Chương 209: Ngụy Tác

Đế Hoàng Tôn

Chương 209: Ngụy Tác

- Dung nham này không bình thường!

Nhìn biển dung nham đang sủi ùng ục trước mắt, Việt cảm thấy một tia kỳ lạ. Hắn cúi xuống nhặt một tảng nham thạch ném mạnh tới, nhưng ngay lập tức bị một cỗ hấp lực vô hình hút thẳng xuống, bị dung nham hóa thành tro bụi.

- Lại có hấp lực, giống hệt đầm lầy vừa nãy!

Việt tung người bay là là trên mặt dung nham, có điều hấp lực so với ở đầm lầy còn mạnh hơn rất nhiều, vì vậy tốc độ của hắn không thể nhanh nổi. Thứ dung nham này tương đối đặc thù, nếu chẳng may bị kéo xuống không biết có bị sao không.

Biển dung nham này là nơi cư trú thích hợp với yêu thú hỏa hệ, liên tiếp có những con kỳ đà với lớp lân giáp đỏ rực phá dung nham mà ra, tiến hành công kích Việt.

- Tứ cấp Cự Nham Tích? Không, là Ngũ cấp sơ giai!

Cự Nham Tích là một chủng loài yêu thú điển hình ở vùng núi lửa, thực lực vô cùng tầm thường, đạt đến Tứ cấp là cao rồi, không ngờ ở đây lại đạt đến Ngũ cấp, hơn nữa lớp vảy đều đã biến thành lân giáp, vô cùng chắc chắn.

Về cơ bản những chủng loài yêu thú sống ở bên trong động quật này đều bị giao long chi khí ảnh hưởng sinh ra đột biến, trên người xuất hiện một số đặc điểm của giao long, cơ bản nhất chính là long lân, tiếp theo là long trảo, tiếp nữa có lẽ là long giác, càng nhiều đặc tính thì càng mạnh.

Cự Nham Tích mới chỉ sinh ra long lân nhưng thực lực vượt khỏi phạm vi Đệ nhất Bộ, tuy nhiên chỉ là Ngũ cấp sơ giai căn bản không gây ra chút uy hiếp nào đối với Việt. Từng quyền trực tiếp nện xuống, Cự Nham Tích lập tức vong mạng.

Tinh phách và thi thể của Ngũ cấp linh thú là một món tài phú không nhỏ chút nào, chỉ trong thời gian ngắn Việt đã trảm sát sáu đầu Cự Nham Tích, nếu đem bán có thể thu về hơn một ngàn vạn linh tệ rồi.

Uỳnh!

Một quyền đấm chết đầu Cự Nham Tích thứ bảy rồi ném vào bên trong nhẫn không gian, Việt đột nhiên ngẩng đầu lên, ngưng tụ linh lực vào song nhãn nhìn về phía trước, chỉ thấy dung nham bắn lên cao, thấp thoáng thấy âm thanh giao chiến truyền lại.

Tiến lại gần, chỉ thấy một đầu cự tích khổng lồ cao tới hơn một trượng đang không ngừng nện đôi cự trảo của mình xuống chiếc thuyền ngọc nhỏ khiến dung nham đỏ rực không ngừng cuộn lên như biển động vậy.

Tuy nhiên chiếc thuyền ngọc không chút chao đảo trong cơn sóng dữ, nó còn tỏa ra một quang cầu thanh sắc chặn lại toàn bộ dung nham đổ xuống, bảo vệ người ở trên thuyền.

Trên thuyền có tổng cộng bốn người, hai nam hai nữ, hai trẻ hai già, trong đó hai người già cả đang cật lực chống đỡ từng đòn nặng trịch của con cự tích, ngăn cản song trảo của nó đập trúng quang cầu.

Hai vị lão nhân một nam một nữ đều là cường giả Bước thứ hai, thậm chí tu vi đạt đếnTiêu Trưởng trình tự, nhưng vẫn bị Cự Nham Tích đè ép không thở được, bởi vì con thằn lằn khổng lồ này không chỉ có long lân mà có cả long trảo nữa, thực lực đột biến đến Lục cấp.

Hơn nữa hai lão nhân còn phải bảo vệ hai người trẻ tuổi ở trên thuyền ngọc, vì vậy hết sức bó chân bó tay, hoàn toàn ở thế chịu đòn, cứ tình hình này không biết có thể chống cự đến lúc nào.

Việt không có ý định can thiệp giao tranh, Lục cấp long biến yêu thú không dễ chọc, có người cầm chân cho càng tốt, dại gì trêu vào nữa. Nhưng khi hắn xoay người chuyển hướng định đi vòng qua thì một thanh âm khá quen vang lên:

- Tổ gia gia, người cứ thả sức mà đánh một trận, không cần lo cho con!

Hắn lập tức ngoái lại, ngưng tụ linh lực nhìn tới hai người trẻ tuổi đang ngồi trên chiếc thuyền ngọc, nam sáng sủa đẹp trai, nữ xinh đẹp dễ mến, quả xứng đáng là trời xinh một cặp. Nhưng quan trọng hơn cả, hai người này hắn đều đã từng gặp, thậm chí nói chuyện rất hợp.

- Huynh đệ, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?

Thanh niên trẻ tuổi trên chiếc thuyền ngọc đang rất lo lắng cho vị tổ gia gia của mình, đột nhiên nghe thấy có thanh âm vọng đến nghe rất quen, lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một gã tầm tuổi mình đang đạp dung nham mà tới, trên gương mặt anh tuấn nở nụ cười vô cùng tà mị.

- Bằng hữu, thực sự là ngươi?

Người thanh niên ở trên thuyền ngọc chính là Ngụy Tác, còn thiếu nữ trẻ tuổi chính là bạn gái của y, Hoa Lan Nhi.

