Chương 2: Sự Thật

Đại Thiếu Gia (Vn)

Chương 2: Sự Thật

Chương 2: Sự Thật

Kết thúc kỳ thi cấp 3 với một kết quả khả quan. Tôi ung dung ở nhà đợi giấy báo trúng tuyển. Những ngày này tôi vẫn hay qua chú Tư luyện tập do cũng ít việc. Hè năm ấy do tôi đang dạy thì cộng thêm luyện tập đầy đủ lên tôi lớn hẳn lên trông thấy. Cao 1m7. Gần 60kg. Không biết gen đi truyền của tôi giống ai mà tôi rất trắng, dù phải ra đồng nhiều nhưng dường như tôi không hề bắt nắng.

Rồi cho đến một ngày mọi thứ trong cuộc đời tôi thay đổi. Ngày hôm đó cầm trên tay giấy báo trúng tuyển trường A, một trường cao điểm nhất trong huyện, tôi co dò đạp xe nhanh nhất có thể về nhà báo tin cho bố mẹ tôi. Khi về tới nhà cầm giấy báo bố mẹ tôi nhăn mặt rồi nói.


_M học hết lớp 9 là đủ rồi, tao làm gì có tiền cho m học cấp 3 được nữa. M nhìn nhà mình đấy. Nghèo kiếp xác thế này còn 6 miệng ăn sao đủ nổi. Bố tôi gằn giọng


Không tin nổi vào tai mình nữa. Mọi thứ ù đi, nước mắt tôi lăn dài. Tôi muốn xin bố lần nữa.

_Bố, bố có thể cho con học tiếp cấp 3 k? Con sẽ đi làm thêm kiếm tiền mà, con xin bố.
_M k nghe tao nói gì à? Thằng chó này chưa ăn đánh chưa biết đúng sai.

Bố tôi điên tiết cầm cái gậy đánh liên tục vào người tôi. Mẹ tôi chỉ ngồi nhìn mà k nói một lời nào. Đánh chán tay bố tôi vứt gậy xuống nhà rồi bỏ vào trong buồng. Mẹ tôi cũng đi theo. Tôi lết xác mình dạy sang nhà chú Tư xin thuốc để sức vào vết thương. Chú Tư nghe chuyện cũng lắc đầu chán ngẩm vì hiểu rõ gia cảnh của nhà tôi.

Đến tối tôi mới dám mò về. Đến cổng tôi nghe thấy tiếng bố mẹ đang nói chuyện với nhau. Cuộc nói chuyện khiến tôi sốc không đứng vững nổi

Mẹ: Ông này, cho dù nó Không phải con ruột của mình, nhưng ông đối xử với nó hơi quá tay rồi đấy

Bố: Bà thì biết cái gì, cho nó học đến lớp 9 là đủ r. Bây giờ là phải bỏ sức khỏe ra kiếm tiền trả ơn mình nuôi nó chứ.

Nghe đến đây toi như mất hồn. Bỏ chạy một mạch ra cổng. Tôi chạy, chỉ biết cắm đầu chạy ra đường lớn. Mắt mũi tôi tèm nhem vì khóc. Tại vì tôi không phải con đẻ của họ lên họ đối xử với tôi như một con chó vậy. Tôi căm thù 2 bọn họ. Chạy nhanh qua đường lớn. Tôi không biết bây giờ phải đi đâu nữa.

Bất chợt 1 tiếng còi oto vang lên nhức cả đầu tôi. Rồi mọi thứ tối xầm lại. Tôi k còn biết cái gì nữa..