Chương 109: Phục kích

Đế Chế Đại Việt

Chương 109: Phục kích

Chương 109: Phục kích

Quần đảo Sắt nằm trong Bắc Hải, bao gồm ba tòa đảo lớn và vô số đảo nhỏ, quanh năm nơi đây khí hậu giá lạnh, hầu như rất ít trồng trọt được thứ gì. Mùa hè bầu trời của quần đảo Sắt luôn bị bao phủ bởi một làn sương mù, tầm nhìn nhiều lắm cũng chỉ xa tầm hai mươi, ba mươi mét.

Trên sơn đạo, một đoàn tải lương dài đến tầm một trăm xe, kéo xe là những người Man tộc ăn mặc rách rưới giữa khí trời rét lạnh, hai bên là những binh lính mặc giáp da, bên ngoài khắc hoa văn hình hoa bỉ ngạn, dần đầu là một kỵ sĩ sĩ mặc toàn thần bản giáp, cưỡi ngựa đắc ý vụt xuống đầu nô lệ Man tộc những đòn roi như trời giáng. Tên kỵ sĩ này chính là tân tấn bá tước của Halsey gia tộc. Vị bá tước trước kia cùng Crow xuất chinh Đại Việt liền bị móng voi dẫm thành một đống thịt nát, Halsey (lười đặt tên nên lấy luôn cái họ) là con trưởng đương nhiên trở thành tân bá tước. Hắn tranh thủ được một vị trí nhàn hạ trong quân xuất chinh lần này. Nhiệm vụ của bọn hắn cũng chỉ là tải lương mà thôi. Đám người Cetl kia bị công tước đánh cho co đầu rút cổ vào cực Bắc, làm sao dám đem người tấn công đoàn lương của bọn hắn nữa chứ.

Đoàn lương được hộ tống bởi một trăm binh sĩ của Halsey, cùng với hai trăm binh sĩ của Crow công tước. Tải lương là bốn trăm người nô lệ Man tộc. Lương thực đối với quần đảo Sắt rất quan trọng bởi vì khả năng trồng trọt tại đây rất hạn chế, chỉ có vài vùng lãnh địa khí hậu tương đối ấm áp hơn, nằm sâu trong núi thì mới có thể trồng ra được cây lương thực, các lãnh địa khác muốn ăn chỉ có thể đi trao đổi, hoặc dong thuyền đi cướp các nơi duyên hải lục địa cùng với Crow công tước. Vì vậy trước đại chiến với Đại Việt đội thuyền của quần đảo Sắt rất có số má tại khu vực.

- Bẩm bá tước, di chuyển chậm thế này phải đến trời tối chúng ta mới có thể đến được Holf lãnh địa mất.

Một tên đội trưởng đối với Halsey nói. Holf lãnh địa là nơi tập kết quân lương của quân viễn chinh, sau đó dùng tàu vận tải đến chiến trường phía Bắc. Halsey dở ra mũ sắt nhíu mày nói.

- Bảo bọn chúng đi nhanh lên, chúng ta không có thời gian.

- Tuân lệnh.

Từ trận đòn roi lại trút lên người những người Man tộc khốn khổ, bọn họ kéo căng cơ bắp đẩy từng chiếc xe chất đầy lương. Bánh xe tròn lăn trên sơn đạo vì khí lạnh mà trở nên khô cứng phát ra từng tiếng kẹt kẹt.

Rầm rầm, rầm rầm,…

Đột nhiên có tiếng động lớn, mặt đất như rung chuyển lên. Một tên binh lính đi bên cạnh Halsey nói.

- Bá tước đại nhân, ngài nhìn phía trước hình như có gì đó.

Halsey nhíu mắt lại nhìn vào trong màn sương dày phía trước, từng bóng đen ẩn hiện phía trong đó, hình như càng ngày càng tiến lại gần.

- Là một đoàn kỵ binh, không biết là của vị lãnh chúa nào lại có được lực lượng kỵ sĩ hùng hầu đến vậy, chẳng lẽ công tước đã chiến thắng trở về.

