Chương 114: Quyết chiến trung thu (Phần 11)

Đế Quốc Thiên Phong

Chương 114: Quyết chiến trung thu (Phần 11)

Mặc dù đây là lần đầu tiên Thiển Thủy Thanh và Mịch Tử Âu giao thủ, nhưng vì trước kia Mịch Tử Âu bắn ra một mũi tên khiến cho Liệt Cuồng Diễm chết đi, nên Thiển Thủy Thanh chưa bao giờ bỏ qua chuyện tìm hiểu về tên Mịch Tử Âu này.

Nghe nói rằng độc kế làm hại mình phải chạy vào đầm lầy Thâm Uyên, bôn ba ngàn dặm chạy trốn sự truy đuổi và tiêu diệt của địch chính là do Mịch Tử Âu đưa ra. Nếu quả thật là như vậy, tâm kế của tên Mịch Tử Âu này rất cao, mà trong kiếp sống chinh chiến sa trường của hắn, hết tám phần mười chiến dịch của hắn là đánh bôn tập chiến. Yếu tố đầu tiên của bôn tập chiến chính là trong quá trình tấn công, lập tức tìm kiếm mục tiêu trọng điểm có giá trị để tấn công. Mà những chiến dịch Mịch Tử Âu đã từng đánh qua, xác suất bắt được hoặc giết chết địch thủ thành công lên tới một nửa, thật là kinh khủng. Nói cách khác, chỉ cần hắn chỉ huy đánh bất ngờ, ít nhất phải tiến hành khi khả năng đánh hạ được địch thủ là một nửa.

Chuyện này có nghĩa là năng lực quan sát chiến trường và nắm bắt thời cơ của Mịch Tử Âu vô cùng nhạy bén. Thân là một trong Kinh Hồng Tứ Tuyệt, năng lực tìm kiếm quan chỉ huy của địch, tìm kiếm trung tâm chỉ huy của địch trên chiến trường của Mịch Tử Âu chính là căn cứ lớn nhất để hắn trở thành mãnh tướng dưới tay Cô Chính Phàm.

Nhưng hiện tại, dù rằng Chu Tử Xuân đã chỉ huy tiến thoái đúng cách, nhưng Thiển Thủy Thanh tuyệt đối có thể khẳng định rằng Mịch Tử Âu không có ở đây. Nếu không, trọng tâm mà kỵ binh của địch công kích phải là vị trí hiện tại của Thiển Thủy Thanh hắn mới phải.

Mà nếu không có ở đây, vậy hắn ở đâu?

Dùng đầu gối cũng có thể nghĩ ra, chắc chắn là Mịch Tử Âu đi cứu Lương Khâu Húc.

Trong lòng Thiển Thủy Thanh cảm thấy nặng nề, có vẻ Mịch Tử Âu đã nhìn thấu kế hoạch của hắn. Hắn cũng lập tức hiểu ra vấn đề nằm ở chỗ nào, chắc chắn là Mịch Tử Âu đã mai phục trong góc tối từ sớm, căn cứ vào hành động chỉ huy của Thiển Thủy Thanh hắn mà đoán ra được sự tồn tại của đại quân lính đánh thuê.

Tuy nhiên lúc này Thiển Thủy Thanh cũng không còn thời gian để suy nghĩ nhiều, đợt cường công do Chu Tử Xuân tổ chức đang sắp sửa xung phong.

Nhìn ba ngàn Quỷ kỵ binh kia, ánh mắt của Thiển Thủy Thanh bỗng nhiên trở nên sáng rực như ánh mặt trời, hắn cao giọng quát vang:

- Mộc Huyết!

- Có!

- Quan chỉ huy của Quỷ kỵ binh nhất định là trợ thủ của Mịch Tử Âu! Hắn không tìm được ta ở đâu, nhưng ta đã tìm ra được hắn ở đâu! Chuẩn bị giải tán đội hình, dẫn huynh đệ theo ta xông ra! Lần này, mọi người có thể sống sót hay không, vậy phải xem có thể xử lý được quan chỉ huy của chúng hay không!

- Dạ!

Mộc Huyết cao giọng đáp.

Sự chênh lệch về năng lực của quan chỉ huy hai bên, trong giờ phút quan trọng này đã trở thành căn cứ để xem bên nào có thể sinh tồn. Khi Chu Tử Xuân không thể tìm được tung tích của Thiển Thủy Thanh trong thời gian ngắn nhất, Thiển Thủy Thanh đã tranh trước một bước, dứt khoát phát động tấn công vào trung tâm chỉ huy của Quỷ kỵ binh.

