Chương 278: Đấu La Trò Chơi - Kẻ Đánh Cắp Linh Hồn

Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng

Chương 278: Đấu La Trò Chơi - Kẻ Đánh Cắp Linh Hồn

Chương 278: Đấu La Trò Chơi - Kẻ Đánh Cắp Linh Hồn

Thiếu niên thần bí dạo một vòng quanh Tinh La Đế Quốc, mua đủ thứ thảo dược, cuối cùng nhìn tới địa điểm lần cuối gặp Diệp Phi Linh.

Đã một ngày trôi qua.

Không biết nàng lúc này thế nào?

Hẳn là rất vui vẻ đi?

Ánh mắt hắn toát lên chút xa vời, muốn nhìn xem người khác hạnh phúc là cảm giác gì?

Giống như Đường Tam cùng con thỏ đó, ngày ngày ngọt ngào vui vẻ?

Ngay cả tên nàng hắn còn chưa biết, nghĩ muốn nói với nàng cái gì?

Thiếu niên thần bí nghĩ một lát, cảm thấy chính mình thực sự ngớ ngẩn.

Tẩy não nàng rồi đổi một cái tên khác không phải là xong sao?

Nghĩ như vậy, hắn quyết định đi tìm Diệp Phi Linh. Không nói tới năng lực của chính mình, Diệp Phi Linh đã bị hắn đánh dấu trên người.

Chính là đôi Bức dực đó.

Chỉ cần nàng ở gần, hắn nhất định sẽ cảm nhận được hơi thở của Thanh Dực Biên Bức, sau đó dễ dàng tìm thấy.

Không mất bao nhiêu thời gian, thiếu niên thần bí đã nhìn thấy Diệp Phi Linh.

Nhìn tới trên người nàng là vết bầm tím, trước ngực còn có dấu chân người dẫm đạp.

- Sao lại thế này?

Âm thanh hắn hô lớn, dọa Diệp Phi Linh giật mình hồi thần trở lại.

Nước mắt nàng đã cạn khô từ lâu, hiện tại cứ thế lăn xuống.

- Vỡ... vỡ rồi...

Nhìn tới nữ nhân khóc, trước giờ trong lòng hắn vốn dĩ cảm thấy vô cùng phiền phức, nhưng nhìn thấy nữ nhân này khóc, trong lòng hắn lại toát ra cảm xúc lo lắng cùng khó hiểu.

- Vỡ cái gì?

Diệp Phi Linh xòe bàn tay ra, khoảnh khắc Tình Minh đem thủ tục ly hôn hoàn tất, chiếc nhẫn ruby định tình trên tay nàng hoàn toàn vỡ nát.

Mặt ruby vỡ tan chỉ còn sót lại mảnh vụn.

Giống như trái tim nàng vỡ tan trước chiều vàng.

Thiếu niên thần bí kinh ngạc.

Không phải Đường Tam nói cái thứ này không thể vỡ sao?

Không phải trước khi đi nàng còn rất vui vẻ sao?

- Đứng dậy, ta đưa ngươi đi tìm hắn!

Thiếu niên nổi giận. Chết tiệt, hắn không muốn thấy nàng khóc, lại càng muốn hỏi cho ra lẽ thế này là thế nào?

- Không.. không cần tìm...

Diệp Phi Linh khô khốc nói, cả người giống như muốn ngã ra mặt đất. Đây cũng không phải là lần đầu nàng đau lòng đến như vậy.

Không cần tìm Tình Minh, không cần nhìn thấy hắn, có lẽ.. có lẽ nàng sai thật sự, sai lầm khi tin tưởng hắn đối tốt với nàng, tin tưởng hắn sẽ nói yêu thương nàng.

Tin tưởng... hắn sẽ lựa chọn nàng.

Thật ngu ngốc...

- Vậy ngươi muốn như thế nào?

Thiếu niên thần bí móc từ trong ngực ra một cái khăn tay, đem nước mắt trên mặt nàng lau sạch.

- Đi.. đi thôi... Ta nghĩ muốn tìm một nơi.. một nơi nào đó... không cần gặp người ngoài... không cần gặp... người chơi khác!

Diệp Phi Linh nghẹn ngào nói.

Thiếu nữ trong cánh đồng bông lau nghẹn ngào khóc, nói với hắn rằng không cần gặp ai nữa.

Là nàng muốn thế, không phải hắn cố ý.

Thiếu niên thần bí nghiến răng, nắm tay có chút siết chặt, hướng tới Diệp Phi Linh hô lên.

- Đưa tay ngươi đây!

Diệp Phi Linh run rẩy đưa tay về phía trước.

Vẫn nghĩ rằng hắn là NPC, nhiệm vụ chính vẫn là giúp người chơi khai thác cốt truyện, là người mà mình không cần phải sợ và có thể tin tưởng được.

