Chương 117: Lương tâm giá bao nhiêu? (Hạ)

Đế Quốc Thiên Phong

Chương 117: Lương tâm giá bao nhiêu? (Hạ)

Đức Lôi Khắc của đoàn lính đánh thuê Song Kiếm cũng nói:

- Đúng vậy, ít nhất cho tới bây giờ, chúng ta giáp giới với Đế quốc Kinh Hồng trên lục địa, nhưng không giáp giới với Đế quốc Thiên Phong. Thực lực quân sự của Đế quốc Kinh Hồng so ra vẫn mạnh hơn Liên minh các thành thị tự do rất nhiều. Chúng ta sống trong thế yếu như vậy, đạo lý cơ bản để sinh tồn chính là không nên khinh suất tham gia vào chiến tranh của bất cứ quốc gia nào. Lần này, chúng ta giúp Thiển Tướng quân đánh trận này là vì chúng ta tin rằng Thiển Tướng quân có thể thắng lợi. Nhưng dù sao chuyện tương lai vẫn còn rất mơ hồ, nhiều khi phải quan tâm tới hiện tại hơn… Vấn đề lúc này chính là Lương Khâu Húc còn sống, Tướng quân vẫn còn ở Đế quốc Kinh Hồng, vấn đề vẫn chưa được giải quyết, Liên minh các thành thị tự do sẽ không chấp nhận tình trạng như vậy.

Thiển Thủy Thanh gật gật đầu:

- Nói cách khác, dưới tình huống như vậy, bất kể thế nào, Liên minh các thành thị tự do cũng sẽ không công khai đứng về phía Đế quốc Thiên Phong ta, có phải không?

- Đúng vậy!

Mấy vị đoàn trưởng lính đánh thuê đồng thời gật đầu:

- Chắc chắn sẽ không, bọn họ sẽ tiếp tục giữ thế trung lập cho đến khi nào có kết quả!

Thiển Thủy Thanh thở ra một hơi thật dài.

Vốn theo cách nghĩ của mọi người, chỉ cần có thể bắt được Lương Khâu Húc, ắt Liên minh các thành thị tự do nhất định sẽ công khai đứng về phía Thiết Huyết Trấn, tất cả vấn đề sẽ được giải quyết rất dễ dàng. Nhưng sau khi để Lương Khâu Húc chạy thoát, chuyện lính đánh thuê tham chiến đã khiến cho vấn đề trở nên phức tạp.

Nếu Đại nghị hội Liên minh các thành thị tự do không đứng về phe Thiển Thủy Thanh, vậy có nghĩa là Đế quốc Thiên Phong vẫn không thể nào vận chuyển binh lực tới Đế quốc Kinh Hồng thông qua eo biển. Tất nhiên là Thiển Thủy Thanh đã kéo lính đánh thuê của Liên minh các thành thị tự do vào chiến cuộc quốc gia, nhưng không có cách nào mượn cơ hội này mở ra con đường trên đại lục, vì chính mình mở ra tuyến vận chuyển mới từ hậu phương, tình cảnh kém thế rốt cục cũng không thay đổi được.

Mà bản thân đám lính đánh thuê này còn có thể tiếp tục phục vụ cho Thiển Thủy Thanh nữa hay không, lúc này cũng khó mà biết được.

Lúc này Lao Khắc Lâm nói:

- Tuy nhiên Thiển Tướng quân có thể yên tâm, cách xử sự của Đại nghị hội từ trước tới nay luôn là sấm to mưa nhỏ, chuyện này chúng ta hiểu rất rõ ràng. Chỉ cần chúng ta cho bọn họ nhiều một chút, lại không làm gì quá đáng, rất nhiều lúc bọn họ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Cho nên chỉ cần Thiển Tướng quân tỏ thái độ rõ ràng, tương lai sau này, bất kể thế nào Thiển Tướng quân ngài cũng không làm khó Liên minh các thành thị tự do ta, chúng ta tin rằng Đại nghị hội tự nhiên sẽ biết nên lựa chọn như thế nào.

Thiển Thủy Thanh nhướng mày:

- Ta thấy hiện tại lời ta nói ra, hẳn là không có ai chịu tin.