Nếu Mịch Tử Âu đã không có ở đây, bản thân Thiển Thủy Thanh sẽ dùng tới sở trường của Mịch Tử Âu hắn. Cho dù là sử dụng sở trường của người khác, Thiển Thủy Thanh cũng không cam lòng thua sút, lần này hắn muốn dùng đấu pháp sở trường của Mịch Tử Âu đánh bại quân của Mịch Tử Âu!

o0o

- Giết!

Chiến đao Thiển Thủy Thanh múa tít, chém ra một chiêu Thiên Nhân Trảm.

Là truyền nhân duy nhất của Thiên Nhân Trảm, mặc dù xưa nay hiếm có cơ hội đích thân ra trận, nhưng một khi ra trận, Thiển Thủy Thanh vẫn như một con mãnh hổ hung hăng xông lên tuyến đầu.

Ánh lửa chập chờn chiếu rọi bóng hắn kéo dài, trong tiếng vó ngựa rền vang, Thiển Thủy Thanh làm dấy lên một trận cuồng phong, đao pháp Thiên Nhân Trảm của hắn vẽ ra từng cơn lốc xoáy.

Thiển Thủy Thanh một mình một ngựa dẫn đầu, chiến đao trong tay hắn xuất ra khí thế mênh mông hùng hậu, khiến cho bầu máu nóng của các chiến sĩ Ưng Dương Kỳ sôi trào trong lồng ngực từng người.

Các chiến sĩ Ưng Dương Kỳ theo sát sau lưng hắn, được quan chỉ huy của mình dẫn đầu xông trận khiến cho sĩ khí của bọn họ dâng lên cao ngất, ai nấy đều dốc hết toàn lực của mình khởi xướng phản công về phía Quỷ kỵ binh.

Quỷ kỵ binh có nằm mơ cũng không ngờ trong giờ phút này đối phương còn dám khởi xướng phản công. Lúc này trận chiến trở thành dùng mạng đổi mạng, ánh đao lấp loáng như sóng biển ngập trời, khí thế mạnh mẽ lôi đình, tạo nên một mảng mưa máu gió tanh trong trận Quỷ kỵ binh.

Chiến đao của Thiển Thủy Thanh lúc này như trở nên giận dữ điên cuồng, múa ra một vòng sáng đầy chết chóc. Hắn đi tới đâu, những mẩu tay chân cụt tung bay khắp không trung tới đó như những cánh hoa vương vãi, mưa máu bay bay, cảnh tượng trông hết sức thê lương thảm thiết khiến người kinh hãi. Cách đó không xa, tên quan chỉ huy Quỷ kỵ binh đưa ánh mắt khiếp sợ nhìn về hướng này, hiển nhiên là sợ hãi trước sự phản công điên cuồng mạnh mẽ của đối phương. Thiển Thủy Thanh không biết hắn là ai, nhưng Thiển Thủy Thanh biết nhất định hắn là quan chỉ huy của cánh Quỷ kỵ binh này.

Chiến đao chỉ xéo, hàn quang lạnh lẽo phá tan bóng đêm đen, khiến cho tầm nhìn của Chu Tử Xuân trở nên mờ mịt.

- Phi Tuyết, xông lên!

Phi Tuyết hí lên một tràng dài.

Tiếng hí này đã hiển lộ ra phong thái đặc thù chỉ có Thiên Tông Mã Vương mới có, khiến cho tất cả chiến mã của Quỷ kỵ binh kinh sợ, đồng thời lui lại vài bước.

Một kẽ hở lập tức hiện ra trong đội hình của Quỷ kỵ binh. Thiển Thủy Thanh một lần nữa chứng tỏ cho mọi người, năng lực nắm bắt thời cơ chiến đấu của mình không kém gì đối thủ, cho dù là kẻ mang tới phiền phức cho hắn là Mịch Tử Âu.

Ánh sáng trắng như tuyết lạnh lẽo quét ngang trời, đó là Phi Tuyết đang bay giữa thiên quân vạn mã, toát ra khí thế đặc biệt của thần mã. Nó phóng qua đầu Quỷ kỵ binh, rơi xuống sau lưng địch. Thiển Thủy Thanh xoay đao chém ngược về, khiến cho cả đầu và mặt nạ quỷ của một tên Quỷ kỵ binh bay ra xa. Trên mặt tên Quỷ kỵ binh còn mang theo vẻ ngơ ngác không tin, sau đó rơi xuống đất lăn lông lốc.