Dựa vào kinh nghiệm Halsey đoán đoàn kỵ binh phía trước có ít nhất là ba trăm kỵ, dường như chỉ có mấy vị tử tước trở lên, lại vô cùng giàu có mới có thể sở hữu được lực lượng kỵ sĩ đông đảo đến vậy.

- Ngươi, lên phía trước hỏi xem thử là vị Tử tước đại nhân nào đi ngang qua.

- Tuân lệnh bá tước đại nhân.

Tên đội trưởng liền vâng lệnh chạy lên phía trước, đối với hướng đối diện hô.

- Xin hỏi phía trước là vị…ách.

Một mũi tên liền lạnh lùng xuyên qua cổ họng của hắn, làm hắn không thể phát ra thêm âm thanh nào nữa. Dù là màn sương tương đối dày nhưng Halsey vẫn thấy được viên đội trưởng ngã xuống, hắn liền biết việc gì xảy ra. Halsey quát to.

- Địch nhân tập kích.

Nhưng đã quá muộn, một làn mưa tên trút xuống đầu bọn hắn, giáp da không thể bảo hộ được bọn hắn tránh được những mũi tên ghim vào da thịt. Đám binh lính nhất thời người ngã ngựa đổ.

Rầm rầm, rầm rầm. Từ trong màn sương, xuất hiện một đội thiết kỵ mặc giáp đen toàn thân người ngựa, theo sau là hai trăm cung tinh kỵ Mông quốc. Được dẫn đầu là hai vị tướng mặc Sơn Văn giáp sáng bóng, đầu đội mũ đâu mâu tua đỏ. Đây chính là đội kỵ binh được dân đầu bởi Phạm Ngũ Lão và Trần Quốc Toản. Bọn hắn di chuyển về phía Nam, khinh kỵ do thám liền phát hiện được một đoàn tải lương. Cũng phải nói rằng Halsey đã quá chủ quan, cho rằng đám người Celt bị bao vây ở phía Bắc nên không thể có lực lượng nào có thể tấn công bọn hắn, thành ra bọn hắn chỉ vận chuyển lương mà không phái ra lính do thám nên không phát hiện ra được sớm sự xuất hiện của đoàn kỵ binh.

- Phóng tên.

Cung tinh kỵ chia ra làm hai cánh bao vây lấy đoàn lương phóng tên vào đoàn tải lương, không phân biệt là binh lính hay nô lệ, cung tinh kỵ Mông quốc vô tình bao vây tàn sát đám người bên cạnh những xe lương. Mông quốc kỵ binh không hổ danh là người lớn lên từ lưng ngựa, bọn hắn có thể vừa cưỡi ngựa tốc độ cao, vừa bắn tên rất chính xác, những tấm thuẫn bài nửa người của binh sĩ Halsey dường như không có tác dụng lắm với mũi tên của bọn hắn.

Nhìn thấy binh lính của mình lần lượt ngã xuống, địch nhân lại là kỵ binh Halsey quyết định rất nhanh.

- Lập trận, nấp sau xe lương lập trận.

Tuy nhiên một đoàn xe lương hơn trăm xe, sơn đạo lại chật hẹp, không phải muốn nói biết trận liền biến đấy, thành ra chỉ có năm xe bên cạnh Halsey là có thể cấu thành được phương trận với vài chục binh sĩ, số còn lại đều bị kỵ binh Mông quốc chia cắt.

- Xung phong.

Lúc này thiết kỵ Đại Lý lại tổ chức một đợt xung phong, trường thương hướng về phía trước. Kỵ binh vốn là khắc tinh của bộ binh, bộ binh chưa thể sắp đặt trận hình lại như một tờ giấy mỏng, thiết kỵ vừa xung phong, bộ binh liền bị tan tác, thân người va chạm với thiết kỵ liền bị đánh văng ra phía xa chết không thể chết lại, trường thương đâm xuyên qua lồng ngực con người xé ra toàn bộ phủ tạng. Thiết kỵ xuyên qua để lại một khung cảnh như địa ngục trần gian.

- Chạy mau.

