Chương 74: Thanh Sơn trấn

Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 74: Thanh Sơn trấn

Vô Song lúc này đang đạt được một Bug rất lớn bởi lẽ chiến lực của hắn vọt thẳng từ một đấu hoàng nhảy lên một đấu tôn cường giả, cho dù là đấu tôn cường giả yếu nhất thì vẫn là đấu tôn, vẫn có khả năng tung hoành địa mộ.


Thiên mộ hắn chưa dám đi vào thử, những tòa địa mộ có số đơn hắn cũng chưa dám đi vào thử, ai biết bên trong cất chứa thứ gì nhưng những tòa địa mộ có giá trị số ngoài 20 tuyệt đối không thể làm khó được Vô Song.


…................


Một tháng trôi qua kể từ khi Vô Song rời khỏi tòa địa mộ số 72, hắn đã vượt qua tổng cộng 5 tòa địa mộ lần lượt các số 70, 60, 44, 31, 28, hắn đã vượt qua 6 trên 7 tòa địa mộ tại Ô Thản Thành, chỉ còn duy nhất tòa địa mộ số 8 cùng 2 tòa thiên mộ là Vô Song chưa vượt qua.


Chỉ sau một tháng Vô Song đã thu được rất nhiều thứ từ trong địa mộ, cứ như báu vật từ trên trời rơi xuống vậy, đặc biệt hắn từ tam tinh đấu vương đã trở thành ngũ tinh đấu vương, bất quá cảnh giới lúc này với Vô Song căn bản chẳng có tác dụng gì cả, ít nhất sau khi đột phá đấu tôn mới có thể coi trọng đến cảnh giới.


Lúc này Vô Song cũng đã rời khỏi Ô Thản Thành, hắn không còn quá nhiều thứ phải luyến tiếc ở nơi đây nữa, mục tiêu của Vô Song là Tháp Qua Nhĩ sa mạc nơi ở của Mỹ Đồ Toa nữ vương.


Trên đường từ Ô Thản Thành tiến đến Tháp Qua Nhĩ sa mạc chắc chắn phải vượt qua một địa danh cực kỳ nổi tiếng mà không một fan đấu phá nào không biết, Thanh Sơn trấn, một thành trấn nhỏ không thể nhỏ hơn.

…..........

Thanh Sơn trấn bởi vì nguyên do nằm gần ma thú sơn mạch, nên có tên gọi khác là Ma Thú tiểu trấn, người trong trấn này phần lớn đều là lính đánh thuê, bọn họ đều kết thành đoàn đội, ngồi thành một đoàn tại ngã tư đường, không kiêng kị gì cứ thế thảo luận các vấn đề như trong trấn nữ nhân nào tuyệt nhất, nơi nào náo nhiệt nhất, nơi nào trong ma thú sơn mạch ác hiểm nhất …

Lúc này trong con đường nhỏ của Thanh Sơn trấn xuất hiện một hắc y nhân, toàn thân chùm kín lại, đây chính là Vô Song, bất quá cũng chẳng ai để ý đến Vô Song làm gì, Thanh Sơn trấn mỗi ngày tiếp đón biết bao vị khách kì dị, cỡ như Vô Song còn bình thường chán.


Nhìn một lượt xung quanh thành trấn, Vô Song ánh mắt xuất hiện một tia nhu hòa, có một người hắn rất muốn gặp ở đây, Tiểu Y Tiên. Vô Song khẽ mỉm cười " Không biết cô nàng này đang làm gì nhỉ ", sau đó tiếp tục dạo bước đến khách điếm gần nhất, hắn cần tìm chỗ đặt lưng cái đã.


Đột nhiên Vô Song còn chưa kịp bước vào khách điếm đã nghe thấy âm thanh ồn ào.

"Oa, chính là Tiểu Y Tiên!"

"Thật xinh đẹp, sách sách, eo chân kia thật nhỏ..."

Âm thanh phát ra từ những dong binh bên đường lập tức đánh động Vô Song, không chờ đợi gì cả huyết nhãn của Vô Song mở lớn, tất cả mọi người xung quanh đều bị ánh mắt hắn kiểm tra một lần từ trên xuống dưới. Cuối cùng ánh mắt Vô Song dừng lại trước thân hình một nữ nhân, sự xuất hiện của nàng trong Thanh Sơn trấn như hạc giữa bầy gà vậy.