Lao Khắc Lâm bật cười ha hả:

- Thiển Tướng quân quá tự khiêm rồi, đối phó với địch nhân, có lẽ danh dự của Thiển Tướng quân không được tốt lắm, nhưng đối với người phe mình, chúng ta vẫn chưa từng nghe có chuyện Thiển Tướng quân nuốt lời bội ước. Lần này chúng ta xuất quân không hoàn thành nhiệm vụ, nhưng Tướng quân vẫn chia phần cho chúng ta không thiếu một đồng, tất cả mọi người rất là cảm kích. Có thể làm ăn với một người sảng khoái như Thiển Tướng quân đây, chính là may mắn của lính đánh thuê chúng ta.

- Cũng là may mắn của Thiển Thủy Thanh ta.

- Người ở địa vị cao, một lời nói ra rất có giá trị, cho dù từng có chuyện không giữ lời, nhưng cũng không tới nỗi có ảnh hưởng tới đại cục, trừ phi lần nào cũng không giữ lời thì lại khác. Mọi người đều bằng lòng tin tưởng vào người có địa vị, danh vọng cao, đây là căn bệnh chung của con người, cho nên lời hứa của Thiển Tướng quân cho tới bây giờ vẫn rất có hiệu lực.

- Cảm tạ, nếu là như vậy, cuộc sống sau này còn phải nhờ vào các vị.

- Vậy phải xem Thiền Tướng quân định làm chuyện gì. Bởi vì nếu không bắt được Lương Khâu Húc, Đại nghị hội bề ngoài ít nhất sẽ không cho phép chúng ta đứng về phía Tướng quân. Cho nên chúng ta không thể nào trờ thành quân đội tấn công chính thức Đế quốc Kinh Hồng của ngài, cũng không thể nào quyết chiến trực diện trên chốn sa trường với quân đội Đế quốc Kinh Hồng. chỉ có thể ngầm phục vụ cho ngài như một bộ phận đặc thù mà thôi. Lần tập kích Lương Khâu Húc vừa qua chỉ có thể là lần đầu tiên mà cũng là lần cuối cùng, hy vọng ngài có thể hiểu được điểm này.

- Ta hiểu được, lúc này ta cũng có một nhiệm vụ đặc biệt muốn giao cho các vị. Nhiệm vụ này không cần các vị phải công khai đứng về phía ta làm quân tiên phong tấn công Đế quốc Kinh Hồng, cho nên sẽ không khiến cho Đại nghị hội của Liên minh các thành thị tự do khó xử. Đối với các ngươi mà nói, muốn hoàn thành nhiệm vụ này cũng không khó khăn gì, chỉ cần các ngươi phải trả một cái giá nho nhỏ.

Mấy tên thủ lĩnh lính đánh thuê nhìn nhau, cùng bật hỏi:

- Trả giá gì vậy?

Thiển Thủy Thanh lạnh lùng thốt ra hai chũ:

- Lương tâm!

o0o

- Đại nhân, có tin về cuộc chiến thành Thái Tang!

Truy Nhật bên ngoài thư phòng bẩm báo.

- Đưa vào đây!

Nghiêm Chân Bình bình thản nói.

Tin được đưa vào, Dạ Oanh nhận lấy rồi giao cho Nghiêm Chân Bình, sau khi Nghiêm Chân Bình lướt nhìn qua bèn thở dài một hơi:

- Quả nhiên là vậy, bệ hạ chiến bại!

- Sao, cho ta xem với!

Bát Xích hưng phấn lấy tin xem qua vài dòng, nhưng gương mặt hưng phấn của nó đột nhiên sa sầm xuống:

- Sư phụ đánh đại doanh Đế quốc Kinh Hồng vào ban đêm, Mịch Tử Âu lại tập kích sau lưng sư phụ? Trời ơi, Dạ Oanh tỷ, sư phụ bị Mịch Tử Âu đánh lén sau lưng, Ưng Dương Kỳ đánh tới nỗi chỉ còn lại hơn một ngàn người, chỉ suýt chút nữa là Mịch Tử Âu đã đảo lộn chiến cuộc hoàn toàn rồi!

Dạ Oanh khẽ biến sắc:

- Mịch Tử Âu, vì sao hắn lại ở thành Thái Tang?

