Chương 22: Hiểu Ra

Đảo Loạn Đại Việt

Chương 22: Hiểu Ra

Trên tường thành phía bắc, Ma Xuân Trường ngồi dựa lưng vào cột cờ không thèm nói chuyện, tay cầm bình rượu lên uống ừng ực như uống nước. Đinh Liễn ngồi bên cạnh nhìn hắn nói không nên lời, Ma Xuân Trường cùng Ngô Lâm là thân phận chủ tớ chứ có phải tình nhâu đâu mà cái tên đen đúa này lại giận Ngô Lâm đến vậy. Cuối cùng Đinh Liễn không chịu nổi đành mở miệng

- này, huynh bị làm sao vậy? Đệ ấy cũng chỉ vì huynh còn chưa khoẻ mà....

- ta khoẻ như voi thế này còn bảo ta không khoẻ, không lẽ khi nào ta nằm bẹp dĩ không dậy nổi mới bảo ta khoẻ mà bắt ta dẫn theo cái xác không hồn đi đánh giặc sao?_ Ma Xuân Trường hét lên cắt đứt lời nói của Đinh Liễn.

- ừ, thì...

- thì cái gì mà thì, ngày mai ta sẽ bỏ về quê nhà, ta không thèm đi theo cái tên vong ân phụ Nghĩa đó._ Ma Xuân Trường càng ngày càng hét lớn.

- huynh cứ bình tĩnh đã nào, việc gì phải tứ....

- bình tĩnh cái gì, ta sao có thể bình tĩnh được, vì cái gì hắn nhất định phải tron tên họ Ngũ răng mọc còn chưa đủ đó? Hai anh em họ Võ và ngươi tuy võ nghệ không bằng ta nhưng sức lực đâu có kém ta, vì sao không trọn một trong ba người các ngươi?_ Ma Xuân Trường vẫn tiếp tục trặn câu nói của Đinh Liễn.

Đinh Liễn sôi máu lên, ba lần bị trặn ai mà không nổi điên thì kẻ đó là rùa, cậu hét lên với Ma Xuân Trường.

- họ Ma kia, đâu phải ta làm ngươi phát cáu mà ngươi nổi giận với ta làm gì?

- sao? Muốn đánh nhau à?_ Ma Xuân Trường có tí rượu vào là quyên luôn cả Đinh Liễn ai, bị Đinh Liễn hét vào mặt hắn nổi điên đứng dậy đòi đánh nhau.

- đánh thì đánh, ta mà sợ ngươi sao?_ Đinh Liễn hét lớn rồi lao vào dùng sức đấm vào mặt Ma Xuân Trường.

Bốp

Ma Xuân Trường đang say cả người lắc lư qua lại tránh không kịp bị cả cú đấm có thể đấm chết hổ vào mặt, hắn lảo đảo chút nữa thì ngã.

- là ngươi đánh ta trước, vậy đừng trách ta._ Ma Xuân Trường nổi điên gầm to như hổ.

- là ngươi thách đấu ta trước bây giờ còn ăn vạ ở đấy à?_ Đinh Liễn cũng không chịu yếu thế mà phản bác lại.

Ma Xuân Trường mặc kệ lời Đinh Liễn nói, hắn xông lên dùng chân phải đá vào eo của Đinh Liễn, Đinh Liễn vội xuay người dùng đầu gối chân trái lên đỡ. Tay phải Ma Xuân Trường liền cầm nắm đấm đấm hướng mặt của Đinh Liễn, Đinh Liễn cúi người tránh thoát song liền bồi một đấm thẳng vào bụng Ma Xuân Trường, Ma Xuân Trường vội vàng dùng bàn tay to như quạt mo của mình chộp lấy nắm đấm của Đinh Liễn. Đinh Liễn thấy thế liền dùng tay trái đánh một trưởng vào ngực của Ma Xuân Trường, Ma Xuân Trường không kịp đỡ ăn đau đành bỏ tay Đinh Liễn ra, hai người liền tách nhau ra đứng đó xem xét đối thủ.

Ma Xuân Trường máu nóng đang nổi lên, không đợi được bao lâu hắn liền xông lên trước, khi cách Đinh Liễn còn ba bước chân hắn nhảy lên dùng chân phải đá thẳng vào đầu của Đinh Liễn. Đinh Liễn vôi gập hai tay lại đưa lên đỡ, Ma Xuân Trường thấy vậy liền dơ tay phải lên, ra sức đấm thật mạnh xuống trán của Đinh Liễn. Hai tay Đinh Liễn đang đỡ chân của Ma Xuân Trường nên hắn đành cúi xuống, lăn người sang bên phải tránh thoát. Đinh Liễn vừa đứng dậy, nắm đấm của Ma Xuân Trường đã đến trước mặt, hắn vội vàng dùng ty đón đỡ.


