Chương 112: Đồ thành

Đế Chế Đại Việt

Chương 112: Đồ thành

Nghe Lê Phụng Hiểu hỏi như vậy Trần Nhật Duật trợn trừng mắt không nói gì. Lê Phụng Hiểu lắc đầu, Trần Nhật Duật chiến công đỉnh phong vẫn còn quá trẻ, tài năng tuy chín nhưng tâm lý lại chưa đạt đến đúng mức, dễ rũ lòng thương. Lê Phụng Hiểu nói.

- Chúng ta là hành quân đi tập kích, đi phá hủy cơ sở vật chất của địch. Những gì tương lai có thể gây hại đến cho Đại Việt đều phải bị thiêu hủy.

Trần Nhật Duật không cam lòng nói.

- Chúng ta có thể bắt bọn họ về Đại Việt, hiện Đại Việt đang thiếu dân cư, chúng ta có thể mang bọn họ về.

Phạm Ngũ Lão lần này lại lắc đầu tiếc rẽ.

- Trần thiêm sự, chúng ta là hành quân gấp, tù binh sẽ làm chậm tiến độ của chúng ta. Huống chi chúng ta cũng không có năng lực chuyên chở bọn họ về.

Đại Việt vốn là không đủ khả năng vận chuyển binh lính viễn chinh nên mới phải thuê đến Hoa Hồng Đen thương hội vận chuyển, trong quá trình này những thuyền bè này không thể động đến vì khoảng cách Đại Việt và quần đảo Sắt quá xa, nếu dùng thuyền vận tù binh, tình hình chiến trường thay đổi toàn quân Đại Việt chỉ còn đường chết.

- Nhưng kế hoạch bệ hạ trước sau gì cũng sẽ chinh phục quần đảo Sắt, chúng ta đồ thành như vậy sẽ gây tiếng tăm không tốt cho bệ hạ.

Trần Nhật Duật lại đưa ra một lý do khác, Lê Phụng Hiểu lạnh lùng gằng giọng nói từng chữ.

- Không để người nào chạy thoát thì sẽ không có tai tiếng. Huống chi ngươi thấy điểm nào chứng minh chuyện này là Đại Việt làm sao?

Đúng. Trần Nhật Duật nhìn lại. Đại quân dùng toàn bộ là lính đánh thuê, dù là đến binh lính Chăm quốc cũng là mặc quần áo của Halsey gia tộc. Không căng cờ, không đánh trống, tiếng nói cũng không phải là tiếng Việt, lấy gì chứng minh là Đại Việt làm. Nhìn vẻ mặt đắng chát của Trần Nhật Duật Lê Phụng Hiểu cũng không đành lòng nói.

- Ta cho ngươi một cách để cứu được một số người.

Trần Nhật Duật nghe vậy vui mừng nói.

- Mời chủ tướng nói.

Lê Phụng Hiểu gật đầu nói.

- Những người lớn nếu không chết có thể chống lại Đại Việt, nhưng trẻ sơ sinh thì không. Ngươi có thể cứu bọn hắn sau đó dùng thuyền chở chiến lợi phẩm vận về Đại Việt giao cho Ám bộ.

Nụ cười của Trần Nhật Duật cứng lại, trẻ sơ sinh, một tòa thành lại có thể có bao nhiêu trẻ, huống chi giao cho Ám bộ Trần Nhật Duật cũng hiểu được là kết quả gì. Nhưng cứu sống còn hơn không mà, đúng không.

- Tốt. Ta lập tức đi làm.

Nói rồi Trần Nhật Duật liền dẫn theo mấy khinh kỵ trinh sát lao vào chiến trường đi. Phạm Ngũ Lão nhìn Lê Phụng Hiểu nói.

- Chủ tướng quả nhiên có một tay cao minh.

Lê Phụng Hiểu lắc đầu nói.

- Trần thiêm sự còn trẻ, cũng không thể hoàn toàn hủy diệt thiện tâm của hắn. Một bách chiến tướng quân có thể thể thắng bằng trái tim sắt đá, nhưng chủ soái vạn quân chỉ có thể thống lĩnh quân đội bằng trái tim. Nếu không phải là tình thể bắt buộc, ta thực sự không đành lòng. Dù sao sau này quần đảo Sắt chính là của Đại Việt đấy.

Bến tàu, hỏa hoạn vẫn chưa chấm dứt, khắp nơi đều là những ngọn lửa cháy đỏ rực thậm chí đã lây lan sang những con tàu cập bến. Binh sĩ tại đây cũng nhận được thành trì bị công phá, mấy tên kỵ sĩ liền nhanh chóng thống lĩnh một ngàn quân lập thành một phòng tuyến trước cảng địa.

