Chương 2: Tỏ Tình

Đế Long Nhị Thứ Nguyên

Chương 2: Tỏ Tình

Mười bốn năm sau


Thành phố Trung Tâm là tên gọi của vùng thung lũng chính giữa tám ngọn núi. Nơi đây là nơi giao dịch, mua bán,… của cả tám gia tộc tọa lạc trên Bát Cổ Sơn Mạch


Bên trong thành phố, tại một nhà hàng năm sao cao tới 100 tầng, những con người ăn mặc quần áo sang trọng, thể hiện sự cao quý, xa xỉ không ngừng bước vào bên trong nhà hàng.


Phía bên ngoài, các loại xe hơi đắt tiền xếp thành hàng dài khiến rất nhiều người qua đường đi qua đều phải nghé mắt nhìn vào


" Đây không phải là Lê Văn Tùng – gia chủ Lê gia sao? Còn kia là Lục Soái, đại công tử Lục gia?... Trời ạ! Hôm nay có sự kiện gì mà được cả gia chủ, người thừa kế Bát Cổ Hoàng Tộc tới vậy?"


Một người qua đường A há miệng, một bộ khó tin nhìn dòng người đang tiến vào trong nhà hàng


" Ngươi không biết à. Hôm nay là sinh nhật của đại công tử nhà Nguyễn Gia - Nguyễn Tuấn Long đó" Một người khác lên tiếng, ánh mắt khinh thường như nhìn một tên không có học thức


" Nguyễn Tuấn Long? không phải là Bát Cổ Phế Vật sao? Hắn mà cũng dám tổ chức sinh nhật à?" Người A một bộ kinh nghi bất định nói ra


" Ai biết được!? Có thể da mặt của hắn dày đi.


Nguyễn Tuấn Long dù là phế vật thế nhưng cũng là người thừa kế Nguyễn gia. Sinh nhật hắn, Bát Cổ Hoàng Tộc cũng phải tới. Mà nghe đồn, lần sinh nhật này có đại sự, thế nên đích thân người đứng đầu Bát Cổ Hoàng Tộc tới dự tiệc"


Người kia trả lời, một bộ ta đây biết nhiều lắm. Hắn có người chú làm ở Vietel à nhầm Nguyễn gia, những tin này, cũng chính là do người chú hôm qua nói hắn


******************


Tầng 3, bên trong một căn phòng, không, chính xác hơn là một hội trường với rất đông người ăn mặc hoa lệ, sặc sỡ.


Tiếng nhạc du dương kết hợp với ánh đèn lấp lánh tạo nên một sự hoa lệ chói mắt, nhưng cũng không thiếu phần lịch lãm


Tại góc phòng, một thiếu niên khoảng mười bốn tuổi với trang phục đắt tiền ngồi trên ghế sofa, trong tay cầm một chai nước ngọt. Ánh mắt nhàn nhạt nhìn xung quanh


Cậu bé này mặc dù mười tuổi, thế nhưng thân cao tới tận mét năm. Thân thể không vạm vỡ, to cao nhưng cũng hơn hẳn đám bạn cùng lứa


Khuôn mặt tuấn mỹ, góc cạnh như đao gọt. Đặc biệt là một đôi mắt hai màu với mắt trái màu vàng, mắt phải màu đỏ khiến hắn vốn đã đẹp trai nay lại thêm phần yêu dị.


Cậu bé có tiềm năng trở thành một soái ca vạn người mê. Đáng tiếc, trong Bát Cổ Hoàng Tộc, không một cô gái nào nguyện ý cùng hắn kết giao. Hắn chính là Bát Cổ Phế Vật: Nguyễn Tuấn Long


" Đám người này cho ta là ngu sao? Tổ chức buổi sinh nhật lớn như vậy, không phải là muốn phút cuối cho ta bẽ mặt sao?"


