Chương 13: Truy sát Phạm Lữ

đấu la 2 chi kiếm linh

Chương 13: Truy sát Phạm Lữ

-Tại sao ngươi lại đến Cực Bắc xa xôi này? Sử Lai Khắc cho ngươi đi vào chổ nguy hiểm này sao?

Phạm Lữ trả lời:

- Là ta trốn đi! Ở Sử Lai Khắc không thể cho ta cảm giác tiến bộ được.

-Được ta sẽ giúp ngươi. Sao này gọi ta một tiếng Băng lão là được.

Lão giả trả lời rồi nói cho Phạm Lữ biết những thế lực quanh đây:

Nơi đây cách Thiên Hồn đế quốc hơn 2 ngàn dạm nếu muốn đi đến đó phải vượt qua núi Bắc Phong. Và nơi đây gồm 3 gia tộc ở miền Cực Bắc hơn vạn năm từ thời Băng Thần đến nay. Và nơi đây là Băng tộc là hậu nhân của Băng Thần ngàn vạn năm trước. Sống quanh năm ở đây và không thuộc quốc gia nào. Mỗi người ở đây Phạm Lữ đều cảm nhận được bọn họ mang vũ hồn Băng cực mạnh, không chắc có ai nắm giữ Cực Hạn Chi Băng hay không nhưng không thể xem thường.

Còn 2 gia tộc khác là Hàn tộc và Tuyết tộc. 2 tộc này ở phía đông bắc và tây nam gần trung tâm khu Cực Bắc. Băng tộc là nơi giáp ranh của 2 tộc này.

Mỗi ngày 3 4 người sẽ đi săn đem thức ăn về cho Tộc hôm nay Phạm Lữ nhìn thấy 2 con Nanh Lang cực to ít nhất trên 3 4 vạn năm. Họ lấy Lông làm dải thịt thì chia cho mỗi hộ. Trong tộc gồm 57 người, 9 người trong đây đã đạp chân vào Siêu cấp đấu la. Phạm Lữ hiễu tại sao Kiếm Linh đưa mình đến nơi này, quanh năm chiến đấu với hồn thú mọi người xem đây như chỉ ăn cơm bửa vậy.

-haha Hồn cốt này! Thật may mắn Phạm nhi sẽ có thêm cái hồn cốt nữa rồi haha.

Lão đại hán nhìn thiếu niên 15 tuổi này thiếu niên cấp bật là Hồn tông đủ xưng là tuyệt thế thiên tài. Đừng quên Bối Bối và Từ Tam Thạch cũng 15 nhưng chỉ hồn tôn thôi. Thiếu niên này tên là Băng Phạm là chi thứ trong Băng tộc.

Băng Phạm nhìn hồn cốt nói:
-Băng Lang Tả Tí Cốt, hồn cốt này cho ta sao? Cảm ơn Phụ Thân!

Phạm Lữ nhìn lại thật sự mình chưa có hồn cốt gì đi nhanh vào lều

-Băng Lão ta đã hồi phục hoàn toàn có thể cho ta biết vị trí ta có thể tu luyện hay không?

Lúc này chỉ có một mình Băng Lão trong lều. Lão nhìn Phạm Lữ sâu sắc nói:

-Được! Ngươi chuẩn bị ngày mai ta giúp ngươi đi.

Sáng sớm hôm sao mọi ngươi đã đứng đợi ngoài cổng làng.

-Phụ thân người giúp hắn để dàng vậy sao? Vả lại Sử Lai Khắc và ta không liên quan vì sao phải giúp cho hắn? Với lại hắn nói chuyện quá nhiều điểm khả nghi, nên con không tin hắn!

Vị đại hán này tên Băng Phi khuôn mặt dữ tợn hung ác vô cùng hỏi Băng Lão:

-Phi nhi, có những thứ ngươi không thể nhìn bề ngoài được! Lúc ta gặp hắn ở trung tâm Cực Bắc ta cảm nhận được trên người hắn áp lực uy áp không thuộc về thế giới này. Chúng ta quả thật với Sử Lai Khắc không quan hệ nhưng hắn có thể giúp chúng ta sao này. Ta tin như vậy, nhưng thứ khác ngươi không cần phải lo.

Lúc này Phạm Lữ hỏi Kiếm Linh:

-Chúng ta vào cực bắc tiếp theo sẽ làm gì?

Kiếm Linh đáp:

-Chủ nhân người cũng thấy được ta chân nguyên giảm mạnh không biết có thể duy trì bao lâu. Nên người trước tiên luyện Thanh Long Kiếm quyết 10 kiếm tiếp theo tương lai vượt xa ta. Người đánh nhau với hồn thú có thể tăng nhanh tốc độ, nơi cực Bắc này ít người nên có thể ở đây luyện kiếm không ngại bị quấy rầy.

