Chương 24: Chân tướng (Phần 1)

Đế Quốc Thiên Phong

Chương 24: Chân tướng (Phần 1)

Một quốc gia có tâm lý tự cao tự đại tới mức biến thái như vậy, không ai có thể nói rõ nguyên nhân vì đâu, nhưng người Công quốc Thánh Uy Nhĩ quả thật vì vậy mà sinh ra một cảm nghĩ kỳ quái rằng mình cao hơn trời, nhưng thực chất lá gan rất nhỏ. Ở thời bình, người Công quốc Thánh Uy Nhĩ vênh váo tự đắc hơn bất kỳ ai, nhưng nếu thật sự cần chiến đấu, bọn chúng chỉ biết theo sau người khác. Chỉ cần nhìn thấy mối tương quan lợi ích của người Công quốc Thánh Uy Nhĩ và sự còn mất của Đế quốc Kinh Hồng quá rõ ràng, nhưng bọn chúng cũng chỉ lên tiếng phản đối và phản đối, không hề có bất cứ hành động thực tế nào là có thể hoàn toàn hiểu được, bọn chúng khinh thường người Đế quốc Thiên Phong, nhưng cũng rất sợ người Đế quốc Thiên Phong. Cho nên tuy bọn chúng sợ người Đế quốc Thiên Phong, nhưng người Đế quốc Thiên Phong cũng e ngại sức mạnh của tín ngưỡng của chúng mà không dám tùy tiện phát động tiến công, vì vậy cho nên tạo ra một tình thế đối lập giữa hai quốc gia hết sức kỳ quái: cả hai bên không dám cũng không muốn chủ động ra tay tấn công đối phương.

Sau khi Hạnh Trung Nguyên giải thích qua một hồi, hai nàng mới hiểu rõ, Cơ Nhược Tử cau mày khẽ hỏi:

- Đây cũng là nguyên nhân vì sao bệ hạ muốn dùng thái độ đàm phán để đối xử với người Công quốc Thánh Uy Nhĩ, bởi vì Đế quốc không thể tùy tiện gây chiến với người Công quốc Thánh Uy Nhĩ. Nhưng mà… chúng ta có thể dọa bọn chúng một phen hay không?

- Dọa bọn chúng?

Hạnh Trung Nguyên cảm thấy khó hiểu.

Cơ Nhược Tử mỉm cười:

- Đúng, chính là dọa bọn chúng một phen. Theo như những gì mà ngài vừa nói, muốn tiêu diệt người Công quốc Thánh Uy Nhĩ là không được, nhưng muốn dọa bọn họ thì có thể. Không phải Công quốc Thánh Uy Nhĩ có diện tích hẹp và dài sao? Chuyện này có ý nghĩa rằng, nếu như chiến sự xảy ra, đối mặt với Đế quốc Thiên Phong chúng ta thật ra chỉ là một vài tiểu Công quốc nằm sát biên giới mà thôi. Với cuộc chiến tranh ngắn hạn, vài tiểu Công quốc kia tuyệt đối không có lực đánh trả.

Hạnh Trung Nguyên nheo mắt:

- Ý của Cơ cô nương là…

Cơ Nhược Tử ngẩng cao đầu, giọng nàng vô cùng kiên quyết:

- Sau khi chúng ta tới thành Trung Tâm, ắt phải đọ sức một phen với người Công quốc Thánh Uy Nhĩ. Ta hy vọng vào lúc cần thiết, Quân đoàn Tường Long có thể phối hợp với chúng ta, tiến quân về phía trước, bố trí quân doanh tạm thời, đem quân đóng ngay trước mũi đối phương, chiếm đóng hoàn toàn vùng đệm, ngài thấy thế nào?

Hạnh Trung Nguyên gật gật đầu:

- Ý này cũng rất khá, tuy nhiên phải coi chừng chọc giận bọn khốn tự cao tự đại này. Nếu làm cho bọn chúng nghĩ rằng Đế quốc Thiên Phong chúng ta định ỷ mạnh tấn công Công quốc Thánh Uy Nhĩ, chỉ sợ khéo quá hóa vụng, dẫn đến chuyện tranh cãi về mặt ngoại giao. Người Đế quốc Thiên Phong ta cũng chưa từng sợ ai, về phần ta cũng có thể giải thích với Dã Vương, nhưng Cơ cô nương thân lâm hiểm địa, lúc ấy phải coi chừng tính mạng khó mà giữ được!

