Chương 115: Truyền võ

Đế Chế Đông Lào

Chương 115: Truyền võ

Lúc tỉnh dậy đã là canh ba, trời vẫn mưa tí tách, ngẩng cố ngắm nhìn màn nước dầy đặc, hắn ngao ngán.

.........

Việc ao ước được xuyên về thời cổ đại, có lẽ là giấc mơ của nhiều người. Và hắn cũng vậy. Trước đây sau khi đọc xong Cực phẩm gia đinh thì đêm nào hắn cũng nằm tưởng tượng nghĩ về việc mình xuyên không, nhất thế đăng cơ, muốn tiền có tiền, muốn mỹ nữ có mỹ nữ.

Xuất lĩnh nhân dân, kéo sang đồ Hán bình Chiêm, san phẳng châu Âu. Đứng trên đỉnh cao danh vọng để muôn kẻ ngước nhìn. Và dòng máu Lạc Hồng sẽ thống trị, len lỏi khắp thế gian.

...........

Nhưng hiện thực khác biệt, từ khi xuyên qua đã gần 1 năm, nhưng thứ đó vẫn mãi xa vời. Hắn giờ đây vẫn loay hoay trong biện pháp cải cách kinh tế, thay đổi tư duy.....chỉ còn dám nghĩ tới đó là trước hết thống nhất đất nước, nhân dân ấm lo.

Có đôi khi mệt mỏi, hắn đã nghĩ ẩn thân, sống cuộc đời tiêu dao tự đại, không sầu không lo. Nhưng có một thứ từ trong sâu thẳm, chảy dọc trong cơ thể, luôn thôi thúc, không cho phép hắn từ bỏ.

........

Đã rất nhiều thuộc hạ của hắn từ Hắc Vệ, Mật Vệ, Dân Vệ, Thiên Lâu Các đã từng hỏi:

" Thế trận loạn lạc, anh hùng xuất thế, sao công tử cũng không thử nắm một tay. Nhất thống thiên ha mà lại lựa chọn giúp Nguyễn Huệ."

Nghe vậy, hắn cười:

" Con người cần nhất điều gì? Đó là sự tự quyết định vận mệnh của mình. Làm bất cứ việc mình yêu thích mà không lo lắng.

Các ngươi cảm thấy đăng đế là xong ư. Nếu là hôn quân không nói? Nhưng muốn trở thành minh quân thì ngày đêm phải chong đèn duyệt tấu chương. Muốn ra ngoài cũng phải suy tính đủ đường. Đặc biệt là thỉng thoảng phải nghe lời chỉ chích từ những lão già họm hẹm. Như Nguyễn Huệ, các ngươi tưởng hắn hạnh phúc ư?....

Ta tuy quyền lực chưa phải tối cao ở đất nước này nhưng có thể tự quyết định số mệnh mình, muốn làm thì làm. Muốn chơi thì chơi, ai có thể ép ta......."

Hắn nói xong, không ai phản bác.

........

Cứ ngồi nghĩ miên man, trời dần sâng, mưa cũng ngớt, hắn khẽ vươn ngươi dậy, múa những bài múa Thiên môn đạo. Thân hình uốn lượn thật nhanh chóng, chốn thoát những giọt mưa còn đọng trên kẽ lá. Phía dưới chân toàn là gạch nhọn đâm vào bàn chân đau nhức.

...........

Thấy hắn dáng người uốn éo kì lạ, nàng(Vinh Hoa) đang ngồi ngán ngẩm bên hiên cửa, nhất thời sáng mắt, đi tới, đến nơi, khẽ vô tay khen ngợi:

" Chiêu thức trông thô kệch, nhưng lực đạo rất lớn. Thân pháp thì tuyệt đỉnh. Thật không ngờ có người có thân pháp bực này."

" Haha. Huynh đài thật tinh mắt. Huynh đài có rảnh, cùng ta đối luyện chút."

" Được. Tìm dịp không bằng được dịp. Haha."

Nói xong, cả hai thân hình lao vào.

Nàng vừa bắt đầu thì sử dụng Mê Linh Kiếm, chiêu chiêu trông hoa mĩ nhưng chỉ cần kẻ địch lơ đễnh rất có lấy mạng.

Hắn thấy vậy, vận dụng Lạc Thiên đến cao nhất, cả thân hình mờ mở ảo ảo xung quanh, chăm chú quan sát, chỉ cần thấy sơ hở là tung những cú đấm đơn giản nhưng đầy uy lực nhằm thẳng nơi hiểm yếu.

........

Đánh lâu hai người vẫn chỉ thế hoà, hắn lắc mình thoát ra, đứng tay ôm quyền:

" Ta chịu thua."