- Tránh đường, tránh đường, là bá tước đại nhân.

Holf thân dưới mặc quần đùi, bên trên chỉ khoác một cái áo lót cùng áo choàng lông, tay ôm hộp vàng dưới sự hộ tống của vài chục thân vệ chạy về cầu cảng, theo sau là hàng ngàn dân chúng của Holf thành.

- Ngăn bọn họ lại, ngăn họ lại.

Holf chạy được ra bến tàu liền ra lệnh. Binh lính liền chặn những thị dân không cho chạy ra bến cảng. Holf thở hổn hển nói.

- Mau sắp xếp tàu, ta muốn đi gặp công tước đại nhân.

Viên kỵ sĩ nói.

- Tuân lệnh đại nhân.

Lúc này Holf mới thấy trên bến tàu không những bốc cháy khắp nơi, thuyền cũng chìm hết không ít.

- Tại sao thuyền chiến lại chìm hết cả thế kia?

Viên kỵ sĩ trả lời.

- Bẩm bá tước đại nhân không biết ai đó đã đục rất nhiều thuyền chiến, rồi lại đốt cháy bến tàu, cháy rất nhiều thuyền, hiện nhiều lắm cũng chỉ còn hai mươi chiếc sử dụng được.

Nghe vậy Holf như bị sét đánh lắp bắp.

- Xong, xong ta rồi. Ta không đi gặp công tước đại nhân, chở ta về phía Nam gặp chị ta.

- Thả chúng ta ra, cho chúng ta ra bến tàu.

- Cầu xin các ngươi, phía sau là ác ma, bọn hắn sẽ giết sạch bọn ta.



Trên bến tàu vang lên tiếng kêu khóc, cuối cùng binh sĩ cũng mở một mắt lưới để dân chúng chạy xuống bến tàu. Nhưng từ trong ánh lửa bên trong thành, những bóng dáng kỵ binh liền xuất hiện, dơ lên đồ đao vẫn còn ướt đẫm máu.

Mấy viên kỵ sĩ liền hô lên.

- Địch nhân đến, lập trận. Cung tiễn thủ, bắn.

Keng, keng, keng,…

Hàng trăm mũi tên liền phóng về phía kỵ binh nhưng chỉ nghe những tiếng kim loại phát ra thành thúy. Kỵ binh Đại Lý cúi sát đầu xuống đầu ngựa, bọn hắn toàn thân bóc thép lại không sợ mũi tên bắn đến. Thấy mũi tên không có tác dụng các kỵ sĩ liền leo lên thân ngựa hô lên.

- Bộ binh, thuẫn trận.

Gần một ngàn binh sĩ liền dựng lên thuẫn, trường thương hướng ra ngoài tạo thành một bức tường gai góc.

- Xung kích.

Ầm, ầm, ầm.

Thiết kỵ Đại Lý gầm lên một tiếng xếp thành trùy hình liền va chạm với thuẫn trận của bộ binh. Hai trăm thiết kỵ đột kích hoàn toàn xé toan lớp phòng ngự mỏng manh đó đâm xuyên đội hình của quân nhà Holf. Thiết kỵ Đại Lý cũng không quay lại mà tiếp tục dựa vào tốc độ của chiến mã xông về phía trước giết chóc, bởi theo sau bọn hắn, phần đuôi của trùy hình chính là khinh kỵ Mông quốc, phủ binh cùng quân Chăm quốc. Bọn hắn theo lỗ hổng bị thiết kỵ đục thủng liền tỏa ra xung quanh giết chóc.

- Nhổ neo, chạy mau.

Quân nhà Holf hoàn toàn vỡ trận, đại bộ phận đều bỏ chạy dẫm đạp lên nhau chạy ra bến tàu leo lên thuyền rơi khỏi mảnh địa ngục này. Quân Đại Việt không ngừng truy sát, giết chóc, bao vây bến tàu, thậm chí leo lên tận chiến thuyền địch để giết địch.

Cuộc đồ sát diễn ra cho đến sáng sớm, khi ánh mặt trời đầu tiên ló dạng thì chiến trường cũng hoàn toàn yên tĩnh. Holf thành khắp nơi đều là xác chết, kéo dài cho đến bến cảng lại càng thảm liệt hơn, xác người khắp nơi, có đến gần năm ngàn người bị đồ sát tại trên chính bến tàu, chỉ có mười chiếc tàu có thể thoát khỏi sự truy đuổi của Đại Việt mà chạy thoát ra biển.