- Chuyện tranh cãi ở biên giới vốn là chuyện thường, về phần ta có thể đối phó được, nhưng nhất định phải dọa vài tiểu Công quốc sát biên giới một phen. Vốn ta đã có toàn bộ kế hoạch, nhưng không nắm chắc lắm, hiện tại nghe ngài nói như vậy, ta có thể khẳng định chỉ cần ngài làm như vậy, trong một khoảng thời gian ngắn, những Công quốc khác nhất định sẽ không hỗ trợ, ta càng có cơ hội tốt để có thể lợi dụng!

Giọng Cơ Nhược Tử như chém đinh chặt sắt.

- Được!

Hạnh Trung Nguyên gật đầu bằng lòng:

- Nếu là như thế, ta có thể giúp cô nương chuyện này, tuy nhiên cô nương phải nhớ kỹ, ta chỉ có thể giúp dọa bọn họ, mà không có khả năng đánh thật. Còn chuyện lợi dụng cơ hội này như thế nào, đó là chuyện của cô nương!

Cơ Nhược Tử vái dài:

- Như vậy xin đa tạ Hạnh Tổng Suất, Nhược Tử tự có cách giải quyết chuyện này!

- Bổn Tổng Suất chờ mong tin lành của cô nương!

- Ta nhất định sẽ không phụ sự gởi gắm của quốc gia, kỳ vọng của dân chúng!

Lúc này, lời lẽ của Cơ Nhược Tử vô cùng bay bướm.

o0o

Thành Yến Châu.

Đây là một tòa thành ở phía Nam của Đế quốc Thiên Phong gần Hàn Phong quan nhất.

Năm xưa người Yến tộc từng lập ra Yến quốc ở nơi đây, sau lại bị Đế quốc Đại Lương gồm thâu, chìm nghỉm trong dòng sông lịch sử. Nhưng nơi đây vẫn là nơi người Yến tộc tập trung sinh sống đông nhất. Người Yến tộc trời sinh tính tình mạnh mẽ hiếu chiến, tính nóng như lửa, từng là nguồn cung cấp chiến sĩ chính yếu cho Quân đoàn Ưng Dương. Bởi vậy một vùng Tây Nam Đế quốc Thiên Phong cũng được gọi là Yến Nam.

Yến Nam mười ba châu, chính là mười ba tòa thành lớn của Đế quốc Thiên Phong, lấy thành Yến Châu làm đầu.

Sau khi Liệt Cuồng Diễm ra đi, Quân đoàn Bạo Phong lui về thành Yến Châu, đóng quân trong đó chờ chỉ thị tiếp theo từ thành Thương Thiên.

Vốn dựa theo kế hoạch từ trước, lúc này Hoàng đế Thương Dã Vọng hẳn phải phái Thái tử Thương Lan lập tức đi tới nhậm chức Tổng Suất của Quân đoàn Bạo Phong. Nhưng hiện tại thời cuộc bất lợi, Thiết Huyết Trấn bị vây khốn trong Đế quốc Kinh Hồng, Hàn Phong quan đang vô cùng vững chắc. Nếu lúc này phái Thái tử ra, nếu có thể chấn chỉnh lại uy danh của Quân đoàn Bạo Phong đương nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu không cẩn thận, rất có thể chôn vùi cả Quân đoàn Bạo Phong. Mặc dù Thương Dã Vọng thấy Thái tử có nhiều tiến bộ, nhưng vì thời gian quá ngắn, rốt cục cũng không yên lòng phái hắn ra. Hiện tại Quân đoàn Bạo Phong đang cần Thống soái chứ không phải học trò, bởi vậy Thương Dã Vọng cứ treo lơ lửng chức Tổng Suất của Quân đoàn Bạo Phong, tạm thời không bổ nhiệm.

Hiện tại Quân đoàn Bạo Phong do ba vị Quân Suất cùng nhau cai quản, trong chuyện quản lý hàng ngày cũng không có vấn đề gì lớn, nếu có vấn đề bình thường thì theo ý kiến đa số. Khi cần có thể triệu tập ba vị Tổng đội trưởng của ba Tổng đội cùng các vị Trấn Đốc cùng nhau thương nghị đại sự, nhưng chuyện lớn như tấn công Hàn Phong quan, không thể tránh khỏi có phần quá sức.