Uống một hơi nước ngọt, Nguyễn Tuấn Long nhìn đám người Nguyễn gia đang niềm nở tiếp khách. Trong mắt hiện lên một tia phẫn nộ cùng không cam lòng


Bát Cổ Hoàng Tộc lấy việc tu luyện Nguyên Sư làm gốc. Một kẻ không thể tu luyện ra Nguyên Lực như hắn, liền trở thành phế vật, bị cả Bát Cổ Hoàng Tộc khinh rẻ


Trong mười bốn năm qua, dù cho có tổ chức sinh nhật thì cũng chỉ có cha mẹ cùng ông nội hắn. Làm gì được như năm nay, được cả gia tộc tổ chức đình đám như thế này. Chắc chắn trong chuyện này có âm mưu gì đó


Nhưng dù có là âm mưu thế nào, thì có thể chắc chắn một điều. Đây là một hồi âm mưu nhắm vào hắn. Rất có thể là muốn hắn bẽ mặt trước bàn dân thiên hạ


" Thật sự là một đám ăn cháo đá bát, uổng công mình làm ra nhiều việc như vậy cho Nguyễn gia" Nguyễn Tuấn Long nghiến răng, trong lòng tràn ngập một cỗ không cam tâm


Hắn hận, hắn vừa hận đám người trong gia tộc Nguyễn gia lại vừa hận chính mình. Hắn hận là mình quá ngây thơ, cống hiến nhiều cho Nguyễn gia như vậy. Cuối cùng, nhận lại chỉ là sự cay đắng


Đang lúc miên man suy nghĩ, thì một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.


" Nguyễn gia đại công tử quả thật là biết ăn chơi ah. Chỉ là một bữa tiệc sinh nhật, mà chi ra hơn triệu linh tệ"


Âm thanh quen thuộc khiến Nguyễn Tuấn Long không khỏi run lên. Hắn ngẩng đầu nhìn người trước mặt, trong mắt hiện lên một sự mê luyến không chút che dấu


" Lạc… Lạc Tuyết, ngươi cũng tới sao?"


Người tới là một cô gái cùng tuổi, mặc trên người bộ váy công chúa màu trắng tinh khiết. Không chỉ có khuôn mặt tinh xảo, hoàn mỹ vô khuyết mà nàng còn có thân hình phổng phao, nở nang hơn hẳn những cô bé cùng tuổi.


Mười bốn mà cao không kém gì Nguyễn Tuấn Long. Thân hình đã đạt tới cảnh giới " ngực tấn cong, mông phòng thủ". Quả thật là khiến rất nhiều thiếu nữ có xúc động đâm đầu vào đậu hũ mà chết. Người so với người thật là tức chết ah


Cô gái đứng đó, giống như một vị công chúa cao quý khiến bất kì người đàn ông nào cũng phải si dại. Lại giống như một vị tiên tử không ai dám khinh nhờn


Cô gái này họ Lạc tên một chữ Tuyết – công chúa Lạc gia, gia tộc cổ xưa nhất của Bát Cổ Hoàng Tộc. Thông thường, Lạc Tuyết không mấy xuất hiện trong các buổi tiệc, việc nàng xuất hiện trong bữa tiệc sinh nhật của mình quả thật khiến Nguyễn Tuấn Long kinh hỉ vô cùng


Lạc Tuyết không chỉ có thiên phú tu luyện cực cao mà còn là tài nữ, tinh thông cầm kì thi họa, tứ thư ngũ kinh. Cùng với dung mạo chim sa ca lặn, tuyệt sắc khinh thành. Nàng trở thành một cô gái hoàn mỹ, hoàn mỹ tới nỗi, không có bất kì một tên thanh thiếu niên nào mà không muốn tán đổ nàng


Nguyễn Tuấn Long cũng vậy, hắn thích Lạc Tuyết từ cái nhìn đầu tiên. Đáng tiếc, một tên " cóc ghẻ" phế nhất như hắn làm sao có thể với được tới Lạc Tuyết - một con phượng hoàng xinh đẹp


Cũng vì lý do đó mà Nguyễn Tuấn Long mới cống hiến nhiều cho gia tộc vậy. Hắn làm, tất cả chỉ là muốn chứng minh bản thân với Lạc Tuyết mà thôi


" Nguyễn gia các ngươi có mời cha ta. Mà cha ta có việc bận nên để ta tới. Mới cả ta cũng muốn gặp Ông Hoàng Phát Minh ah" Lạc Tuyết cười nhẹ. Nói tới đây, nàng dùng ánh mắt chăm chú nhìn Nguyễn Tuấn Long


Nghe " Ông Hoàng Phát Minh" từ chính miệng Lạc Tuyết. Nguyễn Tuấn Long không khỏi giật mình,một bộ kinh ngạc nhìn nàng


