Chương 268: Thừa Mệnh năm thứ tư (2)

Đế Chế Đại Việt

Chương 268: Thừa Mệnh năm thứ tư (2)

Có thể nhìn lại trong năm vừa qua nông nghiệp của Đại Việt đạt được những thành tựu cực lớn, về cơ bản đã đảm bảo về nhu cầu cho nhân dân, nhu cầu cho sản xuất và nhu cầu cho dự trữ. Triều đình về cơ bản đã không sợ thiếu lương thực, thực phẩm, ngoài ra còn có thể dùng để triệu hoán thêm cư dân, bổ sung dân số cho Đại Việt. Mỗi tháng trung bình Đại Việt đều tiếp nhận năm vạn dân cư mới, áp lực từ lương thực không phải ít, thế nhưng cuối cùng cũng đã vượt qua được khó khăn. Mặt sau sau khi năng suất tăng lên thì sẽ càng ổn định.

Lữ Gia sau khi thông qua xong các thành quả về kinh tế lại nói đến văn hóa, giáo dục.

- Hiện trại trên mười sáu huyện, mỗi huyện đều có ít nhất sáu trường học, một phủ có ít nhất mười tám trường, riêng Thăng Long có đến mười hai trường học. Mỗi xứ đều có một trường cao đẳng dạy nghề để đào tạo ra các thợ có tay nghề cao.

Từ mùa hè năm ngoái Lý Anh Tú đã quyết định đưa ra hệ thống giáo dục mới. Bắt đầu phân chia thành tiểu học, trung học và cao học. Tiểu học có bốn bậc, trung học có ba bậc và cao học có hai bậc, tiến đến xây dựng hệ thống giáo dục chín năm. Tuy nhiên để phù hợp với đặc thù của Đại Việt là liền tục có cư dân mới triệu hoán đến, trong đầu mang sẵn những kiến thức, nên cũng đã đưa ra hình thức thi tuyển, người nào có nguyện vọng được tăng lên cấp bậc, thì có thể lựa chọn thi để vượt lên, học sinh học ở các bậc lớp nếu hoàn thành xong chương trình giáo dục của mình cũng có thể làm đơn xin được thi tuyển học vượt lên lớp trên. Học sinh vượt qua được bậc Cao học sẽ được cấp bằng và cũng được xem là thành phần tri thức trong xã hội, có thể lựa chọn thi vào làm quan, thi vào Quốc Tử giám hoặc đi ra xã hội xin việc, tự lập nghiệp. Mặt khác Lý Anh Tú cũng giới hạn lại số tuổi tham gia thi cử tuyển chọn quan chức cho triều đình lên đến mười sáu tuổi, nên cũng sẽ khôn có chuyện mười ba tuổi Trạng Nguyên như Nguyễn Hiền. Điều này tuy sẽ hạn chế cơ hội tiếp cận nhân tài cho Đại Việt nhưng sẽ mang đến tính ổn định và không gian phát triển cho nhân tài khi bọn hắn có thời gian để rèn luyện và trau dồi thêm kiến thức. Lý Anh Tú cũng muốn thành lập nên các trường Đại học chuyên ngành, thế nhưng nhìn vào thực trạng xã hội Đại Việt hiện tại rõ ràng điều này là chưa phù hợp.

- Hiện tại Đại Việt có tổng cộng ba mươi hai tòa chùa chiền và hơn hai ngàn sư sãi, ruộng đất giành cho nhà chùa ước chừng một trăm mẫu.

Tôn giáo cũng là thứ triều đình Đại Việt phải khống chế, sư sãi nhiều sẽ làm Đại Việt mất đi lực lượng lượng lao động, chùa chiền xây nhiều sẽ dẫn đến hoang phí. Lý Anh Tú đang tính đến việc cùng Khuôn Việt thành lập nên Hội Phật giáo Đại Việt để quản lý tất cả chùa chiền, sư sãi trên toàn quốc.

Lữ Gia báo cáo xong cũng thở phào nhẹ nhõm, còn có chút khát nước đây. Lý Anh Tú liền cho người thưởng cho hắn một ly trà nóng chậm rãi uống. Dù sao lát nữa còn cần để cho Lữ Gia lên tiếng đây. Lý Anh Tú nói.