Hiện giờ sĩ khí của Quân đoàn Bạo Phong đang vô cùng sa sút, gần như là thời kỳ tồi tệ nhất của Quân đoàn Bạo Phong từ khi thành lập tới nay. Sau khi Liệt Cuồng Diễm ra đi, các chiến sĩ như thi thể biết đi, các vị Tướng quân cũng như xác không hồn. Vì thế khi Hồng Nhạn và Thủy Trung Liên tới đại doanh của Quân đoàn Bạo Phong, suýt chút nữa nghĩ rằng Quân đoàn này vừa nếm phải một trận đại bại, cho nên ai nấy đều ủ rũ mặt mày, giống như sắp sửa đến ngày tận thế.

Lấy danh nghĩa tới đây thăm phụ thân đã được ba ngày, gần như ngày nào Hồng Nhạn cũng phải nghe phụ thân dạy dỗ. Mặc dù Hồng Bắc Minh yêu thương ái nữ, nhưng ông ta dạy dỗ vô cùng nghiêm khắc, Hồng Nhạn tới thăm phụ thân nhưng kết quả là không được bước ra khỏi cửa doanh nửa bước, trong lòng không khỏi nôn nóng. Nhưng nhớ tới lời dặn dò của Cơ Nhược Tử, không dám nói rõ tình huống với phụ thân, mỗi ngày dù nôn nóng nhưng cũng chỉ có thể rảo bước quanh phòng, cũng không biết bên phía Thủy Trung Liên đã tiến hành như thế nào rồi.

Hôm nay Hồng Bắc Minh đến thăm ái nữ.

- Phụ thân, người cho con ra ngoài một lúc đi, nữ nhi sẽ đi dạo một vòng, tuyệt đối sẽ không mang lại bất cứ phiền phức gì cho phụ thân người.

Hồng Bắc Minh trừng mắt:

- Hừ, còn dám nói là không có phiền phức, con có biết là năm trước con bị thổ phỉ bắt cóc, ta đã lo lắng đến mức nào không? Hiện tại bên ngoài đồn rằng con đã bị kẻ bắt cóc làm nhục, bởi vậy Nam Vô Kỵ buông bỏ không thèm để ý tới con, có biết là mặt mũi của ta mất hết hay không?! Nơi đây là quân doanh, đâu đâu cũng là binh sĩ, con là một thiếu nữ lại chạy ngược chạy xuôi như vậy, chẳng phải khiến cho người ngoài đàm tiếu hay sao? Đủ rồi, cứ ở yên nơi này, không được đi đâu cả, qua hai ngày sau con lập tức quay về thành Thương Thiên, ta sẽ tìm cho con một người tốt khác!

Hồng Nhạn nghe vậy lập tức tỏ ra khẩn trương:

- Cha, nữ nhi sẽ không xuất giá!

Hồng Bắc Minh nhìn con mình chằm chằm:

- Có lời đồn rằng sau khi con về phủ, không có việc gì, nhưng thủy chung vẫn không chịu chứng minh rằng mình trong sạch, như vậy nhất định đã bị hại, sao hả? Xem ra lời đồn đãi không sai, cho đến bây giờ, con còn chưa chịu nói ra tình huống lúc đó cho ta biết hay sao?

Hồng Nhạn cúi đầu, tay mân mê vạt áo:

- Chuyện đó… rất phức tạp, nhưng không phải như phụ thân tưởng tượng!

Nàng xấu hổ mở miệng, nhưng như vậy cũng đồng nghĩa với việc phủ nhận lời đồn, lúc này sắc mặt Hồng Bắc Minh mới trở nên dễ coi hơn một chút, ông ta ngẫm nghĩ một hồi rồi mới nói:

- Con yên tâm, ái nữ của Hồng Bắc Minh ta cho dù thật sự bị thổ phỉ làm nhục, cũng không vì vậy mà không thể xuất giá! Ta tự có biện pháp giúp con giấu diếm việc này, nhưng con không thể làm việc tùy hứng như vậy được! Nếu như con muốn, phụ thân có thể tìm cho con một người rể hiền có chức quan tam phẩm trở lên ngay trong Quân đoàn Bạo Phong hoặc ở thành Thương Thiên, bảo đảm cũng là một người hình dung tuấn tú.

Hồng Nhạn vội la lên:

- Phụ thân, có thể chậm một chút được không?

Ánh mắt Hồng Bắc Minh co rút lại:

- Chờ tới khi nào?