Phạm Lữ nghe Kiếm Linh nói thế thì xem ra mình phải ở đây khổ luyện thời gian rồi, xem ra hệ thống này không tốt như hắn nghĩ, đều mang mục đích riêng nhưng hắn không biết thực ra mục đích thật sự của hệ thống là gì thôi

Phạm Lữ chuẫn bị đầy đủ hành lý lương khô bỏ vào giới chỉ bắt đầu ra khỏi thôn. Bước ra thông đã thấy Băng Lão đứng đợi hắn.

-Ngươi đến rồi vậy chúng ta đi thôi.

Phạm Lữ không nói gì hắn và lão đi lên trên tuyết rơi đầy mặt đất.

Đi trên lớp tuyết mỗi lúc càng dày hơn 300 dạm cách xa thôn. Băng Lão đứng lại nói:

- Ta chỉ đưa ngươi đến đây! Phía trước hồn thú dưới 5 vạn năm nếu qua khu vực đó sẽ đi vào vùng trung tâm. Lương thực ngươi đem theo có thể dùng 10 ngày đi. Hết 10 ngày ngươi có thể trở lại và ta hứa sẽ tiếp tế giúp ngươi tu luyện.

Phạm Lữ nghe thế đành cảm tạ:

-Sao này Lão cần giúp gì nếu ta hoàn thành được chắc không chối từ.

Băng Lão nghe thế miệng không khỏi nở nụ cười vui vẻ. Cũng không nói mục đích liền hắn biến nói bây giờ Phạm Lữ cũng không làm được cất bước trở về Băng Tộc.

Cách nơi đây hơn 1 vạn dạm đường. Câu chuyện tuyệt thế thiên tài là hồn thú hóa hình vẫn tiếp diễn. Trên Hải Thần Các hội nghị hơn 10 người cái bàn hình oval mỗi người ở đây đều là 90 cấp hoặc hơn.

Mục Lão đang nằm trên ghế dựa của mình mặt mày ảm đạm mọi người ở đây không khá hơn. Họp mặt Hải Thần Các hôm nay là về chuyện của Phạm Lữ, với bọn họ mà nói hơn 6 siêu cấp đấu la ra tay không giữ được thiếu niên 12 tuổi đủ thấy nhục nhã cỡ nào. Nhưng đi chung với sự nhục nhã là sự tiếc hận mất đi một thiên tài vạn năm có thể duy trì Sử Lai Khắc hơn trăm năm hòa bình làm sao mà không tiếc.

Ngôn Thiểu Triết là người trước tiên đứng lên nói:

- Lão sư, bây giờ Phạm Lữ đã bỏ Sử Lai Khắc đi. Chúng ta có nên tìm kiếm hắn kéo hắn trở về hay không.

Điền Đa Đa đứng lên phản bác nói:

-Ngôn Thiểu Triết ngươi muốn hại chết hồn giới đúng không? Ngươi nghỉ đi, mới 12 tuổi đã như thế khi hắn lấy lại thực lực sẽ như thế nào. Theo ta thấy chúng ta nên phái người truy lùng hắn, không được cho hắn lớn lên nếu không Sử Lai Khắc sẽ là người đầu tiên hắn tàn sát.

...

Mọi ngươi mỗi ý kiến nếu lên. Mỗi ý kiến điều muốn giết Phạm Lữ trừ đi hậu hoạn Mục Lão vẫn như cũ nhắm mắt thật sâu không nói gì. Huyền lão nói thế, đứng lên nói.

- Sư thúc con thấy nên phái người liên hợp diệt trừ Phạm Lữ coi như mất một thiên tài nhưng bảo vệ được đại lục này. Sử Lai Khắc là chuyện nhỏ hồn giới mới là việc lớn. Xin Sư Thức nghỉ kỹ đại cuộc làm trọng.

Mục Lão mờ mắt ra sắc mặt tiều tụy già đi rất nhiều thở ra một hơi nói:

-Mở lệnh truy nã. Thông báo cho tất cả đế quốc truy sát Phạm Lữ thành công thưởng 3 cái 10 vạn năm hồn hoàn 3 hồn cốt vạn năm.

Ở trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm 2 hồn thú đang mở mắt ra làm tất cả hung thú 1 ngàn dạm xung quanh rung rẫy không dám gầm rú. Lão Hỗ nói:

-Ta thật không ngờ trên đời này còn hồn thú mạnh hơn hiểu biết chúng ta. 1 ngươi có thể chống đối với 6 người còn có Lão Long kia nữa. Người này đáng được vạn hồn thú chúng ta xem trọng.

Sư Tử nhìn thiên không trả lời:

- Lần đầu ta gặp hắn Ta cứ nghĩ hắn là kẻ thù không ngờ là đồng minh. Có lẽ hồn thú chúng ta xưng bá hồn giới cũng không xa.