Chương 62: Nghi ngờ
..........
Cả bốn người ăn mặc trang phục thường dân, cùng nhau dạo quanh khu chợ, nhanh chóng bị những món ắn vặt hấp dẫn. Cả bốn người tay nhễ nhai giầu mỡ đang thưởng thức những chiếc đùi chuột rán béo ngậy. Thì một bóng người tiến đến, nói khẽ, Nguyễn Huệ nghe xong sắc mặt khẽ trầm xuống.
Đang ngồi ăn thấy sự bất thường của Nguyễn Huệ, Wellington nói:
" Nếu huynh có việc thì cứ về trước. Đệ cùng Humboldt, Shole thử càn quét nốt đống đồ ăn rồi về sau. Haha."
Shole cùng Humboldt đang gặm nốt, gật đầu lia lịa đồng ý.
Nguyễn Huệ nhìn cả ba áy náy:
" Thật không phải với ba đệ."
" Không sao, việc quan trọng thì huynh cứ giải quyết đi. Bọn đệ còn ở đây lâu dài, thiếu gì dịp. Chỉ sợ huynh bỏ bọn đệ theo gái thôi. Haha."
" Haha. Chắc chắn là không rồi. Vậy huynh để lại xe cho ba đệ, chơi chán thì thôi. Thật áy náy với ba đệ."
" Không sao. Không sao, huynh cứ đi trước đi."
Nguyễn Huệ gật đầu, quay đầu nói chút với tên áo đen rồi nhanh chóng lên một xe khác rời đi.
Nhìn bóng người Nguyễn Huệ khuất, ba người khẽ liếc nhìn nhau rồi tiếp tục ăn.
.........
Khi ánh mặt cũng ngả ngả về chiều, bên một quán nước ven sông. Nhìn những gợn nước lăn tăn, lại nghe thấy tiếng thở dài ngao ngán của bà chủ, Shole khẽ hỏi:
" Hình như bác có chuyện gì nao lòng ư. Nãy giờ con thấy người thở dài hoài vậy."
Bà Năm quay ra nhìn ba người ngoại quốc, nét mặt khẽ thoáng dãn ra, nói:
" Buồn chứ sao không buồn. Nếu các cậu không qua đây thì quán lão khéo cũng tròn hai tháng không có khách nghé qua."
" Đã vắng vê như vậy, sao bác không mở ở nơi khác. Tại sao phải bám trụ nơi đây. Xung quanh không có bóng người, chỉ có một bãi tầu bỏ hoang." Humboldt thắc mắc.
Nghe Humboldt nói, bà Năm cười khổ:
" Muốn lắm chứ. Nhưng lão có thể đi đâu. Giờ triều đình cấm bán hàng rong, tất cả đều phải vào chợ mà bán, tiền thuê thì đắt. Nếu chỉ bán nước thì lỗ các cậu. Giờ mọi người đều tranh thủ bán thêm thứ khác nữa, nhưng khi đó đòi hỏi vốn cao, lão không kham nổi."
Nghe vậy, Shole nói:
" Thấy bảo triều đình có hỗ trợ, cụ làm đơn thử xem."
Bà Năm nghe vậy cười lớn:
" Haha. Đó chỉ là vẽ hoa thêm lá thôi. Chứ cậu nhìn, với một loạt cải tạo như vậy, quốc khố nào kham nổi. Với lại từ khi hoàng đế đăng cơ đến nay chưa nổi 2 năm mà chiến tranh liên miên, vừa đánh nhà Thanh lại đánh nhà Lê. Nhìn như hào quang vậy, chỉ là thùng rỗng kêu to.
Mà lại, vừa đánh nhà Lê xong, binh lính mệt mỏi, lương thực thiếu thốn, thì phía trong nhà Nguyễn lại đánh ra. Thế cũng ngàn cân treo sợi tóc. Không biết giữ nổi không. Chiến tranh lại chiến tranh."
Rồi nhìn ba người, hỏi lại:
" Mà tưởng bọn người Tây các cậu ủng hộ chúa Nguyễn, không sợ quân triều đình điều tra ư."
" Cái đấy cụ không lo, triều đình giờ đối với người Tây chúng tôi vô cùng chào đón, còn dậy cả ngoại ngữ nữa mà cụ." Shole nói ra, khuôn mặt đầy tụe hào, không khỏi mường tượng ra cảnh, mọi người chăm chú học thuộc lấy bộ sách mình viết.
Bà Năm nghe vậy ngạc nhiên:
" Các cậu hình như mơ ngủ à. Lão mới mấy hôm trước thấy, triều đình đang lùng bắt nguoeif Tây các cậu mà. Có người còn bị chém đầu thị chúng."