Gặp lại Việt, Ngụy Tác vô cùng mừng rỡ, hắn cứ lo rằng đối phương đã gặp phải độc thủ của Lâm Khô, nay gặp lại hoàn hảo không thiếu sót gì, khiến một tảng đá trong lòng hắn được gỡ xuống. Nhưng đột nhiên nhớ ra tình huống hiện giờ, vội vàng la lớn:

- Bằng hữu, mau chạy đi!

Hai vị lão nhân cũng thoáng chuyển ánh mắt quét tới, có chút kinh ngạc, tuy không nhìn thấu tu vi người thanh niên mới xuất hiện, nhưng đối phương có thể phi hành như vậy, hiển nhiên là Bước thứ hai.

- Tiểu hữu, xin hãy giúp chúng ta một tay!

Vị lão giả đẩy một trảo của Cự Nham Tích ra, đồng thời cách không điểm một chỉ, sau đó trầm giọng nói.

- Tổ gia gia, người nói gì vậy? Bằng hữu của ta...

Ngụy Tác nghe thấy vậy lập tức kinh hãi, nhưng chỉ nói được một nửa thì dừng, bởi vì hắn cảm giác được có gì đó hơi sai sai.

- Tác, bằng hữu của ngươi, là một vị tu giả Bước thứ Hai!

Ở bên cạnh, Hoa Lan Nhi nhàn nhạt nói ra, nhưng ánh mắt thì không khỏi lóe lên tia kinh ngạc. Bước thứ hai, tương đương với hạch tâm đệ tử của Tam cung lục viện, là vị trí mà nàng vẫn luôn hướng đến để tự nắm được số phận của mình trong tay.

- Việt huynh đệ, hắn...

Ngụy Tác có chút ngơ ngẩn, vị bằng hữu đến từ thế giới bên ngoài này còn ít tuổi hơn mình, bộ dáng cà phất cà phơ, vậy mà là tu giả Bước thứ hai sao? Nhưng có thể tự do đi lại trên biển dung nham như vậy thì không thể sai được.

Việt gia nhập vòng chiến, bộc phát tu vi Thiên cung viên mãn cùng với chiến lực mạnh mẽ của mình, cộng thêm hai vị Tiêu Trưởng già dặn, nhanh chóng chiếm thế thượng phong, ép Cự Nham Tích không thở được.

- Nhân loại các ngươi chờ đó cho ta!

Tuy nhiên Lục cấp yêu thú có long hình không dễ giết chút nào, chỉ có thể khiến nó bị thương bỏ chạy.

Vị tổ gia gia của Ngụy Tác có chút tiếc nuối nhìn theo bóng dáng của Cự Nham Tích, sau đó quay lại chắp tay nói:

- Tiểu hữu, đa tạ giúp đỡ! Lão phu là Ngụy Thành, không biết cao danh quý tính tiểu hữu?

- Độc tự, Việt! Ta với Ngụy Tác huynh là chỗ bằng hữu, Ngụy lão tiền bối không cần đạ tạ!

Việt nở nụ cười xua tay đáp

- Thì ra là Độc Tự tiểu hữu! Tác Nhi có được bằng hữu như vậy thật là có phúc! Mời tiểu hữu xuống thuyền trò chuyện!

- Vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh!

Nghe bốn chữ Độc Tự tiểu hữu, Việt có chút ngẩn ngơ, nhưng hắn cũng chẳng muốn giải thích nhiều, chậm rãi hạ xuống thuyền ngọc.

- Huynh đệ, không phải ta nói ngươi, nhưng mà giao long huyệt động này nguy hiểm trùng trùng, ngươi có chút tu vi như vậy sao dám tiến vào?

Việt nhìn Ngụy Tác, rồi nhìn Hoa Lan Nhi, rồi lại quay sang nhìn Ngụy Tác hỏi. Hỏi như vậy không cẩn thận sẽ khiến đối phương tự ái, nhưng cách hỏi và thái độ khi hỏi của hắn chỉ khiến người ta cảm nhận được sự chân thành mà thôi.

- Lỗi tại ta không chịu nghe lời tổ gia gia! Nếu hôm nay liên lụy đến tổ gia gia, quả thật chết ngàn lần cũng không đủ đền tội!

Ngụy Tác bàn tay nắm chặt lại, hôm nay hắn đã cảm nhận được sự vô dụng của kẻ yếu, hoàn toàn không giúp được gì, còn làm vướng tay vướng chân.

- Được rồi Tác Nhi, ngươi chính là tương lại của Ngụy gia ta, đừng nói chút nặng nhọc, dù có hy sinh cả cái mạng già này tổ gia gia cũng không nhíu mày!

Lão giả Ngụy Thành rất lo lắng cho tên hậu bối này, trong đám hậu bối Ngụy gia thì Ngụy Tác là người có tư chất nhất, tương lai có thể vượt qua lão, đưa Ngụy gia đến với huy hoàng.

- Tổ gia gia...

Ngụy Tác cảm động, khóe mắt có chút rưng rưng.

Cảnh tượng trước mắt Việt không thể nhìn được nữa, vỗ mạnh lên vai Ngụy Tác khiến hắn giật mình thoát khỏi trạng thái cảm động, rồi cười nói:

- Được rồi bằng hữu, không định giới thiệu vị này cho ta sao?

⊱♥⊰⊹⊱❃⊰⊹✬⊹⊱❃⊰⊹⊱♥⊰

Anh em bằng hữu đọc thấy hay thì tích cực ném nguyệt phiếu kim đậu... các thứ nha, ai chưa vote thì bỏ chút thời gian vote 10*, bản tác xin đa tạ!