Đây là '' người '' có thể tin tưởng được.

Thiếu niên nắm lấy tay Diệp Phi Linh, đem hồn lực ấm áp truyền tới.

Rõ ràng không phải thứ yếu nhớt, cuối cùng lại để cho kẻ khác chà đạp như vậy. Hồn thú bốn nghìn năm còn không sợ, vậy mà lại sợ thứ tình cảm vớ vẩn này.

- Ngươi tên là gì?

Diệp Phi Linh đầu óc có chút bận lòng, lúc này cũng không để ý vì sao NPC lại hỏi như vậy, chậm rãi cảm nhận hồn lực ấm áp lan tỏa trong cơ thể mình, đơn giản đáp.

- Diệp Phi Linh!

Thiếu niên thần bí nhếch môi cười.

- Ừ, đã biết!

Chiếu vàng hôm ấy, thiếu niên dẫn theo thiếu nữ trở về sâm lâm, đối với nàng đưa ra nhiệm vụ.

[Tìm dược thảo]

Diệp Phi Linh ngoan ngoãn chấp thuận. Với nàng trò chơi hiện tại chẳng còn ý nghĩa, hơn nữa thời gian trước không đăng xuất được, vậy thì ở nơi này cày nhiệm vụ.

Đem dược thảo thu thập đến mệt phờ người, nàng cuối cùng quên khuấy chuyện lúc trước.

Thiếu niên thần bí không để cho nàng nghỉ ngơi, một hơi đem gần trăm loại dược thảo bắt nàng đi tìm.

Còn hắn... đem dược thảo bỏ vào lư đồng, bắt đầu quá trình chế luyện độc dược, đồng thời tu bổ lại toàn bộ độc trận bên ngoài Lạc Nhật Sâm Lâm.

Sẽ không dễ dàng ngăn cản một đám người khác tiến tới đây, nhưng chỉ cần giảm bớt khả năng người khác chú ý nàng, đối với hắn như vậy liền đã đủ rồi.

Chỉ mong nàng không trách hắn ác độc.

Lư đồng kịch liệt sôi sục, nhưng cũng không bốc lên bọt khí, ngược lại nước cùng dược thảo bắt đầu hòa lẫn, đem dược tính phối hợp hoàn thành.

Trước thiếu một cái nguyên liệu lệ nhân ngư, thứ này liền thay thế bằng... nước mắt của nàng.

Thiếu niên thần bí nhìn nước trong lư đồng dần cạn, cuối cùng khi nước thuốc cô lại chỉ còn được một gáo, hắn mới hài lòng nhìn tới.

- Diệp Phi Linh, tên rất hay!

Lẩm bẩm một câu như vậy, thiếu niên cùng Diệp Phi Linh đã trôi qua một trăm tám mươi ngày.

Mỗi ngày đều không ngừng ép nàng làm nhiệm vụ, mỗi ngày đều không ngừng yêu cầu nàng hoàn thành nhiệm vụ trước thời gian.

Mục đích chính là khiến cho Diệp Phi Linh bận rộn không có thời gian để khóc, đồng thời để xem nàng khóc thì hắn liền đưa thứ này cho nàng uống.

Đây là...

Vong Tình Thủy.

Nhưng thiếu niên cũng không được như ý nguyện, Diệp Phi Linh mặc dù không khai mở chức năng thu thập dược thảo, nhưng nhờ có hệ thống hỗ trợ, nàng luôn đúng hẹn giao dược thảo cho hắn.

Thiếu niên thần bí gãi gãi đầu.

Quái? Hắn làm sai chỗ nào?

Nữ nhân là cái đồ kỳ quái, nói khóc liền khóc, cười liền cười, hắn còn tưởng nàng bận lòng vương vấn, vẫn đang chờ cơ hội đút nàng uống Vong Tình Thủy.

Diệp Phi Linh không biết NPC sẽ có suy nghĩ này.

Đánh chết nàng cũng không biết NPC có thể có suy nghĩ này.

- Tới, hôm nay chúng ta uống một chút!

Thiếu niên từ trong rừng cây đi ra, quăng cho Diệp Phi Linh một con gà rừng.

Đã ba tháng rồi.

Diệp Phi Linh cùng hắn quen thuộc, hôm nay không thấy hắn giao nàng nhiệm vụ liền thấy lạ, nàng còn đang nghĩ hôm nay hắn sẽ giao cho mình cái gì kỳ quái.

Thuần thục đem gà xử lý, hôm nay nướng gà. Cũng lâu không có làm mấy cái sinh hoạt thường ngày như thế này, trải nghiệm trò chơi này khiến nàng ấn tượng nhất chính là có thể cảm nhận được hương vị đồ ăn giống như bên ngoài.

