Chương 944: Đấu La Trò Chơi - Kẻ Đánh Cắp Linh Hồn

Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng

Chương 944: Đấu La Trò Chơi - Kẻ Đánh Cắp Linh Hồn

Chương 944: Đấu La Trò Chơi - Kẻ Đánh Cắp Linh Hồn

Thường ngày làm việc không thấy Tử Hàm nóng giận bao giờ, hiện tại nhìn nàng tức giận là biết nàng thật sự nghiêm túc.

Nhưng Tô Minh cũng là người nóng tính.

Vì thế trưởng phòng hai bên phòng game cãi nhau ầm ĩ, dẫn tới ồn ào không dứt.

Diệp Phi Linh cùng Lâm Siêu lúc này cùng nhau online, Tình Minh khu vực quản lý là Tinh La đế quốc, cũng không có phần đãi ngộ xung đột dữ liệu này, thậm chí hắn còn nhanh chóng tìm được mảnh thứ tám trong vòng bảy tiếng.

Tám mảnh vỡ khác nhau tự động dung hợp thành một trái tim hồng xinh xắn, Lâm Siêu nhìn item cất trong túi đồ, nghĩ muốn đi hỗ trợ Diệp Phi Linh tìm kiếm.

Bất quá lúc này Trịnh Vi lại ầm ĩ gửi thư tới muốn hắn đưa nàng ta đi cày cấp.

Tình Minh trong lòng cực kỳ bực bội, nhưng nghĩ tới cha mẹ còn ở trong tay Trịnh gia, hiện tại không thể không y lời nàng ta chạy đến hỗ trợ.

*******

Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.

Bên mặt hồ nhẹ nhàng lay chuyển, dưới làn nước trong xanh kia, thân ảnh một nam nhân tóc dài màu lam, đôi mắt hắn cũng là đồng dạng lam sắc ngả người ngủ trên ghế mây.

Người này không phải ai khác, chính là Hải Thần Đường Tam.

Chợt có chút ba động hồn lực truyền đến, hắn lập tức mở mắt.

Trước mặt hắn, một cái thân ảnh mang theo ánh sáng màu lục hiện lên.

- Lão độc vật, sao ông lại tới đây?

Đường Tam kinh ngạc nhìn tới. Độc Cô Bác đang ở phó bản Lạc Nhật Sâm Lâm, hiện tại cương vị là NPC, ông ta lẽ ra lúc này ở đấy uống rượu mới đúng.

Độc Cô Bác trừng mắt nhìn hắn, âm nhu cất giọng:

- Thế nào? Ngươi không hoan nghênh bản tọa?

Đường Tam nhếch môi cười.

Hẳn là người chơi chưa đủ cấp bậc để khiêu chiến ông ta, cho nên mới nhàm chán tới đây, nếu khu vực đó có biến động, hệ thống trung tâm hẳn phải nói cho hắn biết rồi.

- Nào có, tới, chúng ta uống một chén!

Đường Tam y nguyên sở thích của Độc Cô Bác, đem một vò rượu bỏ lên bàn mây, lại liếc về phía trung tâm mặt hồ, Thanh Thiên Ngưu Mãng cùng Cự Vương Thái Thản đang đứng yên ở đấy không hề nhúc nhích.

- Hôm nay ta không phải muốn uống, ta tới là có vài vấn đề muốn hỏi!

Đường Tam đang chuẩn bị tinh thần không say không về, nghe tới Độc Cô Bác yêu cầu, nhất thời ngây ra.

- Ông muốn hỏi cái gì?

Độc Cô Bác nhìn Đường Tam, bắt đầu đem những điều hắn tò mò về trò chơi cùng với những gì Diệp Phi Linh mô tả cho hắn nói sơ qua một lượt.

Đại để chính là hắn muốn biết, những người ở Đấu La thế giới có thể tham gia trò chơi hay không.

Đường Tam cau mày suy nghĩ, ngừng một chút, hắn nói.

- Có thể, cái này không vi phạm quy tắc giữa chúng ta và thế giới của người chơi. Chỉ cần không giết người chơi khi họ đang thực hiện nhiệm vụ không phải do ông ban hành, tùy thời đều có thể!- Vậy còn thứ này? Ta không làm cách nào để cầm được chúng, thế nào làm nhiệm vụ trò chơi?Độc Cô Bác xách theo một cái túi, bên trong là gần một trăm mảnh vỡ lớn nhỏ khác nhau, từng mảnh từng mảnh phát ra ánh sáng màu phấn hồng lấp lánh.

Mấy cái thứ này là trên đường hắn tiện thể nhặt qua một chút, bởi vì hắn biết, nữ nhân kia vẻ mặt sẽ rất vui vẻ khi nhìn thấy mấy mảnh vỡ này.

