Chương 59: Mạnh Mẽ Nghiền Nát.
Đám người Lâm Tu Nhai, Liễu Kình cũng đã tỉnh lại, bọn họ ngồi co cụm thành một nhóm lớn chỉ có các tân sinh với nhau, tất nhiên là ánh mắt bọn họ nhìn các lão sinh không hề tốt đẹp rồi, bị kẻ khác đè ra đánh thì chẳng bao giờ vui vẻ cả bất quá người bị ghét nhất chắc chắn là Hàn Nguyệt và Vô Song.
Vì cái gì hai người bọn họ không hề bị thương, vì cái gì hai người bọn họ không tỏ ra chút mệt mỏi nào, vì cái gì hai người bọn họ lại ngồi chung với đám lão sinh, thực sự Vô Song cùng Hàn Nguyệt đã gây ra ngập trời đố kị.
Hàn Nguyệt cũng không phải là không nhận ra ánh mắt của các đồng học trước đây, tuy nhiên nàng lại không dám động, không dám tiến về vị trí các tân sinh bởi một lẽ duy nhất Lục Thảo My ngoài miệng đang tươi cười nói chuyện với nàng nhưng chỉ cần nàng dám đổi trận doanh không chắc chắn cô ta tuyệt đối sẽ ra tay.
Lý do duy nhất Hàn Nguyệt không bị ' chăm sóc ' chính là vì cô ta đi theo Vô Song, nếu Hàn Nguyệt dám rời khỏi vị trí bên cạnh Vô Song thì chắc chắn sẽ bị xác định là đối thủ, khi đó Lục Thảo My cũng không ngại ra tay, ba ngày hỏa năng chẳng là gì với nàng cả nhưng nếu có kẻ cho không thì nàng cũng không ngại mà nhận lấy.
….........
Sau một thời gian chờ đợi, cuối cùng Tô Thiên đại trưởng lão cũng đã xuất hiện tuy nhiên nhìn ông ta quả thật có chút chật vật bất quá cũng chẳng học sinh nào dám lên tiếng cả.
Tô Thiên nhìn Vô Song vẫn đang lim dim ngủ liền thở dài ngao ngán sau đó lên tiếng " Cuộc săn hỏa năng đến lúc này là kết thúc, các ngươi chính thức trở thành tân sinh của nội viện. Theo ta tiến vào nội viện đi thôi ". Dứt lời Tô Thiên đại trưởng lão xoay người hướng về chỗ cầu thang đá vụn trên sườn núi đi vào.
Đột nhiên một âm thanh vang lên, âm thanh chứa đầy sự bất mãn " Đại trưởng lão, ta không phục ". Âm thanh rất lớn làm tất cả mọi người đều phải liếc mắt nhìn, thậm chí âm thanh vang lên còn làm Vô Song thức giấc, ánh mắt khẽ đảo qua kẻ vừa lên tiếng.
Lâm Tu Nhai vội trầm giọng " Bạch Trình ngươi im lặng cho ta đây là lúc để ngươi phát biểu à? ".
Bạch Trình với Lâm Tu Nhai cũng chẳng phải bạn bè thân thiết gì, so với Lâm Tu Nhai thì Bạch Trình kém quá nhiều nhưng hắn cũng lọt vào top 20 cao thủ đứng đầu ngoại viện, thực lực lục tinh đại đấu sư tuyệt đối không hề tệ. Lâm Tu Nhai ngăn cản Bạch Trình lên tiếng chính là vì lo lắng cho hắn ta, theo suy nghĩ của Lâm Tu Nhai tất cả mọi người đều là tân sinh mới ngày đầu tiến vào nội viện đã thảm đến mức này thì mấy ngày tiếp theo sẽ còn thế nào, chính vì vậy hắn mới ngăn cản Bạch Trình lại, gây thêm chú ý cho đám lão sinh của nội viện tuyệt đối là lấy trứng chọi đá.
Bạch Trình bị Lâm Tu Nhai gắt cũng lập tức im lặng, Lâm Tu Nhai – Liễu Kình – Nghiêm Hạo chính là ba đầu cự long dẫn dắt toàn bộ bọn họ, đương nhiên trong lòng các học sinh ngoại viện có phân lượng nhất định, bất quá khi Bạch Trình nhìn thấy ánh mắt như trêu tức của Vô Song nộ hỏa lại một lần nữa bùng lên, hắn lại không thể dữ được bình tĩnh nữa.
" Đại trưởng lão ta không phục, tại sao tên đó lại không bị các lão sinh tấn công, tại sao tên đó chưa xuất hiện một ngày nào trong ngoại viện, không hề tham gia cuộc thi nào trong ngoại viện mà lại được tiến vào nội viện, lại được tiến vào ".