Lê Phụng Hiểu dẫn theo các tướng đi ra bến tàu, dù đã qua một đêm nhưng máu vẫn còn chưa khô mà chảy thành dòng ra biển nhuỗm đỏ cả một vùng mé biển, ướt đẫm cả giày của Lê Phụng Hiểu. Đây là mệnh lệnh mà hắn ban ra, cũng là kết quả mà hắn muốn thấy, gần một vạn dân chúng trong thành đều bị bọn hắn giết sạch.

Phạm Ngũ Lão đi đến trước mặt Lê Phụng Hiểu nói.

- Bẩm chủ tướng, chúng ta tiêu diệt địch nhiều không thể thống kê hết, thu được đầy đủ một trăm rương vàng bạc, chau báu các loại, các loại chiến lợi phẩm như mật ong, bột mì,…nhiều vô số kể, ngoài ra còn có mười bốn chiến thuyền bị quân ta bắt giữ.

Là nơi tập kết hậu cần cho quân viễn chinh nơi đây đương nhiên chứa đựng rất nhiều tài phú. Lê Phụng Hiểu nghe đến cũng vô cùng rung động. Hắn nói.

- Toàn bộ chiến lợi phẩm đều giao cho Bắc Hải thủy sư chở về Đại Việt, những gì không đem được liền đốt đi.

- Tuân lệnh chủ tướng.

Lê Phụng Hiểu lại hỏi.

- Trần thiêm sự đâu rồi?

- Bẩm chủ tướng, Trần tướng quân còn ở trong thành.

Một binh sĩ nói, Lê Phụng Hiểu gật đầu liền đi vào thành, tại đây có Phạm Ngũ Lão liền ổn. Lê Phụng Hiểu vào trong thành liền thấy được Trần Nhật Duật mặt mũi lấp đầy lọ lem khói bụi, áo giáp bị hắn vứt đi đâu rồi không biết. Trần Nhật Duật đang dùng hai tay không đào bới một đống đổ nát, đào đến đôi tay hắn đã bong tróc đầy máu nhưng hắn dường như không cảm thấy chỉ lẩm bẩm nói.

- Chờ ta, cố gắng lên, chờ ta một chút thôi.

- Trần thiêm sự chính là đang làm gì?

Lê Phụng Hiểu đi đến hỏi một tên binh lính, tên này nói.

- Trần thiêm sự nói hắn nghe được tiếng khóc dưới đống đổ nát liền chạy đến đào, dù là ai khuyên cũng không được.

- Vậy còn đợi gì nữa mà không giúp một tay.

Lê Phụng hiểu quát lên, đám binh sĩ vội vàng chạy đến phụ giúp. Lê Phụng Hiểu nhìn Trần Nhật Duất kiên trì không bỏ đào bới, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm trong lòng không khỏi có chút rung động. Và rồi Lê Phụng HIểu vậy mà cũng đến cùng đám binh sĩ giúp Trần Nhật Duật đào bới lên.

- Tìm được, tìm được.

Trần Nhật Duật bỗng hét lên. Bên dưới đống đổ nát có một thi thể bị cháy đen, nhìn cái xác có thể đoán được là phụ nữ, người này vậy mà hai tay ôm lấy một bọc chăn, bên trong bọc chăn chính là một bé gái vô cùng dễ thương. Có lẽ đêm qua khi căn nhà bốc cháy người mẹ chạy thoát không được, chỉ biết ôm lấy, bảo bọc con gái mình ẩn nấp trong một góc đến chết cháy, bé gái đến sáng có lẽ vì đói mà khóc lên một chút liền bị Trần Nhật Duật tìm được. Người mẹ chín là hi sinh bản thân mình để bảo vệ con mình khỏi ngọn lửa đỏ, tiểu ni tử cũng không phụ lòng mẹ, vậy mà kỳ tích sống sót khỏi vụ cháy. Lê Phụng Hiểu đứng một bên nhìn cảnh này cũng vui mừng, mệnh lệnh hắn ban ra, hắn không hối hận, nhưng người chịu khổ ruốt cuộc vẫn là dân chúng, thấy một sinh mạng bé nhỏ được cứu vớt, lòng hắn cũng nhẹ nhõm phần nào.

Trần Nhật Duật cẩn thận lấy bọc chăn ra từ vòng tay của người mẹ, nhóc tì này gương mặt lấm lem vì khói, thấy động đậy liền mở mắt ra khóc lớn, một đôi mắt màu lam như hai viên phỉ thúy lấp lánh, làn da trắng hồng như một vị thiên xứ. Trần Nhật Duật ôm lấy khẽ vỗ vỗ nói.

- Ngoan, ngoan, bé con không khóc.

Bé gái thấy Trần Nhật Duật dỗ vậy mà bỗng nhiên không khóc nữa, nhìn gương mặt lấm lem của hắn một chút vậy mà nở ra một nụ cười như hoa nở.