Hồng Nhạn cúi đầu không nói lời nào, vất vả lắm mới lí nhí một câu:

- Hiện tại quốc cục bất lợi, Thiết Huyết Trấn bị vây khốn ở Đế quốc Kinh Hồng, chờ sau khi giải quyết chuyện này rồi hãy nói!

Hồng Bắc Minh nhìn gương mặt kinh hoảng của ái nữ, đột nhiên khí nóng dâng lên trong lồng ngực, lạnh lùng hỏi:

- Có phải Thiển Thủy Thanh đã bắt cóc rồi sau đó cưỡng gian con hay không?

Hồng Nhạn giật mình kinh hãi, ngẩng đầu nhìn Hồng Bắc Minh:

- Phụ thân, người…

Hồng Bắc Minh bật cười rộ lên như điên cuồng:

- Ta biết là chỉ có hắn mới dám làm mà! Hừ! Xem ra hắn rất biết cách dùng người, lợi dụng lòng người, mục đích mà con chạy tới đây, chỉ sợ cũng có liên quan tới chuyện của Thiết Huyết Trấn, có phải không?

Tuy là đoán sai, nhưng cũng không xa sự thật bao nhiêu, Hồng Nhạn không biết nên trả lời như thế nào cho phải.

Hồng Bắc Minh giận dữ hét:

- Ta nói cho con biết, tên khốn Thiển Thủy Thanh này, sớm muộn gì ta cũng sẽ thu thập hắn, con muốn gả cho hắn, đừng mơ!

Hồng Nhạn kêu to:

- Không phải hắn!

Hồng Bắc Minh nghe vậy ngẩn ra, nhưng vẫn gật gật đầu lạnh lùng hỏi:

- Nói như vậy quả nhiên vẫn còn sự tồn tại của một tên khác sao?

Hồng Nhạn run rẩy cả người không biết nên trả lời thế nào cho phải, sát khí của Hồng Bắc Minh lúc này đã toát ra mạnh mẽ:

- Con phải nhớ kỹ, nữ nhân của Hồng gia không được làm những chuyện mất mặt như vậy! Cho nên phụ thân không cần biết con thích người nào, nhưng con cũng không có quyền lựa chọn! Việc này, nếu như con dám hé răng nửa lời, hừ, hừ… con tự biết hậu quả rồi đó!

Xong rồi! Một câu này của Hồng Bắc Minh xem như đã phủ nhận chuyện của nàng và Lâm Dược, bất kể giữa hai người đã xảy ra chuyện gì.

Nghe thấy câu này, Hồng Nhạn cảm thấy như mình vừa lọt vào trong hố băng lạnh toát, lúc này đột nhiên bên ngoài vọng vào thanh âm của tỳ nữ:

- Liêm phu nhân cầu kiến.

Thì ra là Thủy Trung Liên tới.

Hồng Bắc Minh hừ lạnh:

- Tội của con, chờ ta quay lại rồi sẽ tính!

Dứt lời, ông ta quay đầu bỏ đi một nước.

Thủy Trung Liên vừa bước vào cửa đã kêu lên:

- Hồng muội muội, rốt cục ta đã tìm được manh mối!

Hồng Nhạn yếu ớt nói:

- Tỷ vất vả rồi!

Hiện tại tâm trạng của nàng không được tốt, dù nghe được tin tốt này cũng chỉ làm giảm đi một chút nỗi đau buồn trong lòng mà thôi.

Thủy Trung Liên đưa tay ra điểm vào trán nàng một cái:

- Muội đó, thật là vô dụng, bảo muội tới thu thập tin tức, muội lại đóng cửa phòng không bước ra ngoài nửa bước. May mắn là lão công của ta sợ ta, cho nên lão nương muốn đi đâu, hắn cũng không dám quản!

Dứt lời, giọng Thủy Trung Liên trở nên vô cùng đắc ý:

- Muội có biết lúc Liệt Tổng Suất ra đi, có những ai bên cạnh hay không?

- Không phải là Vũ Quân Suất và Kiếp Quân Suất hay sao?

Hồng Nhạn buột miệng hỏi.

- Đúng vậy, chính là hai vị ấy, tuy nhiên bên ngoài trướng còn có mười hai tên Liệt Diễm Vệ thủ ở đó!

Hồng Nhạn nghe vậy ngẩn ra:

- Vậy thì sao? Chẳng lẽ bọn họ nghe được di ngôn của Liệt Tổng Suất hay sao?