Chương 122: Hải chiến(4)

Đế Chế Đông Lào

Chương 122: Hải chiến(4)

Sau khi Vũ Văn Dũng đích thân đi dẹp. Quân nhà Nguyễn cũng sợ hãi, đúng là giết gà dùng dao mổ trâu. Đợi lúc thấy yên, hắn trở lại doanh trướng.

Nhìn Trần Thị Lan thiu thiu ngủ, hắn cũng nhẹ chân, nhưng giác quan thứ sáu, Trần Thị Lan nhanh tỉnh, thấy hắn trở lại, cười:

" Mọi chuyện sao rồi."

" Xong xuôi. Đêm nay được yên. Mà hai người nghĩ ra cách chưa?"

Trần Thị Lan đânh mắt cho Nguyễn Văn Tuyết sau đó chậm rãi kể, nghe xong Vũ Văn Dũng gật đầu:

" Đành dùng cách này vậy. Nhưng đến hạ sách mới dùng."

Bàn bạc xong, ba người lần lượt đi lựa chọn một vài người thủ tín, trung thành, chủ yếu là người mồ côi....

........

Sáng sớm, như Lê Văn Chương dự đoán, gió xuôi chiều, hắn hài lòng. Đứng trên bông, gõ liên hồi ba tiếng dài vài trống rồi gầm:

" Lũ Tây Sơn đã phá nát gia đình chúng ta, hạnh phúc chúng ta..... khiến chúng ta phải phiêu bạt nơi đây. Nay bọn chúng như cá nằm trong rọ, chúng ta quyết tâm giết chúng rửa hận cho anh em ta, đồng bào ta. Đùng.....đùng...đùng."

" Giết sạch Tây sơn."

" Giết sạch Tây Sơn."

Xong xuôi, Lê Văn Chương ngồi trên Long Phi dẫn đầu xung trận.

........

Bên Tây Sơn, Vũ Văn Dũng cũng cầm trống đánh hồi dài nói:

" Thật nhục nhã khi có bọn dẫn giặc dầy mà tổ. Dùng súng ngoại, người ngoại mà giết dân mình. Độc ác, nghê tởm lắm thay. Nay chúbg ta dâng cao cờ, quyết tâm kê thù ra khỏi đất nước,......"

" Quyết tâm!"

" Quyết tâm!"

........

Cả sắc trời đỏ au như báo hiệu cơn giông báo sắp đến.

Đoàn thuyền Tây Sơn do ở ngược gió, lên sau khi xuất phát thực hiện dàn trận phòng ngự. Sĩ khí oai hùng tựa như tấm chắn ngăn cản tất cả.

Đoàn thuyền nhà Nguyễn được gió. Như những con hổ chồm lên, giương ra lanh vuốt. Tiến đến, trên tầu, Nguyễn Văn Chấn cười:

" Các con trai, ông ngoại đến trả thù đây. "

Rồi kéo theo một đội tách ra nhằm về một tầu Định Quốc 02(Vũ Văn Dũng chỉ huy).

Bên kia thấy vậy, Lê Văn Chương cũng sai Nguyễn Văn Thắng không chậm chễ điều Long Phi tiến lên chặn lấy Định Quốc 03(Nguyễn Văn Tuyết, Trần Thị Lan chỉ huy).

Phía dưới các tầu nhỏ(thuyền loại 4) cũng lao vào nhau.

........

Nhất thời màn đọ hoả lực diễn ra. Sau ba, bốn lượt bắn, cả Vũ Văn Dũng cũng Nguyễn Văn Tuyết đều thấy được tốc độ bắn, tầm bắt hiệu quả kém hơn, khẽ đánh mắt, hai tầu lui lại.

Thấy vậy, Nguyễn Văn Chấn cười càng lớn:

" Cháu ngoan đã làm rùa rụt cổ ư."

Đồng thời Long Phi, Phượng Phi cấp tốc đuổi theo. Nhưng trước sự bất ngờ, cả hai tầu Định Quốc đột ngột xoay ngang.

Theo quán tính, cả Phượng Phi và Long Phi không kịp phanh, nhât thời đâm vào hai thuyền Định Quốc.

" Rầm..."

" Rầm."

Cả bốn thuyền rung động. Nhưng trong sự ngỡ ngàng. Các người lính trên hai tầu Định Quốc cúi xuống chân, châm lửa, rồi nhanh chóng ném hàng loạt bom khói, pháo quả lựu, pháo tổ ong.... sang.

Đồng thời do biết cả hai tầu Phượng Phi và Long Phi đều là kết cấu hai tầng, hàng loạt tinh binh nhân hỗn loạn đã dùng câu liêm leo sang.

.......

Trên tầu Phượng Phi, do bất ngờ nhiều người bị sặc khỏi, vài kẻ khôn hơn dùng khăn ẩm bò sát thì đỡ hơn. Vừa bò vừa nhật lấy bom khói ném đi..... Có vài người tỉnh táo nhận thấy có lính Tây Sơn đang dùng câu liêm leo sang thì cầm hoả thương bắn lại. Nhưng càng điên cuồng hơn. Bởi không những không diệt trừ mà càng thổi lên sự hỗn loạn, bởi những tinh binh Tây sơn nhẩy sang quanh người buộc đầy thuốc súng, diêm tiêu.... gặp nửa như một qua bom.