" Trên đường ta cũng đã để ý hắn mấy lần, căn bản là nội viện lão sinh không ai dám tấn công hắn, không ai dám gây khó dễ cho hắn, hắn cũng là người đầu tiên tách đoàn, người đầu tiên rời khỏi đội hình, chúng ta thua thảm thế này hắn cũng phải chịu một phần trọng trách ".
" Hàn Nguyệt thực lực đã bày ra đó, nàng mạnh hơn ta thì ta không có ý kiến nhưng để một kẻ chỉ biết nằm ngủ dễ dàng đứng trên đầu chúng ta thì chúng ta không phục. Tô Thiên đại trưởng lão, tên tiểu tử đó có phải có quan hệ với vị đại nhân vật nào trong nội viện không ".
Câu nói cuối cùng của Bạch Trình thực sự làm rất nhiều người hít một hơi khí lạnh, thật ra câu hỏi này ai trong những tân sinh ở đây đều thắc mắc bất quá họ không dám nói ra, họ không dám chất vấn học viện bởi Già Nam Học Viện là một con quái vật khổng lồ so với gia tộc hay thế lực bọn họ tuyệt đối không thể đắc tội.
Tô Thiên ánh mắt nheo lại, khí thế toàn thân phát ra, khí thế đấu tông cường giả đè ép lên toàn bộ các tân sinh năm nay khiến bọn họ đến cả hô hấp cũng khó khăn. Tô Thiên vốn đã không thoải mái khi bị Thần Nông Lão Nhân dọa sợ mất mật, câu nói của Bạch Trình chẳng khác nào lý do để Tô Thiên có cớ giận cá chém thớt cả.
Tô Thiên lạnh giọng " Ngươi dám nghi ngờ cách làm của nội viện ".
Bạch Trình sợ hãi lùi lại, Tô Thiên đối với hắn thực sự là một con quái vật, tuy nhiên lúc này một bàn tay giữ Bạch Trình lại, Liễu Kình đứng lên "Vãn bối cũng không phục ".
Ngay sau khí Liễu Kình lên tiếng, Lâm Tu Nhai cùng Nghiêm Hạo cũng gật đầu " Vãn bối cũng không phục ". Toàn bộ các tân sinh nghe thấy ba người bọn họ lên tiếng bất ngờ lúc này lại đồng lòng nhất trí " Chúng ta không phục ".
Ngay trong cái không khí căng thẳng này Vô Song bật cười, hắn rời khỏi vị trí của Lục Thảo My cùng các học sinh nội viện, hai tay chắp sau lưng đi thẳng đến đám tân sinh " Rất tốt, các ngươi thực sự rất tốt. Nói thật nếu là ta thì ta cũng không phục tuy nhiên dám nói ra trước mặt Tô trưởng lão thì thực sự cần sự dũng cảm rất lớn, không tệ rất không tệ ".
" Bất quá các ngươi biết tại sao ta có đặc quyền này không, tại sao không ai dám tấn công ta không, đơn giản mà nói bọn họ biết có tấn công ta thì cũng nhận chắc thất bại, cho dù 50 người cùng lên. Trước thực lực tuyệt đối mọi cố gắng đều là vô ích".
Vô Song tiếp tục đi đến trước mặt Bạch Trình, hắn mỉm cười " Thế nếu một mình ta đánh bại tất cả đám người các ngươi thì ngươi tính thế nào ".
Bạch Trình đột nhiên cảm thấy sợ hãi, hắn không dám tự quyết, Vô Song cho hắn một cảm giác bất an vô cùng, đứng trước mặt Vô Song làm Bạch Trình thấy như đang bị nhốt trong hầm băng vậy, ánh mắt hắn lập tức cầu cứu đám người Lâm Tu Nhai.
Lâm Tu Nhai cắn răng một cái, sau đó tiến thêm một bước, đẩy Bạch Trình ra phía sau " Nếu một mình ngươi có thể đánh bại tất cả chúng ta, sau này ngươi muốn thế nào cũng được ".
Vô Song ánh mắt tỏa sáng nhìn Lâm Tu Nhai sau đó nhìn tiếp Liễu Kình cùng Nghiêm Hạo " Còn các ngươi ".
Liễu Kình nắm chặt cây hắc thương của mình, hắn cùng Nghiêm Hạo tiến lên đứng thẳng hàng với Lâm Tu Nhai " Lời của hắn là lời của chúng ta, toàn bộ ngoại viện cùng tiến cùng lùi ".
Vô Song bật cười " Được bắt đầu đi ", tuy nhiên lúc này không biết lấy đâu ra dũng khí, Hàn Nguyệt cũng lên tiếng " Ta cũng muốn chiến đấu, ngoại viện cùng tiến cùng lùi ".
