Chương 76: Nước mắt mỹ nhân.
Tiểu Y Tiên cũng tuyệt đối không muốn trở thành một y sư thuần túy, đây chỉ là công việc yêu thích của nàng mà thôi nhưng trong mấy ngày nay khi Vô Song xuất hiện hắn kể cho nàng vô số việc trên trời dưới biển, những việc mà cô gái chưa bao giờ rời khỏi Thanh Sơn trấn tuyệt đối không thể biết thậm chí người trong thế giới này cũng tuyệt đối không thể biết.
Vô Song không chỉ cho Tiểu Y Tiên thấy kiến thức trác tuyệt, thấy sự hiểu rộng biết nhiều mà về vấn đề y học nàng thực sự phải gọi Vô Song một tiếng 'sư phụ '. Mỗi buổi chiều cả hai người cùng tiến về ngoại vi ma thú sơn mạch hái dược liệu, khi đó Tiểu Y Tiên mới được chứng kiến khả năng của Vô Song cao thế nào. Hắn cứ như một quyển bách khoa toàn thư, bất cứ dược liệu nào Vô Song cũng có thể phát hiện ra, có thể hiểu rõ công dụng.
Đương nhiên không phải là Vô Song giỏi gì, đưa cho hắn 10 dược thảo hắn đoán được 5 đã là tự hào lắm rồi lấy đâu ra cái gọi là 'bách khoa toàn thư ' bất quá khi bên cạnh hắn có một vị tuyệt thế cường nhân, một quyển bách khoa toàn thư hàng thật giá thật như Thần Nông Lão Nhân thì ngại gì không thể hiện, ngại gì không dùng để lấy phương tâm mỹ nhân.
Tiểu Y Tiên thực sự là người sống nội tâm, cô rất ít khi trải lòng với kẻ khác, rất ít khi thân cận với nam nhân nếu không có sự kiện đặc biệt, ngoại trừ Vô Song có kiến thức khổng lồ ra thì còn một nguyên nhân rất quan trọng, Tiểu Y Tiên cả tuần nay mỗi lần nhắm mặt lại mơ thấy một giấc mơ y hệt nhau, không khác chút gì.
Nàng mơ thấy nàng cùng Vô Song đi khắp đấu khí đại lục, đi khắp thiên hạ cùng nhau cứu người. Nàng mơ thấy nàng có thể như hắn sử dụng cái gọi là châm cứu thuật, nàng có thế cứu mạng vô số người. Giấc mơ kỳ lạ này đã lặp đi lặp lại suốt một tuần nay cứ như sự ám ảnh vậy, thậm chí mỗi khi quan sát Vô Song khuôn mặt của Tiểu Y Tiên còn khẽ đỏ lên.
…..........
Một buổi chiều hoàng hôn tại Thanh Sơn trấn tiếp tục trôi qua, một tháng nay Vô Song thực sự cũng thu được danh tiếng cực lớn tại Thanh Sơn trấn hắn được gọi là 'thần y ' bởi đơn giản bất cứ bệnh gì trong trấn qua tay Vô Song đều có thể được chữa khỏi đặc biệt cũng giống như Tiểu Y Tiên vậy, Vô Song chữa bênh chưa bao giờ lấy tiền, thậm chí Tiểu Y Tiên còn trở thành trợ thủ cho hắn.
Tiểu Y Tiên bắt đầu đóng cưa lại thu dọn đồ nghề, đã đến lúc nghỉ ngơi sau một ngày làm việc chăm chỉ. Phòng khám do hai người thành lập thậm chí trong vài tuần còn cứu được số người nhiều hơn nàng trong vài tháng, đối với Tiểu Y Tiên thì Vô Song thực sự là một kỳ nhân, một nam nhân đáng kính.
Đột nhiên trong lúc Tiểu Y Tiên đang dọn dẹp phòng khám thì Vô Song từ đằng sau lên tiếng "Y Tiên, trong một tháng qua y thuật của em tiến bộ nhiều rồi đấy "
Tiểu Y Tiên lập tức gật đầu " Tất cả là nhờ ca ca chỉ dậy, một tháng qua muội học được còn nhiều hơn vài năm gần đây ".
Vô Song lấy từ bọc hành lý ra một cây sáo, hắn thở dài " Ca cũng muốn ở lại Thanh Sơn trấn với muội, muốn có thể cứu người hơn nhưng chắc không thể rồi, ca phải rời đi ".
Tiểu Y Tiên đột nhiên toàn thân cứng đờ " Ca tính rời đi, vậy còn bà con trong Thanh Sơn trấn thì sao mà ca định đi đâu? ".
Vô Song nhẹ xoa đầu Tiểu Y Tiên, ánh mắt nhìn về phía hoàng hôn " Ca đâu phải là một phần của Thanh Sơn Trấn, ca chỉ là một lữ khách qua đường thôi, những người dân ở đây sau này để lại hết cho muội nhé, y thuật của muội đã tiến bộ rất nhiều rồi, ca nghĩ muội thực sự có thể lo tốt cho tất cả mọi người ".
Tiểu Y Tiên bỗng nhiên không biết nói gì cả, nàng biết Vô Song sẽ có lúc phải đi nhưng nàng tuyệt đối không ngờ hắn phải đi sớm thế, thực sự việc Vô Song rời đi quá đột ngột, nàng hoàn toàn không kịp chuẩn bị.