" Bùng...."

Nhiều cạnh tầu bị đốt cháy. Binh lính nhà Nguyễn thấy vậy đang phân vân thì những người tinh binh đó đã leo lên tầu chém giết, có vài người tự thiêu mình sau đó như mọit ngọn lửa sống lao vào kho thuốc súng,vẩy dầu lênh lâng...

" Đùng."

" Đùng."

Tầu Phượng Phi bị đánh sập, mất khả năng di chuyển, binh lính nhà Nguyễn kẻ bị giết, kẻ sợ hãi nhảy xuống. Nguyễn Văn Chấn bị giết tại trận.

.......

Tầu Long Phi lúc đầu cũng hỗn loạn nhưng do Lê Văn Chương chỉ huy. Nhận thấy sự liều mạng của quân Tây Sơn, nhanh chóng cho tầu lùi lại. Đồng thời cho người dùng cung bắn kẻ leo sang...Mặt khác cũng cấp tốc cho thuyền xoay ngang, đi song song với Định Quốc 03, tiếp tục so hoả lực.

........

Dù vậy, tiếng nổ lớn trên tầu Phượng Phi đều khiến cả lính Tây Sơn cũng như nhà Nguyễn cũng bị khiếp vía. Thật không ngờ.

Nhất thời cuộc chiến bị đẩy lên cao độ.

Vừa giải quyết xong, Vũ Văn Dũng định xoay người tiếp ứng Nguyễn Văn Tuyết đang chật vật thì 40 thuyền nhỏ bắn rất rát.

Thế cuộc nhất thời rơi vào giằng co.

.......

Bất thình lình, cả thám báo nhà Nguyễn và Tây Sơn đều phát hiện tầu lạ.

Lê Văn Chương thấy đánh tiếp cũng khó phân thắng bại, đồng thời không biết tầu lạ là minh hay thù, cau mày:

" Lui."

" Lui."

.......

Vũ Văn Dũng sau lúc đầu mơ hồ, nhưng quan sát thì biết đó là quân Tầu đen thì hô lớn:

" Có trợ binh. Nhanh chém."

Những con người Tây Sơn con mắt càng đỏ ngày. Điên cuồng chém. Vết thương trên ra, thịt cháy khét cũng không lùi. Liều chết ôm địch nhân quyết tử. Ngoài Long Phi, các thuyền nhỏ và nghe chở quân nhà Nguyễn đều chật vật rút lui, nhiều cái bị đánh chìm.....

.......

Khi Mạc Quan Phù đến nơi thì quân nhà Nguyễn đã lui, để lại vùng biển toàn máu và xác người.

Thấy không đuổi kịp, Vũ Văn Dũng cho người lui.

Mạc Quan Phù cho thuyền tiếp cận, tiến đến chào hỏi, cả ba người khẽ gật đầu coi như đáp, ánh mắt thẫn thờ. tầu Định quốc 03 bị hư hỏng nặng.

Thuyền cập bến, lên bờ, ba người ngồi im, sau đó bật khóc. Tất cả những ai tham chiến qua cũng vậy. Hình ảnh đồng bạn lấy cái chết cứu thoát khốn, ám ảnh. Chiến tranh là vậy ư.......

.......

Ngày hôm sau, Nguyễn Văn Lộc cũng đến cùng ba tầu Định quốc. Ba người lên thuyền cùng Nguyễn Văn Lộc. Còn các thuyền hư hỏng được lôi kéo về bến.

Trên quãng đường, Nguyễn Văn Lộc cùng đoàn thuyền đến sau, nghe được câu chuyện, ai cũng trầm tư.

......
Gia Định,

Lê Văn Chương sau khi thua cấp tốc chạy về.

Thuyền vùa cập bến, hắn vội vã tiến cung, trên người cũng bị vết chém thật nặng, tay đang băng bó.

Vào cung, gặp Nguyễn Ánh, hắn vội vã quỳ, thưa tất cả mọi việc.

Nguyễn Ánh nghe xong, trầm tư:

" Không sao, ái khanh lui đi. Cố giữ sức khoẻ. Còn người còn tất cả. Ta sẽ sai ngự ý đến chăm nom."

" Đội ơn bệ hạ."

Lê Văn Chương rời đi, Nguyễn Ánh thở dài:

" Tưởng nhờ bọn Tây, lật được bàn. Không ngờ... " rồi ngầm lên:

" Nguyễn Huệ ngươi đợi đấy. Sẽ có ngày, ta giết được ngươi."

......

Tình cảnh bên Tây Sơn không khác. Thấy ba người an toàn, Nguyễn Huệ cũng yên lòng, cất đi Ô Long Đao, an ủi.

Sau đó trước sự bất ngờ của mọi người, hắn quỳ xuống, dập đầu trước linh cữu binh lính hi sinh:

" Mọi người đã hi sinh. Trẫm sẽ không quên. Thề giết bọn chúng trả thù cho huynh đệ."

" Giết bọn chúng trả thù cho huynh đệ." Tất cả tướng lĩnh, binh sĩ gào lên.