Dạ Oanh vội vàng đón lấy thư tín nhanh chóng xem qua, cuối cùng biết rằng Thiết Huyết Trấn vẫn đại thắng Đế quốc Kinh Hồng, rốt cục mới thở phào nhẹ nhõm:

- May quá, bọn Thủy Thanh vô sự!

Bát Xích bắt chéo tay gối đầu, nằm trên giường rung đùi nói:

- Trên thông cáo sư phụ còn nói, từ nay về sau, phàm Mịch Tướng quân tới nơi nào, Thiển Thủy Thanh sẽ cung kính tránh xa, không dám coi là địch để tỏ lòng tôn kính! Người có thể khiến cho sư phụ nói như vậy, nhất định là người có bản lĩnh thật sự. Thế Quân Dương ta đã biết qua, không biết Mịch Tử Âu là nhân vật thế nào. Kinh Hồng Tứ Kiệt quả nhiên ai nấy đều là nhân tài kiệt xuất, nhưng khí độ của sư phụ cũng rất rộng rãi đường hoàng, không ngờ dưới tình huống như vậy mà còn có thể nói những lời này. Xem ra Dạ Oanh tỷ nói đúng, muốn thành công lớn thì phải có lòng dạ rộng rãi bao la, để có thể dung nạp tất cả những người và việc có thể dung nạp được!

Không ngờ một tiếng hừ lạnh đầy vẻ khinh thường vang lên, hóa ta là Nghiêm Chân Bình:

- Tiểu hài tử thì biết gì, Tử Âu lần này gặp phiền phức lớn rồi. Tên khốn Cô Chính Phàm này bảo Mịch Tử Âu đi tập kích Thiển Thủy Thanh, chính là muốn giết sống Mịch Tử Âu! Còn Thiển Thủy Thanh… ngươi nghĩ rằng hắn nói ra những lời này là có ý tốt hay sao? Hắn làm vậy vì muốn hại chết Tử Âu mà thôi!

Bát Xích nghe vậy ngẩn ra:

- Nghiêm lão đầu, ông đang nói gì vậy? Vì sao ta không hiểu? Mịch Tử Âu lập công lớn như vậy, vì sao theo như lời ông, ngược lại giống như đã gặp phải chuyện không may vậy?

- Không chỉ là không may, mà là vô cùng xui xẻo, Thiển Thủy Thanh lại còn ở một bên đổ dầu vào lửa. Sao ngươi không nghĩ kỹ lại, vì sao Thiển Thủy Thanh hắn trước kia không đánh giá như vậy về bọn Tô Nam Vũ, Thế Quân Dương? Ôi, vậy là ngươi không hiểu ra đạo lý bên trong…

Nghiêm Chân Bình thở dài thật dài:

- Tuy rằng Tử Âu có bản lĩnh cầm quân đánh giặc, nhưng đáng tiếc rằng hắn không hiểu được chuyện lợi hại bên trong, tuy nhiên có lẽ không bao lâu nữa, hắn sẽ phát hiện ra vấn đề. Cũng không phải mỗi mỗi công thần đều có kết quả tốt, có những loại công thần có thể làm, có những loại công thần… muốn làm phải ngàn vạn lần cẩn thận!

Bát Xích lập tức nổi hứng lên tới mây xanh:

- Lại đây, lại đây gấp, đánh cờ thôi! Ta rất muốn biết rốt cục là vì sao?

Nghiêm Chân Bình cười khổ nói:

- Thôi khỏi, thôi khỏi, để ta trực tiếp trả lời cho ngươi, không cần đánh cờ cũng được!

o0o

Khi Mịch Tử Âu vượt qua sông Lệ tập kích Thiển Thủy Thanh, lập nên một chiến công huy hoàng đáng được ghi vào sử sách, không ai có thể ngờ rằng, bất kể là những người như Cô Chính Phàm ở Hàn Phong quan, Thiển Thủy Thanh ở thành Thái Tang, hay là Nghiêm Chân Bình ở thành Hỏa Vân, thậm chí Sa Khố Nhi Luân Cách Long Đặc ở thảo nguyên xa xôi, bọn họ đều đã nhìn ra được một chuyện: Mịch Tử Âu tuyệt đối không thể được ban thưởng cho công lao cứu giá lần này, hoàn toàn ngược lại, trong lúc vô tình, hắn đã đắc tội với rất nhiều người mà hắn không nên đắc tội.

