Chương 71: Hội thi(1)

Đế Chế Đông Lào

Chương 71: Hội thi(1)

Trong lầu son gác tía, màn thưa buông xuống. Ngọc Hân tay khẽ múa trên đàn cầm, điệu nhạc da diết mang nỗi buồn.

Nguyễn Huệ đi đến nơi. Bên cạnh Ngọc Hân là tỳ nữ Lan Anh nhìn thấy, định mở lời, Nguyễn Huệ phất tay. Lan Anh khẽ cúi người rời đi.

Nguyễn Huệ tiến lại, cầm lấy áo choàng khoác lên người Ngọc Hân. Cả người khẽ run, những ngón tay lạc nhịp. Khẽ quay đầu, thấy Nguyễn Huệ, vội vã đứng dậy, cả người bỗng chốc bị bàn tay rắn chắc ôm vòng qua. Nguyễn Huệ nghé sát lại, đặt lên một nụ hôn thật dài.

Cảnh xuân răng đầy lối. Lúc sau, Ngọc Hân người mềm nhũn, gối lên cánh tay, hỏi khẽ:

" Hôm nay người hình như có chuyện gì không vui ư. Có thể kể cho thiếp nghe được không?"

Nguyễn Huệ thở dài:

" Không có gì đâu." Rồi khé nhíu nhíu cái mũi nhỏ xinh, nói:

" Mọi chuyện đều không quan trọng so với nàng. Mà trẫm nghe đó hình như là Ngoạ Long ngâm. Nàng có chuyện gì phiền lòng ư."

" Ưm." Ngọc Hân khẽ đáp bằng giọng mũi, lấy tay xoa xoa lấy bờ ngực rắn chắc, đáp:

" Dù việc nhà Lê kết thúc cũng là điều bắt buộc. Nhưng dù sao mọi người đều mang trong mình chung huyết thống. Chứng kiến cảnh đó mà thiếp đau lòng. Muốn được lên thắp hương một lần cho những con người đó."

Nói xong, mặt mở to tròn nhìn lấy Nguyễn Huệ. Thật lâu, sau tiếng thở hắt, Nguyễn Huệ gật đầu:

" Được. Để trẫm đi cùng nàng. Từ lúc ra đây chưa dẫn nàng đi đâu. Trẫm cũng thấy có lỗi. Nhân tiện trẫm cũng vi hành quan sát một lượt trước khi trở lại Phú Xuân."

Nghe Nguyễn Huệ đáp, Ngọc Hân vui sướng, chủ động. Cảnh xuân lại thêm dài dằng dặc.

...........

Nguyễn Toản từ hoàng cung trở về, thấy ba người Shole, mỉm cười:

" Tôi định quay trở về làng. Mọi người có đi cùng không."

Shole nghe vậy, gật đầu:

" Được. Thật tốt, ở đây lâu cũng chán. Về làng tôi vẫn thấy yên bình hơn."

" Sắp giữa tháng, chúng tôi cũng sẽ rời đi, về tạm biệt mọi người. Cơ hội vừa kí kết còn nóng hổi, làm luôn cho lẹ. Haha." Wellington đáp.

Humboldt cười:

" Tôi về chắc vừa giúp bạn cũng nhập học luôn. Khoảng thời gian dài sẽ khó gặp lại. Thật tưởng niệm món phở cùng bún đậu mắm tôm a."

" Vậy thì tốt quá. Mà Humboldt nếu bạn thích, tôi sẽ cử vài người sang đó mở quán ăn. Bạn khỏi phải nhớ nhung."

" Thật chứ." Humboldt vui vẻ xong sau đó ỉu xìu: " Vậy có phiền phức đến bạn không."

" Haha. Bạn không lo. Tôi cũng tư lợi mà. Cho mọi người sang học. Sự khác biệt giữa văn hoá phương đông và phương tây khá lớn. Lên tôi cũng muốn họ có quán ăn quen thuộc, đỡ nhớ nhà."

" Tốt quá bạn. Cảm ơn." Humboldt nghe vậy, ôm chầm lấy Nguyễn Toản cảm ơn.

Mọi người chia nhau bắt đầu thu dọn đồ đạc.

........

Ban đêm, bốn người dạo quanh. Nhìn những dáng người uyển chuyển đang múa trong cái lạnh cắt ra cắt thịt, Shole cảm thán:

" Nhìn thật thương. Trời giá rét mà họ vẫn phải mặc những bộ quần áo thật mỏng, múa máy. Kiếm đồng tiền thật vất vả."

Nghe Shole nói, cả ba người đáp:

" Nếu vậy, bạn lên giải cứu đi."

" Tất nhiên. Với dòng máu hiệp sĩ tôi sẽ không thể để những điều bất công xẩy ra." Rồi chững chạc, phe phẩy quạt bước lên.

Thấy vậy, cả ba cười lớn: " Haha."

