Chương 12: Gia Tộc Cực Bắc

đấu la 2 chi kiếm linh

Chương 12: Gia Tộc Cực Bắc

Sử lai Khắc lao vào trầm mặt, hôm nay họ mới biết cái gì gọi là "Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.

-Thật mạnh lúc hắng dùng hồn kỹ kia đã xuyên việt hiễu biết của ta trên 100 vạn năm, hắn có lẽ là 150 vạn năm đi không thể lầm được. Nhưng tại sao hắn không xưng thần mà lại hiến tế cho tiểu tử này. Ta éo thể nào hiểu nổi.

Thiên Mộng Băng Tầm trong Tinh Thần Hải thức dậy đã lâu. Hắn thấy hết tất cả, đây là lần đầu tiên hắn thấy hồn thú mạnh như vậy. Đương nhiên hắn cũng xem như là đúng đi. Khi xuyên việt đến Đấu La Kiếm Linh bị phong ấn coi như chỉ còn 3 phần sức mạnh xem như hồn thú 150 vạn năm vậy.

Nói về Kiếm Linh ngàn vạn năm trước thời đại tu tiên Phạm Đăng với tư cách một phàm nhân không thuần phục số mạng. Là một phàm nhân được kỳ ngộ, nhân duyên. Nhưng đa số là kiên trì nỗ lực bước vào con đường tu tiên. Đạp phá vị diện phi thăng tiên giới. Để lại kiếm Linh chăm coi hậu nhân của mình. Nhưng ngàn vạn năm không ai vừa ý được hắn chọn cả đến một lần. Khi sinh ra Phạm Lữ cha mẹ hắn bị người sát hại. Kiếm Linh nhìn thấy tất cả nhưng cảnh giới của hắn đã là bỏ đi tạp niệm không dính hồng trần. Xem xét Phạm Lữ từ nhỏ đến lớn kiên trì chịu khó, thông minh lanh lợi rất hợp ý hắn. Hắn giúp Phạm Lữ xuyên việt đấu la chỉ là bước đầu tu luyện của hắn trên con đường hắn sắp đi.

Phạm Lữ đang ngất xỉu trên bãi tuyết được ông cháu đưa về trong làng. Kiếm linh cũng nói cho Phạm Lữ biết vị trí hiện tại vì hắn hết hồn lực và Kiếm Linh sử dụng thân thế nên chịu tác dụng phụ khó khó thể tỉnh nhanh được.

Trong Thức Hải Kiếm Linh trao đổi

Phạm Lữ hõi:

-Chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?

Kiếm Linh trả lời:

-Thu phục Băng Đế giúp võ hồn chủ nhân biến dị và nhận được thêm cực hạn chi băng. Ta biết được tin Băng Đế sắp gặp đại kiếp không có trân phẩm khó vượt đại kiếp. Vì vậy trong 1 năm này ta sẽ giúp người tăng cao thực lực. Người phải nổ lực mới vượt qua hệ thống này nếu không ta và người sẽ biến mất trên đại lục này.

Đương nhiên hắn chỉ giúp cho Phạm Lữ tăng cao thực lực bây giờ Phạm Lữ tuy 12 tuỗi nhưng tâm trí đã là người trưởng thành hắn biết nên làm như thế nào để sống sót trong hệ thống khắc nghiệt này. Nên Phạm Lữ không thể mềm lòng được đành lấy cơ duyên của Hoắc Vũ Hạo vậy. Hắn không từ bi đến mức cho Hoắc Vũ Hạo có được Băng Đế còn hắn thì "Băng Hà".

Mở mắt ra hắn gặp được cô gái trong túm lều đang nhóm lữa không biết đang nấu gì. Cô gái khá xinh xắn tầm tuổi với hắn thấy hắn tĩnh lại cũng quay lại hỏi:

-Ngươi tỉnh rồi à? Có thấy không khỏe chổ nào không?

Phạm Lữ trả lời:

-Cảm ơn! Ta đã khỏe nhiều rồi!

-Gia gia ta nói ngươi bị chôn dưới tuyết như thế còn sống được quả là kỳ tích đấy. Làm sao ngươi bị chôn dưới tuyết thế?

Cô gái nhìn Phạm Lữ đầy to mò. Phạm Lữ mặt đồ Sử Lai Khắc áo không dày như ngươi ở cực bắc nên cô gái thấy rất lạ. "Hắn không thấy lạnh sao."