Mười bốn năm, Nguyễn Tuấn Long không chỉ có ở Bát Cổ Sơn Mạch mà hắn còn đi tới thế tục. Ở thế tục, dựa vào trí tuệ kinh người, hắn đóng góp 50% số phát minh của thế giới, đưa khoa học kĩ thuật của thế giới lên một tầm cao mới. Và hắn được nhân loại tôn vinh với cái tên Ông Hoàng Phát Minh


Nhờ có hắn, Nguyễn gia từ một gia tộc đứng tầng chót của Bát Cổ Sơn Mạch vươn mình đứng vào top 3 đại gia gia tộc. Cũng trở thành gia tộc giàu có nhất nơi này


Có lẽ ở Bát Cổ Hoàng Tộc, mọi người biết tới Nguyễn Tuấn Long như một tên phế vật thì ở thế tục, hắn lại được cả thế giới biết tới với một sự kính ngưỡng, tôn thờ như thánh sống.


Buồn cười chính là ở Bát Cổ Hoàng Tộc không ai biết tới điều này, ngoài Lạc Tuyết


Được người trong lòng khen ngợi, Nguyễn Tuấn Long chỉ cảm thấy tất cả những gì mình làm trong ba năm nay đều cực kì đáng quý. Hắn trở nên kích động, khuôn mặt cũng đỏ lên vì hưng phấn nói ra


" Chẳng lẽ Lạc tiểu thư cũng đã từng tới thế tục sao?"


Bát Cổ Hoàng Tộc hoàn toàn cách ly với thế giới bên ngoài. Việc Lạc Tuyết biết tới cái tên Ông Hoàng Phát Minh chứng tỏ nàng đã từng tới thế tục


" Ukm. Ta thỉnh thoảng cũng tới thế tục chơi đùa. Nhưng thật không ngờ ah, một người không thể tu luyện Nguyên Lực, phế vật trong mắt mọi người lại là kẻ đã khiến thế giới thay đổi. Ngươi là người duy nhất khiến ta kính nể"


Lạc Tuyết cảm thán. Nàng nhìn Nguyễn Tuấn Long, mang theo một sự rung động cùng hiếu kì


Đến giờ, Lạc Tuyết vẫn khó thể tin Ông Hoàng Phát Minh trong mắt mọi người lại chính là Nguyễn Tuấn Long, một thiếu niên tuổi, một kẻ không thể tu luyện.


Nghĩ tới bản thân mình, Lạc Tuyết phát hiện ngoại trừ tu luyện ra, bản thân không có gì là hơn đối phương. Nếu như Nguyễn Tuấn Long là phế vật, là cóc ghẻ thì nàng ngay cả phế vật cũng không bằng ah.


Đối với Nguyễn Tuấn Long, nàng thật sự kính trọng từ sâu trong nội tâm


" Ha…ha. Có thể khiến lọt vào mắt xanh của Lạc công chúa. Ta phát hiện, mấy năm cố gắng của ta, thật sự là không uổng phí chút nào?" Nguyễn Tuấn Long cười nhẹ, nói ra một câu từ sâu trong đáy lòng.


Nói tới đây, hắn không khỏi nghĩ tới tương lai của mình. Trong lòng do dự một hồi, cuối cùng cắn răng làm ra một quyết định,


Chỉ thấy, hắn hít một hơi thật sâu như lấy can đảm, dùng hai mắt nóng rực cùng thâm tình nhìn Lạc Tuyết, trầm giọng, âm thanh có chút run rẩy pha lẫn chờ mong


" Lạc Tuyết. Ta có được thành tựu như vậy. Không biết, ngươi có thể cho ta một cơ hội không?"


Dù không phải là mấy chữ "anh yêu em" " anh thích em"… thế nhưng dù là người ngu cũng nghe ra được Nguyễn Tuấn Long đang hướng về phía Lạc Tuyết tỏ tình


Về phía Lạc Tuyết, nàng nhìn thấy từ trong mắt đối phương không một chút tà niệm. Có chỉ là một sự chân thành cùng yêu thương vô hạn. Lạc Tuyết biết, Nguyễn Tuấn Long thật sự yêu thích mình. Một tình yêu tha thiết và trong sáng