- Tiếp đến liền để cho lục bộ báo cáo tình hình đi. Đầu tiên là Lại bộ.

Lữ Gia nước trà trong miệng muốn phun ra, bệ hạ thật muốn hành hạ người đâu, gọi Lại bộ lên báo cáo lại không phải là hắn sao? Lữ Gia bất đắc dĩ lại lần nữa đi lên. Thực ra Lại bộ báo cáo cũng không nhiều, dù sao bọn hắn chủ quản chỉ là quản lý quan lại, tước vị trong triều đình, và nắm những nơi cần thiết bổ sung nhân sự, Lữ Gia báo cáo một chút liền xong, đại khái thiếu nhân sự nhất vẫn là Lại bộ và phủ Trấn Ninh.

Lữ Gia lui xuống liền đến bộ Lễ. Lễ bộ thượng thư Lê Văn Hưu liền đi lên báo cáo. Lễ bộ thực quản chỉ có lễ nghi, giáo dục, tôn giáo các loại. Nhưng Lý Anh Tú ấn định triệt để luôn cả nhiệm vụ ngoại giao cho Lễ bộ.

- Bẩm bệ hạ, những vấn đề khác Lữ Thái Sư cũng đã báo cáo trước triều đình, Lễ bộ chỉ xin đúc kết lại vấn đề ngoại giao. Hiện tại Đại Việt đã đặt quan hệ ngoại giao với chín quốc gia, trong đó có bảy nước là tiểu quốc vùng Bắc Hải, có đặt quan hệ giao thương với mười bốn quốc gia. Năm mới Bravia vương quốc và bảy tiểu quốc cũng đã gửi quốc thư biểu đạt chúc mừng và quà tặng, mời bệ hạ xem xét.

Lê Văn Hưu dâng lên tấu chương, Lý Anh Tú chỉ đọc lướt qua liền để xuống, dù sao thứ này cũng không quan trọng lắm. Lê Văn Hưu lại nói tiếp.

- Ngoài ra Bravia vương quốc cũng biểu đạt hai tháng tới sẽ có một đoàn sứ thần đến Đại Việt, mong Đại Việt có thể tạo điều kiện giúp đỡ đoàn sứ.

Lý Anh Tú gật đầu nói.

- Việc này Lễ bộ phụ trách, để Hồng Lô tự báo cáo lên Trẫm.

- Tuân lệnh bệ hạ.

Lê Văn Hưu lui xuống liền đến tân nhiệm Binh bộ thượng thư Lê Phụng Hiểu tiến lên nói.

- Bẩm bệ hạ, hiện tại Đại Việt có tổng cộng hai mươi hai ngàn quân chính quy, hai ngàn hai trăm Thành quản Đại đội và bốn vạn quân dự bị động viên. Hiện tại các quân Thần Sách, Chương Thánh, Hải Đông đều đã được bổ sung đầy đủ binh lực. Tuy nhiên so sánh với lãnh thổ và dân cư Đại Việt hiện tại Binh bộ xin bệ hạ tăng thêm ít nhất mười ngàn quân chính quy.

Đại Việt kinh tế vững mạnh, tăng thêm quân chính quy cũng không phải là điều quá gánh vác, nhưng Lý Anh Tú hiện lại quan tâm vấn đề khác, hắn hỏi.

- Hiện tại trang bị vũ khí mới cho binh sĩ đã tiến triển đến đâu rồi?

Thay vũ khí mới là điều Đại Việt luôn xúc tiến, thay trang bị không chỉ là cung cấp súng cho binh sĩ mà còn bao gồm cả đao, kiếm, thương đúc bằng thép mới, áo giáp cũng phải lần nữa nghiên cứu thay đổi, tốn kém không hề ít. Tuy nhiên những thứ từ quân chính quy thải loại xuống lại có hai phương án giải quyết, một là cất giữ lưu kho làm dự bị chiến lược, hoặc đem bán cho các tiểu quốc Bắc Hải. Những thứ này đối với Đại Việt là đồ thải nhưng đối với các nước Bắc Hải ngược lại là của quý.