Đường Tam nhìn tới mảnh vỡ kẹo ái tình, khục khục ho một tiếng, lại liếc mắt nhìn Độc Cô Bác đầy kỳ quái.

- Ông nhặt thứ này làm gì? Đây là mảnh vỡ kẹo ái tình, muốn tham gia nhiêm vụ trò chơi này nhất định phải kết hôn mới cầm được chúng! Không phải... mùa xuân của ông đến rồi chứ?

Độc Cô Bác chớp mắt.

'' Kết hôn?

Phu thê à?



Vây ra nữ nhân kia đã kết hôn rồi? ''

- Tùy tiện thấy người chơi trên đường tranh nhau nhặt, cho nên mới tìm hiểu! Ta đã quá một trăm tuổi rồi, còn mùa xuân gì nữa? -Độc Cô Bác sắc mặt không đổi, nhàn nhạt nói.

Đối với hắn, có lẽ là ngây ngốc ở Lạc Nhật Sâm Lâm quá lâu đâm ra buồn chán mà thôi.

*******
Diệp Phi Linh dừng chân ở mảnh vỡ thứ năm, cuối cùng nhìn thấy ba cái mảnh vỡ ở trên đầu Thanh Dực Biên Bức.

Nàng trong lòng mắng chửi tám đời người thiết kế sự kiện.

Ba mảnh vỡ trên đầu Thanh Dực Biên Bức, nhưng đồng thời cũng đem sức mạnh của nó nhân đôi, nàng còn chưa có cái hồn hoàn thứ hai, thế nào đánh thắng được con dơi quỷ quái này.

Lại nói từ sau thời gian đánh nhau với Độc Ma Đằng, Thanh Dực Biên Bức cứ có cảm giác quái quái, nhưng Diệp Phi Linh không rõ là nó kỳ quái ở chỗ nào.

Dường như nó... né tránh nàng.

Diệp Phi Linh không rõ tại sao, nhưng nàng ẩn ẩn cảm giác được Thanh Dực Biên Bức phát hiện thấy khí tức của nàng, nó lập tức sải cánh bay đi rất xa.

Quái lạ.

Gặp quỷ rồi???

Diệp Phi Linh trong đầu tràn đầy khó hiểu, nhưng đối với ba mảnh vỡ kia lại càng là cấp thiết có được, năm lần bảy lượt tìm cách nhảy lên đầu Thanh Dực Biên Bức.

Đầu dơi nhìn tới Diệp Phi Linh, trong đầu cũng là khó hiểu cảm giác. Vì cái gì nhân loại kia không muốn buông tha nó???

Chớ nói lão già sống trong rừng kia đập nó một cái muốn bẹt đầu, còn mấy lần hung hăng cảnh cáo nó không được tới gần nàng, làm nó cả ngày chạy trối chết, muốn ở yên ổ nhỏ nghỉ ngơi cũng bị nàng quấy rầy.

Thanh Dực Biên Bức nó là cái hồn thú số khổ nhất cánh rừng này a!!!!

Phải làm thế nào để nàng không tới gần nó nữa đây???

Thanh Dực Biên Bức không biết, lại cũng không dám tấn công Diệp Phi Linh, một người một hồn thú ngươi tìm ta trốn chạy quanh cả ngày.

Cho đến khi thiếu niên thần bí xuất hiện.

- Ngươi làm cái gì vậy?

Diệp Phi Linh bò trên mặt đất, cả người mệt muốn rã rời, còn chẳng có tâm tình nhìn tới thiếu niên nói gì.

- Ta trông đáng ghét lắm hả?

Vất vả cả ngày tìm mảnh vỡ, cuối cùng gặp phải mấy cái mảnh vỡ khó chơi, lúc nàng tưởng gần như tóm được ba mảnh vỡ đó, Thanh Dực Biên Bức lại sải cánh bay đi mất.

Hi vọng chính mình có được hiệu ứng sớm nhất cứ thế tan tành, nàng bây giờ trong lòng ngập tràn thất vọng cùng không cam lòng.

- Đúng vậy!

Thiếu niên bĩu môi nhận xét. Nàng đâu chỉ đáng ghét, lại còn siêu cấp phiền phức.

Đầu Thanh Dực Biên Bức kia... thiếu niên trừng mắt nhìn một cái, nó lập tức sải cánh lủi đi mất.

Có ổ không thể nằm, có nhà không thể về, oan uổng oan uổng hồn thú nhất trên đời!

- Chán thật!

Diệp Phi Linh ngồi dậy, hai chân co lại thành một đoàn, cả người thu lại một chỗ, không buồn động đậy.