Trong một tháng qua Vô Song là người đi lại nhiều nhất với nàng, hai người cùng kiếm dược thảo, cùng cười cùng nói, cùng nhau thảo luận về y học cùng nhau nỗ lực cứu người, khi nàng bắt đầu quen thuộc cuộc sống này thì Vô Song lại rời đi.
Vô Song là nam nhân thân cận với nàng nhất trong cuộc đời này, nó là yêu thì không chính xác bất quá Tiểu Y Tiên thực sự rất có hảo cảm với Vô Song, Vô Song vừa là bạn thân, vừa là ca ca lại vừa là sư phụ của nàng.
Những ngày gần đây giấc mơ của nàng thay đổi, nàng không còn mơ thấy những giấc mơ cũ nữa mà là một giấc mơ khác mới toanh, nàng thường xuyên nhìn thấy hình ảnh nàng và Vô Song ngồi cạnh nhau bên cây liễu đầu trấn, ở nơi đó nàng ngửa mặt lên nhìn trời cao, ánh mắt đắm chìm trong buổi chiều hoàng hôn tuyệt đẹp còn Vô Song ngồi bên cạnh nàng, hắn thổi sáo cho nàng nghe, cảnh tượng mới thơ mộng làm sao.
Tiểu Y Tiên chưa bao giờ thấy Vô Song thổi sáo, nàng cũng không biết Vô Song có biết thổi sáo hay không nữa, nàng vốn coi đó chỉ là một giấc mơ không hơn không kèm nhưng lúc này giây phút Vô Song sắp đi xa không biết bao giờ trở lại, nhìn cây sáo ngọc trong tay Vô Song không biết lấy đâu ra dũng khí Tiểu Y Tiên liền nói " Ca ca có thể tặng cho Y Tiên một khúc nhạc không ".
Vô Song nhẹ nhàng mỉm cười " Có gì khó khăn đâu ", khi hắn đang định đặt sáo lên miệng bỗng nhiên bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Y Tiên nắm lấy tay hắn, nàng kéo hắn ra khỏi phòng khám, tiến đến cây liễu đầu trấn, bước chân của nàng như một chú thỏ con vậy, dựa lưng vào cây ánh mắt ngước nhìn hoàng hôn, khuôn mặt tuyệt mỹ mỉm cười " Muội muốn ca tặng muội một khúc nhạc ở đây ".
Vô Song ánh mắt lóe lên một tia sáng khó phát hiện hắn mỉm cười ngồi xuống cạnh Tiểu Y Tiên, âm thanh sáo ngọc bắt đầu vang lên.
Tiểu Y Tiên bỗng cảm thấy trống ngực đập mạnh, hình ảnh này cùng với giấc mơ của nàng hợp lại làm một hoàn toàn trùng khớp, từ khung cảnh xung quanh, từ con người, và cả câm nhạc nữa. Chỉ còn duy nhất một thứ chưa chính xác, Tiểu Y Tiên khuôn mặt đỏ lên sau đó từ từ dựa đầu vào bờ vai Vô Song.
…...............
Sáng hôm sau, mặt trời hiện lên chào đón một ngày mới tại Thanh Sơn trấn, Tiểu Y Tiên vẫn lười biếng nằm trên giường, nàng không dám rời khỏi chăn, nàng không muốn chứng kiến Vô Song rời đi. Đối với nàng ngày hôm nay đã mất đi một thứ quan trọng, lòng nàng hụt hẫng vô cùng.
Đột nhiên Tiểu Y Tiên cảm thấy mất mát, cho dù nàng và Vô Song chưa là gì cả, nhưng không biết từ bao giờ người nam nhân đó đã xuất hiện trong cuộc sống của nàng, từ từ thay đổi chính bản thân nàng mà nàng không hề hay biết, tự nhiên đôi mắt của Tiểu Y Tiên nhòe đi, sau đó nàng lập tức vùng dậy, khoác tạm một tấm áo lên người sau đó còn không kịp đi giày, đôi chân trắng mịn chạy trên mặt đất, nàng chạy về phía cuối trấn.
Toàn bộ người dân trong Thanh Sơn trấn đang đứng ra xếp hàng chia tay Vô Song, thậm chí có không ít dong binh cũng đứng ra chào hắn, rất nhiều người ở đây trong một tháng qua đều nợ ơn Vô Song rất nhiều, tuy nhiên trong đoàn người này không có Tiểu Y Tiên.
Thân hình Vô Song dần dần rời xa khỏi tầm mắt mọi người đột nhiên một bóng hình chạy đến, bộ áo ngủ màu trắng, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ, vòng eo tinh tế nhu mì, đôi chân trắng ngần, nàng thở hổn hển chạy về phía cuối trấn, ánh mắt nàng nhòa đi, nàng không nhìn thấy thân ảnh của Vô Song ca ca.
Tiểu Y Tiên dùng hết sức bình sinh, hai tay đặt trước miệng thành hình cái loa " Vô Song ca ca nếu ca ca nhớ về Thanh Sơn trấn thì hãy nhớ muội vẫn đợi huynh ở cây liễu đầu trấn ". Không biết Vô Song có nghe được tiếng nàng nói không, khuôn mặt Tiểu Y Tiên hiện lên vẻ thất vọng, nàng không kịp đến nói với Vô Song câu nói cuối cùng.
Con người khi mất đi mới bắt đầu thấy nuối tiếc, những thứ gần gũi nhất mới là những thứ quan trọng nhất. Xin đừng bao giờ để tuột tay, để những thứ đó xa dần. Có không giữ mất đừng nuối tiếc.