Chương 215: Dẫn dụ

Đế Hoàng Tôn

Chương 215: Dẫn dụ

Một chưởng này đơn giản mà chân phương, trực diện mà thô bạo, không chút kỹ xảo thủ pháp gì, chỉ là dùng toàn bộ lực lượng cơ thể, quán đầy linh lực của bản thân, nặng nề giáng thẳng vào đầu của băng nhân.

Uỳnh!

Băng nhân bên trong quan tài không phải trẻ con, đương nhiên không vì bộ dáng sợ sệt của đối phương mà sinh ra thiếu đề phòng, nhưng chỉ một khoảnh khắc trễ nải thôi đã khiến lão không kịp trở tay.

Thế nhưng một chưởng dùng hết sức bình sinh này của Việt không thể đánh vỡ đầu của gã băng nhân này, mà chỉ khiến lão chúi về phía trước, phun ra một ngụm tiên huyết. Ngụm máu đỏ này bắn lên vách động, lập tức khiến cả một mảng băng dày tan chảy nhanh chóng.

Còn kẻ ra tay tập kích thì toàn thân bắn ngược về phía sau, miệng cũng phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt tràn ngập sự kinh hãi.

- Lão quái vật này lợi hại đến...

Lời chưa nói hết, một ngụm máu lại trào ra, thân hình vẫn không thể dừng lại, tuy nhiên hắn cũng không muốn ổn định mà mượn luôn phản lực đang tác động lên người để bỏ chạy.

- Chạy đi đâu?

Thanh âm khàn khàn lại vang lên, chỉ thấy băng nhân tay trái kết ấn, tay phải tóm vào không khí. Trong nháy mắt, đỉnh đầu của Việt đột nhiên xuất hiện một bàn tay băng khổng lồ, cao chừng ba trượng, tóm chặt lấy hắn.

Băng chưởng chưa đến, hàn khí lạnh lẽo đã chụp thẳng xuống.

- Nước chảy đá mòn!

Song thủ thôi động, một quyền đánh thẳng lên, lập tức tạo thành một dòng huyết thủy nhẹ nhàng chảy tới băng chưởng.

Một quyền này dường như không có bao nhiêu tác động tới băng thủ ấn đang ập xuống, nhưng khi băng thủ ụp tới sát đầu của Việt thì đột nhiên phát ra tiếng răng rắc, chỉ trong chớp mắt đã hóa thành vô số băng tinh bắn ra xung quanh.

Mượn dư kình toán loạn từ băng thủ vỡ nát, thân thể Việt rất nhanh lui về phía sau hơn hai mươi trượng, trong nháy mắt đã thấy xuất hiện ở nơi tiếp giáp giữa động sảnh và sơn động.

- Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách!

Một băng chưởng vừa rồi mặc dù vô cùng cao thâm, nhưng lực công kích chỉ ở Bình Hoành trình tự mà thôi, xem ra đối phương bị năm chiếc dùi đen kia phong cấm, trước mắt chỉ có thể phát ra tu vi như vậy, nhưng chỉ cần thế là đủ sức giết chết hắn một cách dễ dàng rồi.

Thấy Việt đã lui ra xa, băng nhân bên trong quan tài rống lên một tiếng giận dữ, vung tay, băng tuyết toạn loạn lại ngưng tụ thành một bàn tay băng khổng lồ nhanh chóng chụp tới.

Tuy nhiên băng thủ khổng lồ chỉ có thể chụp vào vách động, bởi vì thân ảnh kia đã biến mất, chỉ có thanh âm tuổi trẻ đầy nhiệt huyết vọng lại:

- Quái nhân, ngươi cứ tiếp tục nghỉ ngơi trong quan tài của mình đi, có thời gian ta sẽ trở lại thăm ngươi!