Hai con hổ đực đánh nhau, ắt có một con bại. Hai người đánh nhau hơn trăm hiệp Ma Xuân Trường mệt không thở nổi cúi người xuống, một tay trống đầu gối, một tay giơ lên tỏ ý xin hoà mở miệng nói với Đinh Liễn:

- không đánh nữa, ta mệt rồi.

- ngươi thấy chưa, đến cả ta bây giờ ngươi còn đánh không lại thì làm sao mà đi làm tiên phong._ Đinh Liễn nhìn Ma Xuân Trường nói, hắn cũng không có ý giễu cợi mà là đang nói xự thật.

- ta...

- ta cái gì mà ta, có phải ngươi định nói là ngươi đã muốn ta hoặc hai anh em họ Võ làm tiên phong hay không? Ta sống cùng ngươi trong Đô Thành đã mười mấy năm, không lẽ ta còn không biết tính tình của ngươi hay sao?

- ta...


- khỏi cần nói gì nữa, tuy ngươi nói là ta hoặc hai anh em họ Võ làm tiên phong thì ngươi không có gì để nói, nhưng ta va hai người đó, bất cứ ai lên làm tiên phong thì ngày mai ngươi sẽ đến cò kè mặc cả đòi đi thay. Bao năm qua ngươi vẫn tranh với ta như vậy rồi còn gì.

- ta có từng làm vậy sao?_ Ma Xuân Trường đứng lên dùng tay gãi đầu cười xoà mà hỏi.

- mười mấy năm qua, lần nào người Hán xuống quấy phá biên cương, cha ta cho ta làm tiên phong đi trước thì ngươi luôn đến làm phiền ta đó thôi.

- vậy mà ta lại quên mất nhỉ hahaha._ Ma Xuân Trường cười to giấu đi sự sấu hổ trong lòng.

- thôi khỏi cần nói nữa, Ma Xuân Trường, ta nói cho huynh nghe, Ngũ Vân Thiệu là người Hán mới quy hàng, đệ đệ ta cho hắn làm tiên phong là vì có hai mục đính. Thứ nhất: hắn đi trước nhất định sẽ gặp được đám loạn binh nhà Hán quấy phá thô bản người Việt, nếu hắn thực sự quy hàng thì hắn nhất định sẽ ra tay giết những tên loạn binh đó, còn nếu hắn có mục đích gì thì.... Nói ít hiểu nhiều,.ta đã nói vậy rồi huynh mà còn không hiểu nữa thì ta đành chịu. Thứ hai: huynh đang bị thương, bây giờ đến cả ta huynh còn đánh không lại thì làm tiên phong thế nào được. Đệ đệ của ta không phải kẻ vong ân phụ Nghĩa, mà là hắn lo cho huynh, lo cho cả dân tộc. Huynh bây giờ là đệ nhất mãnh tướng dưới tay đệ ấy, tuy hai anh em họ Võ kém huynh cũng không bao nhiêu, nhưng họ tương lai đều là đại tướng cầm binh. Đệ đệ ta thiếu những mãnh tướng như huynh vậy, huynh mà có chuyện gì thì lấy ai đi đầu làm gương cho ba quân tướng sĩ, lấy ai làm tiên phong mở đường cho đại quân? Huynh hãy tự suy nghĩ lại đi._ nói xong, Đinh Liễn liền xuay người bỏ đi, mặc kệ Ma Xuân Trường nghĩ gì trong đầu.

Ma Xuân Trường ngồi xuống đất ngẫm nghĩ một lúc rồi đứng dậy bước xuống khỏi tường thành, đi thẳng về hướng huyện nha, nơi được trưng dụng làm phủ thế tử tạm thời.


o0o

Phủ thế tử, trong thư phòng.


Ngô Lâm ngồi trên ghế cầm một cuốn thẻ tre trên ghi toàn chữ Hán, Lưu Cơ đứng trước mặt cậu đi đi, lại lại, tay phải cầm cuốn thẻ tre, tay trái để sau lưng mà đọc.

- Khổng Tử dạy.

- Khổng Tử dạy._ Ngô Lâm vội đọc theo, trong lòng cậu cũng khá là hiếu kỳ không biết vì sao người đã xuyên qua rồi thì thôi, vì sao sách còn đi theo.