-Ta là hồn sư cho nên không thấy lạnh lắm. Với lại ta mang trên mình Băng thuộc tính nên nơi đây ta cảm thấy rất bình thường.

Phạm Lữ đành bịa ra. Hắn biết kiếm linh đã dùng linh khí hộ thể giúp hắn chống lại băng hàn cực bắc này.

Cô gái không khỏi hỏi tiếp:

-Sao này ngươi có dự tính gì không?

-Ta nghĩ sẽ tìm hồn thú thú để tu luyện.

-Ngươi đi theo ta đi gia gia nói khi ngươi tỉnh, hãy dẫn ngươi đến gặp gia gia.

Cô gái nói giọng rất ngay thơ trong trẽo. Tại miền cực bắc họ khá đơn thuần.

Đi theo cô gái ra khỏi lều Phạm Lữ đánh giá xung quanh thấy khoảng 17 18 cái túp lều có thể bộ tộc nào đó trên cực bắc mà Phạm Lữ chưa hề nghe nói đến.

Đi đến một túp liều to hơn cái khác gấp 4 lần. 2 người đàng ông đang canh gác. Đi vào bên trong rất nhiều người tại nơi đây. 8 ngươi chia ra trái phải đang ngồi xuống. Một ông lão khoảng 70 tuổi đang uống rượu trên bàn phía trên. Nhìn cách ngồi có thể thấy được đây là người thủ lĩnh của bộ tộc này.

-Gia gia hắn tỉnh rồi.

Cô gái nói xong chạy về phía trên ông lão. Lão cười cười bỏ ly rượu xuống nói:

-Vân nhi ngoan! Lại đây đánh bóp cho gia gia với cái lưng úi úi úi nhất quá.

Cố bé tên Vân Nhi này nghe thế sợ sệt chạy nhanh đến gia gia của mình mọi ngươi đều cười vang. Chỉ có cô ta không biết gì mà thôi. Ông lão nhìn Phạm Lữ hỏi thẳng vấn đề:

-Cậu bé cậu đến từ đâu?

Phạm Lữ lễ độ không đánh giá ông lão đáp:

-Ta đến từ Sử Lai Khắc.

Cả túp liều im lặng. Cô gái nhỏ Vân nhi không hiểu tò mò hỏi:

-Gia gia Sử Lai Khắc là gì vậy?

-Haha! Sử Lai Khắc là gì cậu có thể nói cho cháu ta biết được hay không?

Ông lão cẩn thận đánh giá Phạm Lữ. Hắn không nóng nảy bình tĩnh trả lời.

-Sử Lai Khắc chỉ là trường học bình thường hơi khác thường một chút thôi.

Ông lão vẫn cố hỏi:
- Khác thường chỗ nào?
- Độc lập một phương thế lực! Không phụ thuộc bất cứ Đế quốc nào. Đứng giữa hồn giới đã hơn ngàn năm có lẽ lão gia ngài không thể không biết đi!

-To gan! Dám nói thế với tộc trưởng.

Đại hán phía dưới lão nghe Phạm Lữ nói thế tức giận đứng phất dậy. Bộc lộ khí tức của mình giống như một con Băng thú đang nhìn chằm chằm vào đối phương vậy. Phạm Lữ cũng không khõi động dung: " Thật mạnh áp lực này là khi đánh nhau với Sử Lai Khắc cao tầng đã gặp qua."

Lão giả dơ tay lên áp lực đại hán kia bị tan rã. Lão nhìn Phạm Lữ nói tiếp:

-Đúng là Lão biết Sử Lai Khắc! Nhưng lâu quá chưa nghe nói đến nên nhờ cậu nói rỏ hơn là ta sai xin lỗi cậu.

Lão giã nói chuyện chửng mực không giống như nói chuyện với một vãn bối. Phạm Lữ thấy vậy đành đáp trã:

-Lão giả! Ta không dám nhận. Ta đến nơi này là ra ngoài lịch luyện 1 năm không biết Lão có thể cho ta biết Hồn thú nơi này ở đâu đông nhất?

Kiếm Linh vì đã bảo vệ Phạm Lữ nên đã dùng nhiều kỹ năng tổn hao chân nguyên giờ có thể nói chuyện là tốt lắm rồi không đến 7 8 tháng đừng mong khôi phục