Nữ tử mặc một bộ quần ao màu trắng nhạt, dung mạo dù không tính là tuyệt sắc những cũng có thể nói là mỹ nhân khó gặp, gò má lạnh nhạt mỉm cười phát ra một cỗ khí chất tươi mát kì ảo, cỗ khí chất khác người này làm cho mị lực toả ra của nữ tử càng tăng lên.

Ánh mắt quan sát toàn thân i nữ tử, cuối cùng dừng lại ở một cái lục đái cuốn lấy vòng eo mảnh mai, nhìn vòng eo uyển chuyển Vô Song nhãn đồng xẹt qua một tia kinh diễm.


Trong những nữ nhân mà Vô Song đã gặp thì Huân Nhi là người xinh đẹp nhất, Vân Vận là người có thân thể đẹp nhất, Cửu U là người có đôi chân đẹp nhất, cuối cùng là Tiểu Y Tiên, nàng có vòng eo tinh tế nhu nhược nhất, thậm chí nếu không biết rõ Tiểu Y Tiên thì Vô Song chắc chắn sẽ có cảm giác nàng là một nữ nhân ôn nhu như nước, chỉ cần chạm vào cũng có thể khiến nàng tan ra.


Đúng lúc này lại có một âm thanh khác từ đầu trấn truyền đến, hai nam nhân đang vất vả khiêng một chiếc cáng, vẻ mặt hốt hoảng và lo lắng vô cùng "Tránh đường, tránh đường, Tiểu Y Tiên cô nương cứu mạng a ".


Tiểu Y Tiên lập tức dừng lại nhìn về hướng âm thanh phát ra, sau đó nàng chạy vội đến, người dân hai bên đường cũng lập tức tản ra mở cho nàng một con đường, chỉ cần hành động nhỏ đó cũng có thể cho người khác biết Tiểu Y Tiên được yêu mến như thế nào.


Tiểu Y Tiên lập tức chạy đến chỗ nam nhân trên cáng, một trung niên nhân thực lực rơi vào khoảng thất tinh đấu giả, trong giới dong binh tại Thanh Sơn trấn cũng có thể tính vào tầng lớp tinh nhuệ, lúc này người trung niên khuôn mặt xám ngắt, hai mắt trợn lên, toàn thân co giật.


Tiểu Y Tiên đặt tay lên cổ ông ta sau đó lập tức biến sắc " Vị đại thúc này trúng độc rồi, chất độc này cực mạnh chắc chắn phải là của nhị giai ma thú trở lên, chất độc thậm chí đã chạy thẳng vào tim ".


Nghe Tiểu Y Tiên nói thế hai nam tử trẻ tuổi trước mặt nàng lập tức biến sắc, khuôn mặt trắng bệch thậm chí cả hai người cùng quỳ xuống " Y Tiên cô nương, cầu người cứu lấy Lâm thúc đi, thúc vì bảo vệ chúng ta mới bị Bích Ngọc Xà cắn, cô là thần tiên trên trời cử xuống Thanh Sơn trấn, xin cô cứu lấy đại thúc ".


Tiểu Y Tiên khuôn mặt xinh đẹp khó xử, nàng nhẹ cắn lên đôi môi của mình, rõ ràng Tiểu Y Tiên không nắm chắc cứu người, đúng hơn là cô không thể cứu người, cô chỉ là y sư chứ không phải luyện dược sư.


Một viên giải độc đan nhị phẩm đan dược tuyệt đối có thể cứu được vị đại thúc này bất quá luyện dược sư nhị phẩm thì chẳng bao giờ xuất hiện trong thành trấn hẻo lánh này, cho dù có xuất hiện thì họ tuyệt đối không vì một tên đấu giả mà ra tay cứu chữa.


Luyện dược sư là chức nghiệp cao cao tại thượng, họ là thượng vị giả trong xa hội này, chính vì vậy muốn họ ra tay cứu những người tầng lớp cuối trong xã hội thực sự không khác gì nằm mơ giữa ban ngày.