- Bẩm bệ hạ, hiện tại các quân Thần Sách, Chương Thánh, Bắc Hải hải sư đều đã được trang bị toàn bộ vũ khí mới, Hải Đông quân trang bị được một nửa quân số, Cấm quân cũng tương tự như vậy. Tuy nhiên về áo giáp vẫn còn tạm hoãn, đang chờ đợi Công bộ đưa ra trang bị mới.

Lê Phụng Hiểu nói như vậy tức là hai phần ba quân đội Đại Việt xem như đã hoàn thành thay đổi trang bị, khếch trương thêm cũng đã là hợp lý. Lý Anh Tú lại điểm riêng Lê Chân hỏi.

- Tình hình của Bắc Hải hải sư như thế nào rồi?

Lê Chân lập tức nói.

- Bẩm bệ hạ, theo chỉ thị của bệ hạ Bắc Hải hải sư đang tiến hành tổ chức lại, hiện tại có một hạm đội lấy Hải Long hạm làm Soái hạm, bên cạnh có mười chiếc hộ vệ hạm lớp Chu Tước, hậu cần cũng có tám chiến vận tải lớp Huyền Vũ. Những chiến thuyền khác đã nộp lại cho triều đình chờ xử lý.

Binh bộ lui xuống liền đến Hình bộ, Trương Hanh làm Hình bộ thượng thư đi lên báo cáo, thực sự với một xã hội ổn định như Đại Việt hiện tại cũng chỉ có tiểu đả, tiểu nháo tại các địa phương, trộm cắp, giết người các loại ngược lại không có, tù lao của Đại Việt luôn trong tình trạng trống không đây.

Trương Hanh đi xuống Cao Lỗ đại diện cho Công bộ đi lên. Phải nói rằng trong năm qua bộ nào kiếm tiền khiến người ta đỏ mắt nhất tuyệt đối là Công bộ, chưa nói đến sản xuất vũ khí, chỉ riêng xây dựng và các xưởng đồ nông cụ mới lập ra tuyệt đối cũng làm Công bộ kiếm bộn tiền. Cao Lỗ đi lên nói.

- Bẩm bệ hạ, Công bộ hiện tại pân chia làm ba khu vực, khu vực thứ nhất là xưởng rèn để sản xuất vũ khí trang bị cho quân đội, khu vực hai là sản xuất các nông cụ cho nhân dân, khu vực ba là xây dựng do Nguyễn An đảm nhiệm. Những số liệu sản xuất là bí mật thần đã trình lên bệ hạ, thần chỉ công bố một thoáng tình hình hiện tại. Bên trong xưởng rèn đã trang bị lên các loại máy móc kiểu mới, đã có thể tăng năng suất lên ba mươi lần. Theo tốc độ hiện tại đã đáp ứng được nhu cầu trong nước và xuất khẩu, ước chừng thêm hai tháng nữa toàn bộ quân đội sẽ hoàn thành xong việc trang bị vũ khí. Áo giáp, trang bị mới nghiên cứu ước chừng một tháng nữa sẽ hoàn thành và đem ra thử nghiệm. Trong năm qua Công bộ đã thu về được sáu triệu quan, sau khi khấu trừ đi các chi phí, lợi nhuận được hai triệu quan, trong đó một triệu quan đem vào mở rộng xưởng và tạo máy móc mới, ba trăm ngàn quan đầu tư vào nghiên cứu, còn lại bảy trăm ngàn quan cuối năm đã nộp lên quốc khố.

Ai nấy đều hít một hơi lạnh, dẫu biết Công bộ quả thực trong năm vừa rồi ăn nên làm ra, thế nhưng không ngờ lại có thể thu về đến sáu triệu quan. Thực sự nếu không phải tất cả mọi vũ khí trang bị cho quân đội Công bộ đều phải lấy giá gốc thì con số lợi nhuận thực sự đã không chỉ dừng lại ở hai triệu quan mà còn có thể tăng lên theo cấp số nhân. Dù sao buôn bán vũ khí chính là lợi nhuận cực đại, mặc dù phải thông qua tập đoàn thương mại quốc doanh nhưng đầu to vẫn thu về Công bộ bên này.

======================++

Những chương này chính là để tổng kết lại một chút về Đại Việt, chứ viết lâu quá không xem lại những chi tiết cũ cũng quên sạch.