Lưu Cơ định đọc tiếp thì cửa mở ra, tên thân binh đội trưởng của cậu tiến vào trắp tay lại bẩm:

- bẩm thế tử, Ma tướng quân đang ở bên ngoài nói là có chuyện muốn gặp ngài.

Tên thân binh đội trưởng này tên là Đỗ Vi, 21 tuổi, dũng mãnh nhất trong một trăm tên thân binh nên cậu trọn làm đội trưởng.

- Ma Xuân Trường?_ cậu hỏi lại.

- đúng vậy!_ Đô Vi đáp.

Ngô Lâm quay sang nhìn Lưu Cơ một cái rồi nói:

- cho hắn vào đi.

- tuân lệnh._ Đỗ Vi trắp tay nhận lệnh song xuay người, tay trái cầm vào chôi cây chiến đao đeo bên hông mà bước ra ngoài.

- thuộc hạ xin đi trước?_ nhìn Đỗ Vi đi xa, Lưu Cơ liền nhìn Ngô Lâm hỏi ý kiến.

Ngô Lâm gật đầu, dù sao thì Lưu Cơ cũng đã quen với phong cách lạnh lùng này của cậu rồi nên cũng không có ý kiến gì.

- thuộc hạ cáo từ._ nói song, hắn liền xuay người bỏ đi.


- Ma tướng quân, xin mời._ Một lúc sau ngoài cửa liền vang lên tiếng của tên đội trưởng.

Ngô Lâm đang ngồi trên ghế liền nhìn ra cửa, thứ đang đến khiến cậu sợ thót tim. Ma Xuân Trường mang theo khuôn mặt đen như than, bầm tím đằng đằng sát khí bước vào, khi hắn bước đến cửa tre mất đi ánh sáng cậu chỉ nhìn thấy một cái bóng đen thù lù, tay cầm cây chiến đao đã rút khỏi võ, lưỡi đao không bị che khuất sáng loá khiến cho cậu lạnh hết cả sống lưng.

- bỏ mợ, không lẽ Đinh Liễn khuyên không được tên gấu đen nay hai người nổi loạn mà đánh nhau, bây giờ hắn nổi điên lên mà cầm dao tới giết mình sao? Phải làm sao đây?_ trong lòng cậu tự hỏi. Có lẽ Ngô Lâm cũng đã quyên mất mình từng bị trầm cảm nặng, bây giờ cậu đả trở nên sợ hãi trước cái chết, cũng phải chịu thôi, sinh lý bệnh tử theo ta mà đến, rồi cũng tự ra đi.

- Ma tướng quân, có chuyện gì từ từ nói, không cần phải kích động như vậy._ Ngô Lâm đứng dậy, cười cầu hoà. Hai chân từ từ lùi ra sau đến gần cửa sổ đang mở.


Khi đến gần, cậu xuay người lại định ra sức nhảy thì sau lưng vang lên tiếng bộp khiếu cậu cũng lười nhảy luôn.


- thôi kệ mẹ nó, chết thì chết. Cùng lắm đợi Đinh Liễn tới nhặt xác là được, thằng gấu đen này sợ mình bỏ chạy ma chém ban cảnh cáo đây mà._ cậu cười khổ nghĩ thầm.

Không có biện pháp, cậu đành xuay người lại. Nhưng trái với những gì cậu tưởng tưởng, cái bàn không hề bị sứt mẻ tí nào, Ma Xuân Trường không còn khuôn mặt đầy sát khí mà đang quỳ xuống đất, hai tay giơ cây đao lên như định tặng cây bảo đao qúy hiếm cho cậu vậy.

- mẫt tướng có tội, không tin thế tử. Hôm nay đến nhận cái chết để tạ tội, mong thế tử thành toàn._ Thấy Ngô Lâm quay lại Ma Xuân Trường liền dùng giọng chuông kêu ma nói.

- tội ngươi lớn lắm, chút nữa thì khiến cho ta sợ thót tim đột tử ma chết, ngươi đáng bị nghìn đao phanh thây._ Ngô Lâm thầm nghĩ, mà nghĩ vậy thôi chứ cậu cũng không có gan nói ra, lỡ cái tên này không phải đến nhận tội mà là đến tìm tội của cậu ma nghe thấy cậu nói vậy liền gán ghép cho cậu cái tội " bắt nạt thần tử " ma cầm đao chém cậu làm hai khúc thì bỏ mợ.