Diệp Phi Linh đem thịt gà làm tới sạch sẽ, bắt đầu đốt lửa nướng. Thiếu niên phụ nàng bẻ mấy cành gỗ nhỏ, sau đó quen thuộc bỏ rượu tới.

Hắn một bát, nàng một chén.

Diệp Phi Linh trộm nhìn thiếu niên.

- Có cần phân biệt đối xử như vậy không?

Thiếu niên trừng mắt nhìn nàng.

- Rượu này nặng, ngươi tửu lượng kém!

Diệp Phi Linh bĩu môi.

Bên ngoài nàng là ngàn chén không say đấy, tên nhóc này còn dám chê nàng?

Bất quá Diệp Phi Linh cũng không dám trái ý, cung phụng NPC là nghĩa vụ của nàng, nhất là đại thần cho nàng một cái ngoại phụ hồn cốt nữa.

Có được đôi bức dực, Diệp Phi Linh di chuyển liền thuận tiện hơn rất nhiều. Cái này giúp ích nàng không ít đâu, không thèm cùng hắn so đo.

Thiếu niên thấy nàng không hỏi nữa, chuyên tâm vào nướng gà, lại buột miệng hỏi Diệp Phi Linh.

- Phu quân ngươi không gửi tin sao?

Diệp Phi Linh thần sắc cứng ngắc.

- Cũng không còn liên lạc rồi!

Sự kiện bị hủy, thân phận bị hủy, Diệp Phi Linh nàng hiện tại chính là kẻ cô độc.

Đều đã đem thư tín cùng tin tức của Tình Minh chặn mất, Diệp Phi Linh không nghĩ tới sẽ liên lạc lại nữa.

Ánh mắt nàng chợt trở nên buồn hẳn, đem gà nướng lật qua lật lại, thế nào lại thành cháy khét.

- Ngu xuẩn, cháy cả gà của ta rồi!

Thiếu niên kéo kéo khóe môi tức giận. Quả nhiên là vẫn không quên được, hôm nay liền đem nàng thử nghiệm trước.

Diệp Phi Linh nhìn tới, cuống quýt xin lỗi hắn. Là tại nàng thất thần, cho nên gà bị cháy sém một mảng.

Vẫn may còn ăn được.

Diệp Phi Linh đem gà xé nhỏ, bỏ vào đĩa chia đều. Cháy sém phần nàng, thịt ngon phần hắn. Dù sao vẫn chỉ là một đứa trẻ, mắng nàng ngu ngốc nàng cũng không so đo với hắn.

Nhìn tới Diệp Phi Linh hời hợt như vậy, thiếu niên vừa uống một ngụm rượu, nhất thời trong lòng nóng lên.

Hắn không thích nhìn thấy cái bộ dạng muộn phiền này của nàng.

- Sao thế?

Diệp Phi Linh đem thịt gà xé tới, lại nhìn bộ dáng thiếu niên trầm mặt.

Ai thiếu nợ gì hắn à?

- Sao trên đầu ngươi!

Thiếu niên buồn bực uống thêm một ngụm. Vừa nói dứt mồm, sao trên trời bay xuống đầu thật.

[Hệ Thống Thông Báo: Do sự kiện Lễ Tình Nhân Bảy Năm Một Lần lần đầu tổ chức gặp trục trặc, hiện tại hệ thống đã sửa xong, người chơi có thể bắt đầu lại từ đầu.

Phổ cập thông tin nhiệm vụ: Săn nhện Tình Huyết thu thập tơ duyên cường lực, phần thưởng hiệu ứng chúc phúc giăng đầy, trang phục hữu hạn số lượng có một...]

Diệp Phi Linh xem một nửa tin tức liền tắt.

Không liên quan đến nàng.

Mất đi Tình Minh, phu thê trong trò chơi đối với nàng mà nói không còn quan trọng.

- Sự kiện trở lại rồi?

Thiếu niên thần bí cũng vừa nhận được tin tức. Chẳng mấy chốc phiến sâm lâm này của hắn sẽ tràn vào lượng lớn nhện Tình Huyết, có tin tức báo tới này để hỏi hắn quản hay không quản.

Dĩ nhiên quản.

Hắn còn đang muốn đem Diệp Phi Linh cột vào, thế nào có thể không quản?

Chính là nhiệm vụ này chỉ dành cho người kết hôn, ai đến làm chủ hôn cho hắn cùng nàng đây.

Thiếu niên sầm mặt nghĩ nghĩ, không để ý Diệp Phi Linh đã uống hết rượu của nàng, thuận tay tóm lấy bát rượu của hắn.

Uống!

Uống một lần cho thống khoái xem nào.

Xem thử trong trò chơi say rượu, liệu nàng có quên được Tình Minh?