Wellington ánh mắt loé lên nghi ngờ rồi khẽ ra dấu cho Shole đang định hỏi dừng lại. Dù không hiểu ý, nhưng Shole cũng thôi không tiếp tục vấn đề này nữa, bâng quơ chỉ bến tầu hỏi:
" Tại sao nơi đây bỏ hoang vậy cụ, con thấy chăc nơi đây từng sầm uất lắm. Cụ trước cũng kiếm kha khá a."
Bà Năm nghe vậy ánh mắt khẽ hồi ức:
" Ừm. Nơi đây từng là nơi tấp nập, nhộn nhịp nhất, tầu buôn ngày ngày ra vào, những lái buôn ai ai cũng từng nghé quán lão uống trà. Nhiều hôm còn không có chỗ ngồi...... Nhưng không hiểu tại sao triều đình cho dẹp, nghiêm cấm thương nhân người Hoa buôn bán, rất nhiều người bị bắt bớ và giết hại trong ngày hôm đó, máu từng chảy thành sông. Nhiều lúc nghĩ lại lão còn ám ảnh......"
Điều này thì ba người đều từng nghe lão Trần nói, có thể hiểu được. Nhưng không ngờ phía sau lại là như vậy.
Humboldt mở miệng:
" Nơi đây có nhiều người chết như vậy, sao lão không chuyển đi nơi khác. Ở đây có thể vô cùng nguy hiểm a?"
" Lão ở đây ngày ngày tiếp chuyện với họ, khiến oan hồn dù có vất vưởng cũng không cô đơn."
Ánh trời gần tối, cả ba nghe vậy, lạnh người, Shole nói:
" Thôi, trời đã tối rồi. Chúng con gửi cụ tiền."
" Ừm. " Bà Năm cầm lấy, đếm từng đồng tiền để trả lại, nhưng khi ngẩng lên, xe ngựa đã biến mất, đôi mắt vô hồn, bà Năm lắc đầu, chậm rãi lấy một nắm hương đốt lên rồi đi về phía bến tầu.
.........
Trên xe ngựa, đang cấp tốc điều khiển vào trong thành, Shole vuốt vuốt lồng ngực:
" Không hiểu tại sao ta lại thấy run run, hai bạn có thấy vậy không."
" Đúng, người đàn bà đó rất kì lạ, không có ai lại đi sống ở nơi các oan hồn như vậy." Humboldt nói.
" Đúng vậy. Không biết thật giả ra sao nhưng lời của bà cụ đó cho ta rất nhiều thoing tin ư." Wellington nói.
Hai người còn lại tò mò, nhận được sự kính nể của cả hai, Wellington thần bí:
" Nếu như lời cụ nói thì đất nước của Toản đang bị chia cắt và huynh(Nguyễn Huệ) cũng chỉ kiểm soát được một nửa. Đồng thời tình thế rất nguy hiểm."
Cả hai gật đầu, Wellington tiếp:
" Mặt khác có vẻ triều đình cũng rất bài ngoại, không phải ai cũng khách khí với người nước ngoài chúng ta như vậy, điều chúng ta thấy, gặp qua cũng có thể sự sắp xếp của huynh hoặc Toản nhằm mục đích nào đó. Có thể chúng ta đang bị lợi dụng chăng?"
Humboldt gật đầu:
" Chắc hẳn là vậy, dù sao trước đây nghe anh tôi nói, quan hệ giữa con ngừoi với con người chủ yếu là lợi dụnh lẫn nhau. Không ai không vụ lợi cả. Nếu huynh cùng Toản có ý gì tôi cũng không lạ."
Shole cũng đồng ý:
" Dù sao, mọi chuyện vẫn ổn. Tôi cũng tin tưởng ánh mắt nhìn ngừoi của mình. Dù sao ở lâu ngày với Toản tôi thấy sự chân thành thực sự chứ không có vẻ hơi ngượng ép như mấy người khác."
" Haha. Tôi cũng chỉ suy nghĩ vậy thôi. Rảnh rỗi mà. " wellington cười ngượng.
" Nếu bạn có chút động tâm cho việc học nhue vậy thì mẹ cậu cũng không đến nỗi đau lòng vậy. Tét đít cậu như vậy."
" Shole, đáng chết không được nhắc lại." Wellington xấu hổ nghĩ về hình ảnh lần trước bị mẹ tét mông bị Shole nhìn thấy, ngồi bên Humboldt cưới thoải mái, lái ngựa vào thành.