Việt quay đầu lại hét lên đầy châm chọc, thật khoái chí làm sao, nhưng gương mặt hắn đột nhiên cứng lại, hoảng hốt gia tốc bỏ chạy. Bởi vì một bàn tay băng khổng lồ đã vồ tới sau lưng hắn.

- Chết tiệt, giai như đỉa vậy?

Mở ra ma thần hư ảnh, thân hình Việt lao về phía trước với tốc độ kinh hoàng, không thèm né tránh mà liên tục đụng vỡ những chiếc thạch nhũ tuyệt đẹp của hang động này. Không có biện pháp, bị truy đuổi gắt gao như vậy, hơi đâu mà lo bảo vệ thiên nhiên chứ.

Đến tận khi cửa động đã xuất hiện trước mắt, chút ánh sáng le lói xuyên qua khe hở dây leo truyền tới, băng thủ kia mới biến mất.

- Mẹ kiếp, tí thì toi!

Việt cảm thấy rất khó chịu, chợt nhớ đến trung niên nhân truy đuổi mình, chỉ vì một đóa Linh Dịch Hoa mà đẩy mình rơi vào hoàn cảnh này, thiếu chút nữa thì toi mạng.

- Không thể chỉ mỗi mình chịu thiệt được, chi bằng dẫn dụ tên kia đến đây, cho hai lão cầu này đánh nhau, mình ở giữa đục lợi!

Bị đánh mà không đánh trả, đó không phải là phong cách của Việt, hơn nữa hại người ích ra lại là sở thích của hắn, vậy nên không tìm cách dụ trung niên nhân kia đến đánh nhau với băng nhân bên trong quan tài thì đúng là tội nghiệt không thể tha thứ.

Tuy nhiên, dụ trung niên nhân kia đến đây thì dễ, làm thế nào để qua mặt được hắn mới là vấn đề khó khăn. Hắn có một môn bí thuật được ghi lại bên trong Nguyên Sơ cổ kinh là Thai tức thuật, nhưng không biết có thể trốn qua thần thức của tu giả Bước thứ hai hay không.

- Nguyên Sơ cổ kinh là kinh văn của một cỗ lão thánh quốc đã tồn tại vài vạn năm, lẽ nào không thể qua mắt được một gã Tiêu Trưởng?

Việt đảo mắt nhìn xung quanh cửa động, muốn tìm một chỗ ẩn nấp kín đáo, trước khi nghĩ đến chuyện tránh thoát thần thức của đối phương, thì phải tìm cách tránh được nhãn tuyến trước.

Sau khi an trí xong xuôi, Việt tung một quyền vào cửa động, lực lượng thân thể của hắn rất lớn, lập tức khiến cả sườn núi chấn động, phát ra thanh âm ù ù.

Ở cách đó mười dặm, trung niên nhân đang đứng trên một cây đại thụ chọc trời, muốn dùng linh nhãn để tìm kiếm mục tiêu nhưng vô dụng, mỗi cây đại thụ đều rất lớn, tán lá xum xuê, dù là linh nhãn của tu giả cũng không có được tầm nhìn tốt bao nhiêu cả.

- Chết tiệt! Không ngờ Lão Ái này lại bị một tên tiểu tử giỡ mặt!

Đưa tay đập vào thân cây, trung nhiên nhân tỏ ra vô cùng tức tối. Linh Dịch Hoa, chỉ sinh ra ở nơi có thiên địa linh khí cực kỳ nồng đậm, ẩn chứa tinh hoa sinh mệnh khổng lồ, chính là Cực phẩm trong Thất cấp linh hoa.

Nếu đoạt được, dự định của hắn cũng không phải là dùng nó để đột phá vào trình tự Bình Hoành, bởi vì như vậy rất lãng phí. Với Linh Dịch Hoa, tốt nhất là phục dụng sau khi đột phá Bình Hoành, tu vi của hắn sẽ lập tức đạt tới hậu kỳ, thậm chí có thể đạt tới viên mãn. Viên mãn giả Đệ nhị Bộ, ở Mê Thất đảo này hoàn toàn có thể đi ngang rồi.

