Chương 21: Có Mới Nới Cũ

Đảo Loạn Đại Việt

Chương 21: Có Mới Nới Cũ

- nguyện cùng thế tử đánh đông dẹp bắc, có chết cũng không từ._ những người lính hàng nghe Ngũ Vân Thiệu nói song vội quỳ xuống đất tỏ lòng trung thành.

- tốt lắm, có Ngũ huynh đệ cùng mọi người gia nhập, quân ta như hổ mọc thêm cánh, mọi người đứng dậy đi._ Ngô Lâm vui mừng nói.

- đa tạ thế tử._ Ngũ Vân Thiệu cùng mọi người vội tạ ơn.

Mộc Thanh cùng sáu nghìn tù binh còn lại chỉ còn biết mặt nhìn mũi, mũi nhìn miệng không biết nói gì. Ngô Lâm quay ra đằng sau nhìn Lưu Cơ một cái, thấy hắn không gật đầu tỏ ý tán thành, hai mắt cậu liền tròn lại khó hiểu.

- mình đang định hỏi hắn cho Ngũ Vân Thiệu làm chức gì, bây giờ còn chưa hỏi hắn đã gật đầu là sao?_ cậu tự hỏi trong lòng.

Cậu lại quay sang nhìn Đinh Liễn, Võ Hải và Võ Hộ cùng Ma Xuân Trường, cả đám võ tướng này đều đang nhìn trằm trằm vào cậu, Ngô Lâm quay lại nhìn xuống Ngũ Vân Thiệu hét lớn:

- Ngũ Vân Thiệu nghe lệnh!

- có mặt tướng!_ Ngũ Vân Thiệu vội vàng bước lên thêm hai bước trắp tay lại.

- bổn thế tử tạm thời phong ngươi làm kỵ giáo úy, tuyển trọn trong quân bất kể trức vụ gì, ngoại trừ năm viên võ tướng sau lưng ta tạo thành một nghìn kỵ binh. Ba ngày sau đại quân suất phát, ngươi dẫn kỵ binh làm tiên phong đi trước mở đường, gặp núi phá rừng, gặp sông bắc cầu làm đường cho đại quân tiến thẳng đến Đô Thành.


- mặt tướng tuân lệnh, trong vòng ba ngày mặt tướng nhất định tạo ra một đội kỵ binh tinh nhuệ, quyết không làm thế tử thất vọng.- Ngũ Vân Thiệu hét lớn trả lời.


- thế tử, vì sao không cho ta làm tiên
phong mà lại cho tên họ Ngũ đó làm tiên
phong?_ Ma Xuân Trường ở bên cạnh không phục hỏi.

- ngươi đang bị thương, hãy tĩnh dưỡng cho khoẻ để cùng đại quân xuất phát(vì hợp với truyện cổ trang như bác gì đó nói ý, mình quên mất tên rồi, nên từ bây giờ mình sẽ đổi lại cách xưng hô của Trung Quốc)._ Ngô Lâm từ tốn nói.

- thế tử, ta da dầy thịt béo, người khoẻ hơn dã tượng(voi rừng, không phải da thần của Trần Quốc Tuấn), nghỉ ngơi một tháng bây giờ đã khoẻ mạnh lại như xưa, ta có thể đảm nhận tiên phong._ Ma Xuân Trường vội giơ hai tay lên, gồng lấy cơ bắp của mình mà mô tả cho Ngô Lâm xem.

- đủ rồi!_ Ngô Lâm hét lớn.

- dưới trướng ta bây giờ binh nhiều tướng mạnh, Đinh Liễn, anh em họ Võ ai không phải là người khoẻ như voi, ta có thể tuỳ tiện trọn lấy một người làm tiên phong cũng được. Nhưng Ngũ Vân Thiệu mới quy hàng, sức trẻ khoẻ, cho hắn đi làm tiên phong thay cho ngươi thì có gì không được._ Ngô Lâm chỉ những người đằng sau mình mà hét cho Ma Xuân Trường nghe.

- thế tử..._ Ma Xuân Trường không tin nổi, hắn không thể ngờ rằng Ngô Lâm từ khi tỉnh lại lại thay đổi tính cách một cách ghê đến vậy, hắn đã từng cứu vị thế tử này từ trong Đô Thành ra, lại còn từng cùng cậu hai lần kề vai chiến đấu. Vậy mà vị thế tử này lại vì một tên Ngũ Vân Thiệu mới quy hàng mà chửi thẳng vào mặt hắn. Một cơn giận trong người tự dưng bốc lên, Ma Xuân Trường không chịu nổi mà chỉ vào Ngũ Vân Thiệu, mắt hổ trợn lên nhìn Ngô Lâm hét lớn.


- nếu ngài trọn Đinh Liễn hay la hai anh em Võ Hải, Võ Hộ làm tiên phong mà không trọn ta thì ta cũng không có ý kiến gì, nhưng vì cái gì ngài nhất định phải trọn tên Ngũ Vân Thiệu miệng răng còn chưa mọc đủ đó?