Y sư lại khác, trên đại lục này Y sư, cũng là một loại có thể coi như luyện dược sư, bất quá địa vị so với luyện dược sư kém hơn rất nhiều, dù sao bọn họ cũng không thể chính thức luyện ra đan dược mà chỉ có thể sử dụng một ít hỏa diễm bình thường đem dược liệu phối chế cùng một chỗ tạo ra hiểu quả trị liệu cho người, bất quá này so với đan dược của luyện dược sư lại kém hơn rất nhiều, cho nên mỗi một y sư đều mang giấc mộng trở thành một luyện dược sư, bất quá rất nhiều người cuối cùng cả đời cũng khó có thể bước vào cánh cửa kia, duyên cớ chủ yếu chính là bởi vì thiên phú bản thân cộng thêm không có người dẫn dắt.



Muốn trở thành luyện dược sư tuyệt đối không chỉ có ngộ tĩnh mà còn cần cơ duyên, còn cần có người chỉ điểm, tuyệt đối không thể nào tự học thành tài, cho dù là Thần Nông Lão Nhân xuất thân tán tu nhưng ông cũng phải nhận trăm nhà làm thầy đi khắp nơi cầu học mới có thành quả như hôm nay.


Đúng lúc Tiểu Y Tiên đang luống cuống, thì một thân ảnh xuất hiện bên cạnh cô, Vô Song quyết định ra tay, đã từ lâu rồi hắn không cứu ai, từ khi tiến vào thế giới này hắn toàn giết người là chính.


Đúng là y sư bình thường không thể cứu được người, chất độc đã chạy thẳng vào tim thì sao có thể cứu chữa bất quá điều này không đúng với Vô Song. Trong ánh mắt bất khả tự nghị của Tiểu Y Tiên, nàng chỉ thấy thân hình Vô Song lóe lên sau đó từ trong tay hắn lấy ra ba mũi kim đâm thẳng xuống vị Lâm thúc này.


Thấy hành động của Vô Song lập tức người dân hai bên đường biến sắc, thậm chí rất nhiều người ánh mắt đỏ lừ nhìn Vô Song, trong mắt họ Vô Song rõ ràng là đang giết người.

Hai thanh niên kia ánh mắt cũng mở lớn nhìn Vô Song sau đó gần như điên cuồng lao đến tấn công hắn " Khốn kiếp, tên chết tiệt ngươi dám giết Lâm thúc, mọi người kẻ này dám giết Lâm thúc mau giúp chúng ta báo thù ".


Hàng loạt đấu giả xung quanh lao tới thậm chí có không ít đấu sư, cũng có những người quyết định ngồi xem, nhìn Vô Song như nhìn kẻ ngu vậy, bất quá đối với Vô Song bọn họ chỉ là những chú hề không hơn không kém, tốc độ chậm như rùa bò muốn chạm đến vạt áo của hắn còn không xong.


Đúng lúc này giọng nói của Tiểu Y Tiên vang lên "Dừng tay, chất độc trong người Lâm thúc đang bị hút ra ngoài, Lâm thúc có thể cứu được rồi ". Vừa nói ánh mắt Tiểu Y Tiên vừa hoảng sợ nhìn Vô Song, nàng biết thứ Vô Song sử dụng không phải là của luyện dược sư mà cũng chẳng phải là của y sư, một thứ hoàn toàn mới mẻ trong nhận thức của nàng.


Vô Song thân hình một lần nữa lóe lên, xuất hiện bên cạnh Tiểu Y Tiên bỏ lại toàn bộ đám đông sau lưng, hắn cởi bỏ mũ trùm đầu để lộ khuôn mặt hoàn mỹ cùng mái tóc màu vàng đặc trưng, Vô Song mỉm cười " Ta cứu vị Lâm thúc này, nàng mời ta một bữa cơm được chứ? ".


Tiểu Y Tiên nhìn Vô Song sau đó lại nhìn Lâm thúc đang khởi sắc, cuối cùng nàng nhớ về hành động của Vô Song lúc nãy, thứ hoàn toàn nằm ngoài nhận thức của nàng, Tiểu Y Tiên liền mỉm cười "Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, ca ca cứu được vị Lâm thúc này thì tiểu muội tiếc gì một bữa cơm ".