Nhìn Thanh Dực Biên Bức trên đầu phát ra ba mảnh ánh sáng tím hồng, lại thấy Diệp Phi Linh mặt buồn hiu như nhà ai trộm đồ, thiếu niên cuối cùng cũng hiểu ra, phì cười.

- Chút chuyện nhỏ như con thỏ cũng buồn bực thành như vậy, ai thiếu nợ ngươi à?

Diệp Phi Linh chán nản nói.

- Ở đây mảnh vỡ khó kiếm được, ta chắc phải di chuyển địa điểm tới nơi khác tìm thôi!

Diệp Phi Linh nghĩ đến mấy ngày cuối, thời gian sự kiện đang rất gấp, trước rời nơi khác tìm xong lại nói.

- Ngươi tính đi đâu vậy?

Thiếu niên ngồi xuống cạnh nàng, đem ánh mắt chú ý lên chiếc nhẫn đôi khảm ruby kia.

- Tạm thời tới Tinh La Đế Quốc nơi phu quân ta quản lý!

Tinh La??

Thiếu niên nhíu mày nghĩ nghĩ, cũng không có nói thêm cái gì. Nét mặt hắn có chút chùng xuống, điệu bộ muốn nói lại thôi.

Diệp Phi Linh bỗng thấy hơi tiếc, vẻ mặt tên nhóc này thật sự đáng yêu, tiếc rằng lại là NPC, nàng rủ đi hắn cũng đi không được.

Mỗi NPC đều sẽ tương ứng với vị trí của mình. Thông thường bọn họ sẽ không tự rời khỏi map phó bản nhiệm vụ, trừ phi xuất hiện quest.

Vừa mới nghĩ đến, trước mặt nàng liền xuất hiện một cái quest lựa chọn.

[NPC??? muốn hộ tống bạn tới Tinh La Đế Quốc, bạn sẽ:

1. Đồng Ý.

2. Từ Chối.]

Diệp Phi Linh liền lựa chọn từ chối.

- Cảm ơn ngươi, nhưng ta muốn đi một mình!

Nàng không nghĩ để một cái đứa bé vất vả như vậy, cùng nàng rời đi khỏi nơi này, có khi lại phá vỡ quy tắc trò chơi.

Hơn nữa hắn cũng không phải người chơi, nếu như phát sinh nhiêm vụ gặp phải đối thủ cường đại, bị giết... là chết, sẽ không như nàng có thể tái sinh sau ba tháng mười ngày.

Diệp Phi Linh bình thản tạm biệt thiếu niên thần bí, đem knb mua một cái phi hài, chọn địa điểm là khu vực Tinh La Đế Quốc, vốn định dẫn đường tới tìm Tình Minh, chợt phát hiện lúc này liên lạc Tình Minh không được.

Nàng nhắn cho hắn mấy tin, mặc dù trạng thái đang online, nhưng hắn không có trả lời.

Tình Minh lúc này còn đang cùng Trịnh Vi làm nhiệm vụ chính tuyến. Hồn thú hôm nay đặc biệt khó nhai, rất ít xuất hiện lẻ tẻ, đã đi là đi cả một nhóm, chẳng trách vì sao cô ta gọi hắn rối rít đến như vậy.

Thực phiền toái.

Tình Minh chưa bao giờ nghĩ hắn ghê tởm Trịnh Vi đến như vậy, nhất là lúc này, khi cha mẹ hắn còn không có chút tin tức nào, chỉ mơ hồ qua lời cô ta nói là rất khỏe.

Cùng suy nghĩ với hắn còn có cả Đào Hoa Miêu Miêu.

Nhưng Đào Hoa Miêu Miêu lúc này đang ở cạnh Đoan Mộc Tu La, hai người cũng đã kết hôn làm nhiệm vụ, vừa tranh được mấy cái mảnh vỡ ở trong thành.

- Đáng tiếc ca ca cùng Linh tỷ không có ở đây, bằng không nhiều người hỗ trợ lại nhanh hơn một chút!

Đào Hoa Miêu Miêu cảm thán nói, mấy người cùng nhau làm nhiệm vụ liền nhanh hơn nhiều lắm, hơn nữa lượng exp làm việc nhóm cũng dồi dào hơn.

Công hội tiến sang Đấu La Thế Giới đều bị giải thể, duy chỉ có Diệp Phi Linh là tồn kho một cái chìa khóa công hội, nhưng Diệp Phi Linh tính thích ôm phụ phẩm, cho nên cũng không nghĩ tới cái chìa khóa này có thể sử dụng hay không, cứ để nguyên nó ở trong túi đồ.