- ngươi nói ai răng còn chưa mọc đủ?_ Ngũ Vân Thiệu ở bên dưới nhịn không được mà nghiến răng hỏi, hắn là hảo hán, hảo hán thì sao có thể chịu nhục được.

- ta nói ngươi đó, sao? Không phục hả? Không phục thì lên đây, ta cùng ngươi đại chiến._ Ma Xuân Trường nóng tính hét lớn đáp trả.

- chiến thì chiến, ta sợ ngươi sao? Lần trước nếu không phải vì ta cùng Đinh Liễn đánh một trận rồi thì làm sao ngươi hạ gục ta dễ đến vậy?_ Ngũ Vân Thiệu nói xong liền bay lên bục sắn tay áo định lao vào cùng Ma Xuân Trường đmđọ quyền.

- dừng lại! Đây không phải lôi đài để cho hai người làm loạn._ Ngô Lâm hét lớn.

Võ Hải nghe vậy vội chạy lên ngăn lại Ngũ Vân Thiệu, Ngũ Vân Thiệu cũng chỉ là kích động tạm thời nên thấy Võ Hải là hắn liền dừng lại. Còn Ma Xuân Trường tính nóng nổi lên thì sức như trâu đực đến mùa, Đinh Liễn ôm phía trước mặt dùng sức đẩy ra sau, sau lưng Vũ Hộ ra sức kéo lại mà hắn vẫn bước được lên mấy bước, ngay khi sắp trạm trán với Ngũ Vân Thiệu thì Ngô Lâm đến trước mặt hắn, cậu nhìn hai người rồi nói.


- bản thân hai ngươi là đại tướng trong quân, vậy mà lại chỉ vì chút lý do vớ vẩn mà muốn đánh nhau. Đánh đi, Đinh Liễn, Võ Hộ thả hắn ra, Võ Hải tránh ra, để ta xem thử. Hôm nay hai người ai chết trước, đại địch trước mặt nhiều như kiến ngươi lo di không có cơ hội làm tiên phong, đánh đi, sao không đánh? Đánh cho chết tại đây, nếu không chết thì chính ta sẽ kết liễu hai người._ cậu càng nói càng to, lòng cũng càng giận sao cái tên Ma Xuân Trường này lại nóng tính như vậy chứ.

- được rồi, hôm nay ta nể mặt thế tử tha cho ngươi một lần._ nói xong Ma Xuân Trường hất Đinh Liễn và Võ Hộ ra, xuay người bỏ đi, Đinh Liễn nhìn Ngô Lâm gật đầu một cái rồi chạy đuổi theo Ma Xuân Trường.

Ngũ Vân Thiệu nghe Ma Xuân Trường nói xong nổi nóng định đáp trả lại, Võ Hải vội lắc hắn hai cái rồi lắc đầu, Ngũ Vân Thiệu mới nén giận lại.

- làm ngươi chê cười rồi, ta không quản nổi thuộc hạ của mình._ Ngô Lâm nhìn Ngũ Vân Thiệu cười khổ, nếu bây giờ Ngũ Vân Thiệu mà bỏ đi thì hắn cũng đành chịu, Ma Xuân Trường đã nháo ra đến mức như thế này thì ai còn dám đầu nhập vào cậu nữa chứ.

- la mặt tướng có tội, nếu mặt tướng chịu nhịn một chút thì thế tử đã không mất mặt như thế này._ Ngũ Vân Thiệu qùy một gối xuống đất mà nhận tội.

- thôi, người vẫn chịu đi theo ta là tốt rồi, dù sao đây cũng không phải là lỗi của ngươi, đứng dậy đi trọn quân đi._ Ngô Lâm ả não nói.

- đa tạ thế tử tha thứ, mặt tướng nhất định sẽ hoàn thành sứ mệnh._ Nhũ Vân Thiệu nói song liền đứng dậy xuay người đi.

Nhìn bóng lưng cùa Ngũ Vân Thiệu đi khuất cậu nhìn sao Võ Hải và ra lệnh:

- hãy đi sắp sếp chút lương thực va bạc để cho những người Hán muốn quay trở về nhà làm lộ phí đi đường.

Rồi nhìn Võ Hộ nói tiếp:

- hãy đi giúp Ngũ Vân Thiệu trọn quân đi, dù sao hắn cũng vừa quy hàng sẽ có nhiều người không phục, có ngươi giúp sức sẽ dễ hơn một chút.

- tuân lệnh! Hai người trắp tay nhận lệnh rồi xuay người bỏ đi.

- quân sư, về thôi. Về dạy ta học cách làm một thế tử đúng nghĩa nào, hôm nay ta mới nhận ra: thứ một người chỉ huy cần làm, không phải chỉ là sự dũng mãnh của bản thân, mà là một người biết cách quản lý thuộc hạ của mình._ cậu thở dài nhìn Lưu Cơ nói.

- thuộc hạ nhất định sẽ dốc sức._ Lưu Cơ vuốt rau nhìn cậu nói.