Rất nhiều võ sĩ trường mâu của Ưng Dương Kỳ điên cuồng xông tới, Mộc Huyết quát to:

- Thi Thành, dẫn người của ngươi thủ vững cánh trái! Thiều Phi Chí, dẫn người của ngươi thủ vững cánh phải! Các huynh đệ Lao Sơn Doanh, tất cả theo ta, đi giết quan chỉ huy của địch!

Lúc này, bên cạnh Chu Tử Xuân chỉ có mấy chục tên kỵ binh, gần hai ngàn chiến sĩ Lao Sơn Doanh điên cuồng xông về phía hắn. Mặc dù Quỷ kỵ binh ở hai cánh trái phải đồng thời lui về cứu viện quan chỉ huy của mình, nhưng trong giờ phút này, ai nhanh chân hơn một bước, người đó có thể giành được thắng lợi.

Phi Tuyết nhanh như chớp phi về phía Chu Tử Xuân, phía sau Thiển Thủy Thanh chỉ còn lưa thưa mười mấy chiến sĩ Ưng Dương Kỳ cố gắng đuổi theo, nhưng Thiển Thủy Thanh không hề cảm thấy sợ hãi. Lúc này hắn như được linh hồn Liệt Cuồng Diễm nhập vào thể xác, Thiên Nhân Trảm đại triển thần uy, đi đến bất cứ chỗ nào, không ai có thể ngăn cản được.

Đối mặt thế công mạnh mẽ như cơn lũ của đối phương, Chu Tử Xuân cau mày lại…

- Giết!

Chu Tử Xuân ngửa mặt lên trời rống giận, chiến đao trong tay vẽ ra trong không trung một vòng sáng rực. Trong giờ phút này, dũng cảm tiến lên mới là sinh cơ duy nhất.

Phía sau hắn lập tức xuất hiện hai mươi mấy tên Quỷ kỵ binh hung hăng xông tới, quyết ngăn chặn đội cảm tử do Thiển Thủy Thanh đang dẫn đầu.

Hai luồng sức mạnh hùng hậu va chạm thật mạnh vào nhau, giữa trận tiền dấy lên một làn sóng tử vong giận dữ. Khí thế hùng hồn cùng với máu thịt toát ra, tạo nên một cảnh tượng thê lương thảm thiết không khác gì địa ngục.

- Giết!

Thiển Thủy Thanh gầm to giận dữ, khoái đao múa như điên, chém ngang thân một gã Quỷ kỵ binh đang lao tới, khiến cho thân thể gã đứt đôi văng ra, máu, thịt, ruột… theo đó tung bay tán loạn. Mười mấy chiến sĩ Ưng Dương Kỳ theo sau đồng thời quấn lấy địch nhân, hỗn chiến với Quỷ kỵ binh, cố gắng cầm chân bọn chúng.

Ngay lập tức, Thiển Thủy Thanh vọt tới trước mặt Chu Tử Xuân.

Keng một tiếng giòn tan.

Đó là tiếng va chạm giữa chiến đao của Thiển Thủy Thanh và Chu Tử Xuân, hoa lửa bắn ra tung tóe, cả hai đều cảm nhận được kình lực hùng hậu kinh người từ đao đối phương truyền tới.

Ánh mắt Chu Tử Xuân chợt co rút lại:

- Ngươi là Thiển Thủy Thanh!

Thiển Thủy Thanh hừ lạnh một tiếng:

- Nhưng ngươi không phải là Mịch Tử Âu!

- Ta là phó tướng của Mịch Tướng quân, Chu Tử Xuân!

- Chỉ là hạng vô danh tiểu tốt!

- Nếu Mịch Tướng quân tới đây, ngươi chết chắc rồi!

- Vì hắn không tới, cho nên sau này không còn cơ hội nữa!

- Rống!

Chu Tử Xuân điên cuồng rống to, tên này đã nhiều năm là phó tướng đi theo cạnh Mịch Tử Âu, cũng có tinh thần liều mạng và nỗi kiêu ngạo của riêng mình. Hắn rống dài một tiếng, chiến đấu trong tay xuất ra một chiêu nhanh như chớp. Lúc này, chiến sĩ hai bên không hẹn mà cùng nhau dừng tay không đánh nữa, quan sát thủ lĩnh của mình quyết đấu với đối phương.

