tam Hoàng nào nhỉ? Nhiều Hội Tam Hoàng quá?... Cái hồ sơ của tên này đâu rồi ta. Ah, chắc là cái này, Hội Tam Hoàng này xấu lắm. Cho hắn xuống đây vậy."
"Thần linh ơi, ngài có ổng không thế?" – Đại Cathay vừa đi vừa hỏi.
"Ổn lắm, không có gì đâu. Ta gặp một chút trục trặc thôi, bây giờ ta sẽ đưa ngươi đi trọng sinh."
Lời nói vừa dứt thì linh hồn của Đại Cathay biến mất. Cả vùng đất tối sáng bắt đầu hiện ra ánh sáng mờ mờ. Chỉ thấy một nữ nhân gác chân lên bàn, tay cầm một tập hồ sơ, vừa đọc vừa lắc đầu than ôi. Không lâu sau đó nàng ta như nhớ ra được cái gì, liền ném hết cả tập hồ sơ, đứng dậy hét lớn:
"Chết rồi, là đầu thai chuyển kiếp mới đúng. Sao lại cho hắn trọng sinh rồi? Ahhh!!!"
"Không được, không được. Phải đốt hồ sơ của tên này đi, nếu không ta bị phạt mất."