Bất ngờ, nàng cũng dừng lại, cho kiếm vào vỏ, nhìn hắn nói:

" Chúng ta vẫn chưa phân thắng bại, tại sao huynh đài nói vậy."

Hắn cười:

" Cô nương ít tuổi hơn ta mà võ công đã phi phàm như vậy. Chỉ cần đợi cô nương bằng tuổi ta bây giờ chắc chắn sẽ hơn. Nhận thua cũng không sai."

Nghe Nguyễn Toản đổi cách xưng hô với mình, nàng nhất thời khó nói. Thấy vậy, hắn cuoeif:

" Từ lúc cô nương đến đây thì ta cũng nhận được tin của huynh ấy." Rồi ngồi xuống bàn trà, nhìn nàng chăm chú nói:

" Lần này cô cũng muốn theo sang ư. Quãng đường khá khó khăn cũng có thể sẽ mất mạng, không sợ chứ???"

Nàng cười:

" Đã đến thì huynh không cần khuyên muội."

Hắn gật đầu:

" Được. Còn một thời gian nữa. Ta muốn đi làm một chuyên muội đi cùng chứ."

" Vâng."

Sau đó hai người rời đi.

.........

Trời đã tạnh hẳn, sóng cũng bớt động, hai người chậm rãi đi bộ về làng chài ven biển. Mấy hôm mưa bão nên tất cả không ra khơi, rảnh rỗi cùng nhau đá bóng. Thấy hắn đến, dân làng vội vã:

" Kính chào Vương gia."

Hắn gật đầu, rồi kêu A Xừng:

" Ngươi đi gọi toàn bộ con trai trong làng đến cho ta."

" Vâng."

..........

Lúc sau trên bờ biển đứng hơn 50 người, hắn gật đầu, nói:

" Qua vụ việc lần này, ta thấy khi ra biển ngư dân cũng cần có kĩ năng ít nhất để phòng vệ. Vì vậy, nay ta đến truyền tụ mọi người Thiên môn đạo. Môn võ này xuất phát từ vùng đất Dư Xá Thượng(Hà Nội) do đích thân hoàng đế Đinh Bộ Lĩnh truyền cho. Mục đích để phòng thân, đánh lại bọn phỉ. Ưu điểm nhất là Lạc Thiên, có thể bay nhanh, đạp trên sông - đây cũng là một trong hai bộ khinh công nổi tiếng trong thiên hạ, cùng với Lăng Ba Vi Bộ. Chúng là một loại bộ pháp, hướng dẫn cách di chuyển dựa trên phương vị 64 quẻ của Kinh diệc là một chiêu trong Lạc Hồng quyết do Lạc Tổ sáng tạo ra.

Ta không yêu cầu cao siêu. Chỉ cần các ngươi học được da lông cũng được."

" Vâng."

Đang định biểu diễn thì bên cạnh Vinh Hoa vội nói:

" Võ công là bất truyền. Với quý báu như vậy, huynh không tiếc ư."

Hắn lắc đầu, rồi nhìn tất cả mọi người, giọng trầm trầm:

" Có gì quý giá bằng mạng sống nhân dân chứ. Ta cũng chỉ tuân theo ý nguyện ban đầu của Đinh Tiên Hoàng thôi."

" Vâng." Nàng nghẹn ngào.

.........

Trả lời xong nàng, hắn quay ra nhìn tất cả nói:

" Vậy ta biểu diễn, các ngươi chú ý."

" Vâng."

Nguyễn Toản chậm rãi hướng dẫn, động tác tuy rời rạc nhưng khi kết hợp thì khó ai bì.

Cứ như vậy, hắn dạy trong vòng một tuần, cho đến khi Lê Huy cùng Triệu Lan đã truyền tin, đoàn sứ đã đến.

.........

Cùng lúc này, Vũ Văn Dũng cùng Nguyễn Văn Tuyết vuốt vẻ chiến thuyền, lòng vui sướng. Hoả lực lớn hơn, chịu đâm va, thích hợp tác chiến cận bờ, di chuyển vô cùng thuận lợi.... Nó như bản nâng cấp hoàn hảo của tầu Định Quôc.

Đúng lúc này, một tên mật báo nói:

" Bệ hạ truyền tin, Nguyễn Ánh lại cho quân xuôi lên, bảo ngài và Tuyết tướng quân về gấp."

" Ừm. Đang muốn thử thì có kẻ đến nộp mạng."
Hai người định rời đi, thì Trần Trí nói:

" Hai người phải nhớ. Đây là mẫu thuyền mới nhất, lên cả hai người phải cam kết, dù chiến bại hay chết trận cũng phải làm mọi cách không làm thuyền rơi vào tay địch. Bởi sẽ không khác gì chúng ta may áo cho người."

Nghe vậy, cả hai gật đầu:

" Được. Khỏi lo lắng đi."