Trước hết, khi người đời nói rằng Lương Khâu Húc nói mà không giữ lời, Lương Khâu Húc ngẫm nghĩ cho đến cùng, đây cũng là hành động do Mịch Tử Âu tự tiện chủ trương, hoàn toàn không có liên quan gì tới ông ta. Vì như vậy, Mịch Tử Âu lập tức trở thành thần tử đầu tiên khiến cho vị Quốc chủ này phải chịu tiếng xấu một cách oan uổng. Cô Chính Phàm cáo già xảo quyệt, cố tình không ra mặt, chính vì không muốn gánh lấy tội danh này. Bởi vì ông ta thừa biết, chỉ cần xảy ra tình huống như vậy, cho dù là ông ta cũng không gánh nổi.

Đạo đối xử giữa quân thần với nhau, bất kể quyết sách chính trị quân sự như thế nào, cho tới bây giờ đều là nếu vinh quang thì quân vương hưởng thụ, còn có tội danh thì đương nhiên thần tử phải gánh chịu. Muốn quân vương gánh chịu tiếng xấu thay cho thần tử, đó là chuyện trăm ngàn năm cũng chưa thấy một lần.

Trận quyết chiến Trung thu bên ngoài thành Thái Tang, Lương Khâu Húc đem tất cả trách nhiệm trút lên đầu Lỗ Thanh, công bố với bên ngoài là do chỉ huy kém cỏi bất tài. Nhưng ông ta chỉ có thể trút tội danh sai lầm dẫn tới bại trận sang cho thần tử của mình, còn tội danh thất tín lại không làm được. Mịch Tử Âu phá vỡ quyết chiến công bằng, cứu được Lương Khâu Húc, bản thân được tiếng tốt, Lương Khâu Húc lại bị bêu danh, làm sao trong lòng ông ta không cảm thấy khó chịu cho được? Cố nhiên Mịch Tử Âu có công cứu giá, nhưng cũng chỉ làm được trên cơ sở cãi lại quân mệnh. Nếu như không có những lời mắng nhiếc của thiên hạ, Lương Khâu Húc có thể vờ như không thấy, nhưng việc này mang lại hậu quả ác liệt, ông ta muốn mắt nhắm mắt mở cho qua cũng khó, trong lòng lại càng không thấy thoải mái chút nào.

Mịch Tử Âu tự dưng lập được kỳ công, chưa chắc đã được Lương Khâu Húc cảm kích bao nhiêu, nhưng Cô Chính Phàm nhờ vậy mà triệt tiêu được ảnh hưởng bất lợi của chuyện ám sát Cơ Nhược Tử thất bại ở Phong quốc. Cũng cùng một chuyện có cả hai mặt lợi hại, ích lợi thì Cô Chính Phàm nhận lấy, thiệt thòi oan ức lại nhường hết cho Mịch Tử Âu. Cô Chính Phàm rất hiểu tính tình của Quốc chủ của mình, từ trước khi ông ta phái Mịch Tử Âu đi thành Thái Tang, ông ta đã thừa biết nếu như Mịch Tử Âu thành công, phiền phức mang tới cho hắn sẽ hơn xa công lao lập được.

Ngoài ra khi Mịch Tử Âu cứu Lương Khâu Húc, chỉ dẫn theo một vạn Quỷ kỵ binh, tuy là tập kích bất ngờ nhưng vẫn không nắm chắc có thể đánh bại tám vạn lính đánh thuê dũng mãnh hung hãn. Vì Mịch Tử Âu lo cho sự an toàn của Lương Khâu Húc, cho nên chỉ có thể cứu một mình Lương Khâu Húc rồi vội vàng bỏ chạy. Vì tranh thủ thời gian, Mịch Tử Âu đã chộp lấy Lương Khâu Húc từ trong Long xa, rồi đặt ông ta lên cùng chiến mã của mình mà chạy. Số quan viên văn võ trong triều căn bản không nằm trong phạm vi lo lắng của Mịch Tử Âu, nên hắn để bọn họ lại cho đám lính đánh thuê chăm sóc. Trong số quan viên ấy, vẫn có một phần nhờ vào sự chiếu cố của Ngự Lâm quân, chạy thoát giữ mạng, số người này cảm thấy hận Mịch Tử Âu thấu xương về hành vi không quan tâm đến họ.