Khoái đao Chu Tử Xuân như điện, chiến đao của Thiển Thủy Thanh như lôi, lúc này lôi và điện gặp nhau, làm nảy sinh ra mưa gió thét gào giận dữ.

Trong khoảnh khắc hai chiến mã nhanh như chớp giao nhau, Thiển Thủy Thanh ghìm cương vỗ nhẹ Phi Tuyết, Phi Tuyết đột ngột giơ vó sau đá thật mạnh vào bụng chiến mã của Chu Tử Xuân, khiến cho chiến mã của hắn phải phun máu miệng. Chu Tử Xuân không ngờ đối phương còn có chiêu ấy, vội nhanh chóng nhảy xuống chiến mã. Nhưng người hắn còn ở trên không, vó Phi Tuyết đã nhanh chóng đá trúng vào ngực hắn, giống như một thanh thiết côn hung hăng nện mạnh, mấy chiếc xương ngực của Chu Tử Xuân lập tức gãy vụn.

Thiển Thủy Thanh quành đầu ngựa lại, chiến đấu múa tít trên không, chém rơi hai tên Quỷ kỵ binh đang cấp tốc xông tới cứu chủ. Gót sắt của Phi Tuyết giẫm mạnh nhắm vào đầu Chu Tử Xuân đang nằm dưới đất, gương mặt vốn kiên cường dũng mãnh của hắn lúc này lộ ra vẻ hoàn toàn tuyệt vọng.

- Phập!

Gót sắt của Phi Tuyết giẫm trúng vào cổ họng Chu Tử Xuân, hắn né khỏi đầu, nhưng không né được cổ họng. Máu tươi lập tức phun ra như suối, Chu Tử Xuân lăn lộn trên mặt đất vài cái, rốt cục cũng nhắm mắt xuôi tay.

Thiển Thủy Thanh lớn tiếng thét to:

- Chu Tử Xuân đã chết, chúng ta đã thắng!

- Rống!!!

Tất cả chiến sĩ Ưng Dương Kỳ đồng thời phát ra tiếng hò reo phấn khởi:

- Chúng ta đã thắng!

Tiếng hô này đã hoàn toàn phá hủy lòng tin của Quỷ kỵ binh.

o0o

Nơi chân trời xa xa, dần dần hé lên vài tia nắng dương quang.

Sau khi chứng kiến một trận chiến vô cùng thảm khốc của con người trên mặt đất, vầng trăng Trung thu cũng phải run rẩy trốn vào sau những tầng mây u ám, không dám hiện thân.

Khắp trên mặt đất đều là máu tươi chảy tràn, hình thành một đầm lầy màu đỏ máu. Hàng ngàn rãnh máu tươi chảy xuống sông Lệ, khiến cho cuối nguồn sông Lệ nhiễm đỏ máu tươi trong phạm vi hàng chục dặm.

Người vẫn còn đang đứng reo mừng thắng lợi trên mảnh đất này, chính là tướng sĩ Thiết Huyết Trấn.

Cuối cùng sau khi chiến đấu gần một ngày một đêm liên tục không nghỉ, bao gian lao vất vả đã đổi được một chiến thắng huy hoàng.

Trong trận chiến này, đại quân chủ lực của Đế quốc Kinh Hồng hoàn toàn tan tác, rất đông binh sĩ bị đuổi chạy khỏi chiến trường, lưu lạc trong vùng hoang dã. Khắp trên chiến trường, ngoại trừ chiến sĩ Thiết Huyết Trấn mặt đầy mệt mỏi nhưng hưng phấn đang giương cao chiến kỳ rách nát, chỉ còn lại thi thể ngổn ngang, liếc mắt nhìn qua không biết đâu là cuối. Một ngọn núi thi thể đứng sừng sững vút cao, trên đó đầy những cánh tay, chân người, những mảnh xác ngựa… khiến cho người ta nhìn thấy phải giật mình kinh sợ. Hàng trăm hàng ngàn con quạ, kên kên, diều hâu bay vòng khắp trên bầu trời, đưa mắt nhìn thức ăn ngổn ngang dưới đất mà thèm nhỏ dãi. Rất nhiều xác chết giạt vào bờ sông, khiến cho dân cư trong vùng này trong vòng mấy tháng không dám ăn tôm cá dưới sông.