Bọn binh lính Halsey cuối cùng cũng không chịu được áp lực từ kỵ binh liền bỏ chạy tan tác, nhưng bọn hắn quên rằng hai chân làm sao chạy kịp với bốn chân, kỵ binh đuổi theo thu gặt tính mạng, chỉ trong phút chốc bất kể người nào bỏ chạy đều bị chém chết. Đám nô lệ Man tộc may mắn hơn bị xích tay chân vào xe lương nên tạm thời không bị đồ sát.

Phạm Ngũ Lão nhìn đội hình phương trận của Halsey lập ra phía trước, tên này vậy mà biết dùng xe lương xếp thành phương trận phía trước để chặn kỵ binh. Chiêu này sẽ có tác dụng khi binh lính bọn hắn chiếm số đông, nhưng giờ thì không phải.

- Cung tinh kỵ, tấn công.

Hai trăm cung tinh kỵ không vồ vập xông vào mà triển khai chạy phòng quanh đội hình của Halsey dùng cung tên bắn vào từ từ mài chết bọn hắn, đám binh sĩ bị cung tên bắn áp chế không dễ gì ngóc đầu lên được. Halsey cũng phải leo xuống ngựa cúi xuống xe lương mà ẩn nấp, dù toàn thân bọc thép nhưng bị hàng chục mũi tên bắn vào người cũng không dễ dàng.

A, á.

Từng tiếng kêu thảm vang lên, binh sĩ Halsey trúng tên lần lượt ngã xuống, mất đi xe lương che chở bọn hắn lại bị ghim thành con nhím.

- Đầu hàng, chúng ta đầu hàng.

Halsey hô to. Trước tình huống sống chết Halsey lựa chọn đầu hàng, điều mà phẩm đức kỵ sĩ không cho phép. Phạm Ngũ Lão nhếch mép lên cười ra hiệu cho Trần Quốc Toản. Trần Quốc Toản hiểu ý liền đi lên trước dùng bản ngữ nói.

- Buông xuống vũ khí, đi ra phía trước.

Những binh sĩ còn lại mặt mày đều trắng bệch, tràn đầy sự sợ hãi hai tay liền ôm đầu từ từ đi ra. Bọn hắn nhanh chóng liền bị trói lại. Trần Quốc Toản hỏi.

- Phạm tướng quân, còn đám người Man tộc cùng xe lương chúng ta làm thế nào đây.

Đôi mắt Phạm Ngũ Lão híp lại nói.

- Thứ gì có thể đem đi được liền đem đi. Thứ gì đem đi không được thì đốt cháy.

Đại bản doanh của Đại Việt nằm cách chiến trường cũng không xa lắm, đến tối hàng chục xe lương được mấy trăm Man tộc cùng tù binh đẩy về. Lê Phụng Hiểu vui mừng liền lấy lương khao thưởng ba quân. Tuy NPC lương thực không cần Đại Việt chu cấp nhưng ban thưởng cũng không có vấn đề gì. Lại lấy ra lương thực đem cho ngựa ăn. Các quân lính đánh thuê không có trinh sát, bởi vậy lần này xuất chinh Lê Phụng Hiểu có mang theo một trăm khinh kỵ trinh sát. Đám ngựa của trinh sát cần phải được chiếu cố vô cùng cẩn thận.

- Bẩm chủ tướng, thuộc hạ bắt được một tên tướng lĩnh của địch.

Phạm Ngũ Lão áp giải Halsey lên trước nói. Lúc này hắn bị lột khôi giáp ra sạch sẽ, trên người chỉ còn mặc một bộ quần áo cây đay, giữa khí trời rét lạnh quen ăn sung mặc sướng như hắn liền chịu không được ắc xì liên tục. Lê Phụng Hiểu liếc mắt liền nhận ra đây là một tên quý tộc, có thể về sau còn có được lợi ích đổi đến liền nói.

- Cho hắn mặc ấm một chút, giao cho Trần Nhật Duật thẩm vấn.

Trần Nhật Duật không hổ là tư chất (SSS) về ngoại ngữ, đến dị giới không bao lâu nhưng tiếng nói người bản địa đã thuộc đến nằm lòng, thậm chí còn sành sõi hơn cả người bản địa.