Lao tâm khổ tứ, chiến đấu với một đầu Lục cấp liinh thú bá chủ, dốc hết vốn liếng ra mới đuổi được nó đi, vậy mà bọ ngựa bắt ve lại bị chim sẻ rình đằng sau, càng thêm tức tối khi con chim sẻ chỉ là một tên tiểu tử ở trình tự Hỗ Căn.

- Khu rừng nguyên thủy chết tiệt này!

Càng nghĩ càng thấy căm, Lao Ái vỗ một chưởng toàn lực vào cây đại thụ, lập tức khiến cây cao chọc trời này đổ rạp xuống. Nếu như không bị những cây đại thụ này che mất nhãn tuyết, hắn làm sao để tiểu tử kia thoát được.

Vào lúc nỗi thất vọng đang dâng lên đến đỉnh điểm, phía xa đột nhiên truyền đến tiếng chấn động, hai mắt Lao Ái sáng rực nhìn tới, không kịp suy nghĩ thân hình của hắn lập tức phá không mà tới.

Chỉ vài cái hô hấp mà thôi, Lao Ái đã xuất hiện trước một vách núi dựng đứng, thanh âm chấn động là từ đây mà ra. Ánh mắt hắn đảo một vòng, nhưng không phát hiện ra điều gì, cả vách núi phủ kín dây leo, ngoài ra cũng chẳng có gì.

- Chết tiệt, sao không thấy gì?

Lao Ái nhìn thêm một lượt, lập tức ánh mắt dừng lại tại một vị trí, cũng chỉ toàn dây leo mà thôi, cũng chằng chịt như những chỗ khác, nhưng trong mắt hắn đám dây lẽo này có chút không được tự nhiên. Đây chỉ là cảm giác mà thôi, hắn cũng không nói rõ được.

Chưởng ấn đánh tới, đám dây leo chằng chịt ra lập tức bị gạt sang, để lộ ra vách núi dựng đựng, chẳng có gì đặc biệt cả. Tuy nhiên trong con mắt của Lao Ái thì nó lại không bình thường chút nào.

- Tiểu tử, tưởng chút mánh khóe này có thể che mắt được ta hả?

Lao Ái cười lạnh, tiếp tục cách không đánh tới một chưởng, một phần của vách núi sụp xuống, để lộ ra một hang động lớn tối om.

Thần thức lại một lần nữa tỏa ra bốn phương tám hướng, đến khi xác định là không bỏ sót thứ gì, Lao Ái mới xông vào bên trong động, trong lòng cười lạnh không ngớt.

Mặc dù khá ngạc nhiên trước độ sâu của động nhưng Lao Ái vẫn không giảm tốc độ, bởi vì sơn động có sâu đến mấy thì cũng phải có đáy, so với việc mất phương hướng trong khu rừng nguyên thủy, tình cảnh hiện tại khiến Lao Ái cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Chẳng bao lâu, Lao Ái tới một động sảnh rộng lớn, bốn bức vách lẫn mặt đất đều bị băng tuyết bao phủ trắng xóa. Đôi mắt hắn quét một vòng, rất nhanh tập trung vào chiếc quan tài bạch ngọc đặt trên một chiếc giường băng.

- Quan tài ư? Chẳng lẽ nơi này là mộ huyệt của cường giả? Chỉ một chiếc quan tài mà có thể khiến nơi này biến thành băng, cái này...

Ánh mắt của Lao Ái dần dần lóe lên tia hưng phấn, suy nghĩ của hắn cũng giống hệt như Việt ban nãy, không kìm được lòng mà chậm rãi bước tới gần chiếc quan tài bạch ngọc.

Vận linh lực hộ thể toàn thân, Lao Ái thận trọng đặt tay lên chiếc quan tài, chậm rãi đẩy nắp quan tài sang một bên...