Mắt nhìn Shole đã hoàn thành công việc " giải cứu" của mình. Wellington cùng Humboldt cũng cười:

" Hắc hắc. Shole đã giải cứu. Chúng tôi không thể thua kém được." Rồi nhìn Nguyễn Toản:

" Bạn cũng giải cứu chứ."

" Các bạn cứ đi trước đi. Tôi lúc nữa."

" Haha."

Nhìn cả ba đều mĩ mãn thực hiện nhiệm vụ thành công. Nguyễn Toàn cũng chậm rãi tìm một chỗ ngồi, thưởng nhạc.

..........

Thiên Lâu Các là một quán khá nổi tiếng ở Thăng Long. Ngoài việc thức ăn khá ngon, nơi đây chất lượng các cô gái cũng vô cùng cao. Mà điều thật sự làm nên nổi tiếng là thông lệ 6 tháng 1 lần. Thiên Lâu Các vì ôm khách, hàng năm cũng sẽ ở tổ chức cuộc thi mà người chiến thắng có thể thu được phần thưởng phong phú. Nguyễn Toản hôm nay coi như là đến đúng dịp.

Sau màn ca hát, bà chủ chậm rãi đi lên, cả người thân mỡ rục rịch nói:

" Thật hân hạnh khi được mọi người chiếu cố. Thay mặt Thiên Lâu Các xin gửi lời cảm ơn trân trọng nhất tới mọi người."

Lời nói dứt, phía dưới liên tục tiếng vô tay, nhiều người hỏi:

" Hôm nay phần thưởng là gì vậy. Thật trông đợi ạ."

" Lần trước thua Lý công tử. Lần này ta nhất định chiến thắng."

" Lý mỗ chiến thắng cũng là nhờ sự nhường nhịn của mọi người. Haha."

.......

Đợi tiếng huyên náo kết thúc, Nguyệt Mị khẽ cười:

" Chắc chắn sẽ không để các vị phải đợi lâu nữa. Bắt đầu."

Lúc này màn rèm buông xuông, một thân hình kiều mị tay gẩy trên phím đàn, từng chuỗi âm thanh chầm chậm vang lên.

Những âm thanh đầu tiên nhẹ nhàng như nước thanh tuyền nhỏ xuống, dần dần tiết tấu gấp gáp hơn như mưa bụi đầu xuân lắc rắc rơi.

Tiếng đàn mang theo một ma lực kỳ lạ như đang thì thầm kể lại những tâm sự thiếu nữ. Hiền dịu mềm mại ôn hoà lại mang theo sự u oán.

"Lũng thủ vân phi, giang biên nhật vãn, yên ba mãn mục bằng lan cửu.

Lập vọng quan hà tiêu tác, thiên lý thanh thu, nhẫn ngưng mâu.

Yểu yểu thần kinh, doanh doanh tiên tử, biệt lai cẩm tự chung nan ngẫu.

Đoạn nhạn vô bằng, nhiễm nhiễm phi hạ đinh châu,tư du du.

Ám tưởng đương sơ, hữu đa thiểu, u hoan giai hội.

Khởi tri tụ tán nan kỳ, phiên thành vũ hận vân sầu.

Trở truy du."

Tiếng đàn vừa dứt, bên dưới mọi người dường như chìm đắm, lúc sau, phía dưới vang lên tiếng vỗ tay nồng nhịt, người được gọi là Lý công tử(Lý Thất Long) thở dài nói:

" Hôm nay nghe được khúc ca này quả là hiếm thấy. Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của ta. Đêm nay tiệc rượu chi phí cho ta trả."

Phía sau, mọi người cũng nhao nhao cảm ơn cùng cảm thán.

Lúc sau, màn được vén lên, một thân hình hiện ra. Các đường nét thanh tú tao nhã, mặt ngọc hồng hào, mắt hạnh mũi quỳnh, cái miệng nhỏ xinh như trái anh đào. Tuy chỉ mặc quần áo bình thường nhưng xuất hiện thấp thoàng dưới ánh đèn, bước đi như liễu rủ trong gió, đôi mắt đẹp long lanh trước bao ánh mắt ngưỡng mộ, quả là một nữ tử có dung mạo vô song.

Nguyễn Toản ngồi xa trái tim cũng đập dữ dội vài cái. Cô nàng này quả thật xinh đẹp.

Cô gái khẽ lộ ra một nụ cười mỉm, đôi mắt đẹp nhìn khắp xung quanh. Ánh mắt như có một ma lực thần bí làm cho người khác nhìn đã một lần không thể không nhìn lần thứ hai. Bất kể nam hay nữ trong đại sảnh đưởng đều sững sờ nhìn lại, như tất cả đều bị cô gái thu mất hồn vía vậy.

Cô gái che miệng cười khẽ, dịu dàng nói:

" Tiểu nữ Nhật Liễu, xin có lễ với mọi người."