Hàn Nguyệt nói ra được câu này chứng tỏ nàng không hề đơn giản, thời gian lựa chọn cực kỳ chính xác bởi lúc này Lục Thảo My tuyệt đối không dám ra tay với nàng, lúc quan trọng nhất Hàn Nguyệt đứng ra cũng thể hiện rõ trận doanh của nàng, tâm trí bậc này, quyết đoán bậc này quả không hổ danh là Linh bang bang chủ tương lai.
Vô Song không giận mà thậm chí còn vui vẻ, hắn lập tức vỗ tay thể hiện sự tán thưởng " Vậy chiến thôi ".
Nhóm 50 tân sinh tất nhiên lấy 4 người Lâm Tu Nhai – Nghiêm Hạo – Liễu Kình – Hàn Nguyệt làm chủ, bốn người lao lên đầu tiên tấn công Vô Song, ngoại trừ Hàn Nguyệt hơi yếu ra thì ba người còn lại ai ai cũng đủ sức quyết đấu với một nhất tinh đấu linh cường giả.
Tràng cảnh 50 người cùng tấn công thực sự rất đồ sộ bất quá với Vô Song thì như trò trẻ con vậy, hắn chỉ bước ra một bước, một bước đơn giản nhưng lại như một bóng ma lướt qua toàn bộ bốn người đang lao lên đầu tiên, cả bốn người trước mặt Vô Song rõ ràng là quá chậm.
Vô Song rõ ràng là đang bước đi nhưng không một ai kịp nhìn thấy hắn chuyển động, không một ai bắt kịp được thân ảnh hắn, Vô Song chỉ cần sử dụng một ngón tay, cũng không cân hơn. Mỗi lần hắn đi qua một tân sinh liền có một tiếng hét thảm vang lên, tân sinh đó gục ngã vì đau đớn, trên ngực có thêm một lỗ máu ngay sát tim.
Số người càng ngày càng thưa thớt dần, chỉ sau 1 phút toàn bộ mặt đất la liệt thân ảnh ngã xuống, chỉ còn một mình Vô Song còn đứng thẳng, ánh mắt như thượng vị giả quan sát chúng sinh, đối mặt với hắn cả bốn người nhóm Lâm Tu Nhai đều cảm thấy sự vô vọng thật lớn.
Vô Song thậm chí chưa động gì vào bất cứ ai trong bốn người, hắn chỉ lằng lặng đứng đó, đôi mắt đỏ rực như nuốt chửng cả bốn người vào bên trong, họ như lạc vào một thế giới toàn máu là máu, họ như bị vô tận sát khí nuốt chửng vĩnh viễn không thể thoát ra.
Vô Song nhẹ bước qua bốn người, sau đó phong hệ đấu khí nổ tung tạo thành hàng loạt kiếm khí, thân ảnh Vô Song nhẹ nhàng xuất hiện bên người đám lão sinh nội viện, giọng nói lạnh lùng " Mỗi người chọn một tân sinh, cõng bọn họ vào nội viện đi ". Vô Song thậm chí còn không quay đầu lại nhìn lần thứ hai.
Liễu Kình – Lâm Tu Nhai – Nghiêm Hạo đột nhiền quỳ xuống phun máu, toàn thân xuất hiện vô số vết rách bất tỉnh nhân sự, chỉ để lại một mình Hàn Nguyệt là Vô Song không đụng đến, ánh mắt Hàn Nguyệt mở thật to nhìn bóng lưng của Vô Song, thân hình nhỏ bé đó nhưng bóng lưng lại cao lớn đến tận trời xanh.
Cuộc chiến này toàn bộ ngoại viện không một ai có tư cách sống quá một chiêu trong tay Vô Song. Vài tháng trước Vô Song bằng tam tinh đại đấu sư thực lực cũng đã đánh bại Liễu Kình bây giờ khi hắn đã là lục tinh đấu linh thì càng không còn gì phải bàn cãi cả.
…................
Hoàng hôn dần buông xuống, đoàn người nối đuôi nhau như đàn kiến tha môi, tiến về nội viện. Không khí trầm mặc vô cùng.
Ở nơi phương xa, Mang Thiên Xích cũng phải hít một hơi khí lạnh " Không thể nào, tốc độ, lực đạo, cách vận dụng đấu khí đều quá hoàn hảo, thằng bé đó phải chiến đấu bao nhiêu trận thì mới có thể khống chế lực đạo tốt đến như vậy ".
Bên cạnh Mang Thiên Xích, Thần Nông Lão Nhân cũng bị rung động thật sâu, màn trình diễn của Vô Song cũng chẳng có gì đặc biệt, dùng thực lực đấu linh đánh bại đại đấu sư là quá bình thường tuy nhiên tất cả các động tác, từ phong thái đến bước đi của Vô Song đều cực kỳ hoàn mỹ, tuyệt đối không có một tia đấu khí nào thừa ra.
Cầu Thanks sau mỗi chương, thanks càng nhiều thì mình càng có động lực viết.