Chương 1: Lôi Điện.

Đại Tận Thế

Chương 1: Lôi Điện.

Một buổi tối nóng bức, báo hiệu của một cơn going tố đang muốn ập đến.

Vũ nằm trong phòng, dáng vẻ vô cùng buồn bực,cậu sắp phải quay lại trường học, năm cuối cấp, áp lực học hành dù không đè nặng lên vai, Vũ học khá tốt, nhưng trường học không phải là nơi mà cậu có thể làm những gì mình thích.

Tia sáng cứ chớp lóe trước cửa sổ, khoảng vài ba giây một lần, nhưng lại không có tiếng ì ầm nào cả.

‘ Kỳ quái!’

Hiếu kỳ, Vũ lên sân thượng của mình. Khí trời oi bức khiến cậu vô cùng khó chịu. Cảnh tượng kỳ lạ đang diễn ra trước mắt Vũ.

Có đến cả chục màu sắc lôi điện khác nhau đang đánh xuống, nhưng, không có một âm thanh nào phát ra, như chúng đang bị hút vào thứ gì đó vậy. Kỳ lạ hơn là chúng dường như có một nhịp điệu nhất định, 2 tia tím cùng một lúc, tia đỏ khoảng 2 giây một lần, rồi màu vàng, màu xanh…..

‘ Đến đây….’

Vũ nghe một tiếng kêu từ trong tim mình, nó vẫn vang vọng.

‘ Đứa trẻ đi ngược trong dòng chảy vận mệnh …..’

Một sức mạnh vô hình đưa cậu lên đài cột thu lôi. Một thứ trái cây kỳ dị đang nằm đó, trên nó có những đường vân như sấm sét, đủ loại màu, dù chỉ nhỏ chừng nắm tay nhưng nó lại tham lam nuốt từng tia, từng tia sấm sét. Ở một giây nào đó, Vũ bước đến như một bản năng, cầm lấy trái cây và nuốt vào miệng, cả cái cuống và cái lá. Như một lời đáp lại từ sự không do dự của Vũ, trái cây hòa tan trong miệng cậu, tràn đi khắp cơ thể, trùng kích cơ thể cậu.

‘ A A AAAAA… ‘

Vũ tưởng chừng có thể hét lên được như vậy.

Nhưng dòng điện đó không cho phép, nó như đang cải tạo cơ thể cậu, từng tế bào tích đầy điện, phân hóa thành từng hạt nguyên tử nhỏ rồi trở thành trạng thái không thể nhất, các hạt cơ bản, nơ-tron, electron và proton, rồi lại hợp lại, tách ra, rồi lại hợp lại, hàng trăm lần, tạp chất bị thanh tẩy, hủy diệt trước khi ra cả cơ thể. May mắn, trước khi Vũ bất tỉnh, sự cải tạo đã dừng lại. ‘ Cứu…’

Cậu lê lết thân thể của mình, nó nhẹ hơn tưởng tượng, trên mu bàn tay, một vết xăm tia sét màu bạc chợt hiện, là hình xăm ẩn, nhưng vẫn tỏa ra một làn khí tức kinh người.

Cố gắng đứng dậy, cậu lảo đảo đi đến chỗ thang leo.

‘ Oái.’

Một sợi dây điện ngáng ngang chân Vũ, cậu lộn thẳng xuống mặt đất sân thượng, nhưng thay vì là mặt đất cứng rắn như trong suy diễn, cậu thấy mình xuyên thẳng qua lớp xi măng, rơi vào tầng hai căn nhà.

‘ Vừa rồi là..’

Vũ chú ý tay của mình, tập trung một chút để nhớ lại cảm giác vừa rồi.

‘ Xì xì..’

Từng dòng điện lưu giống như rắn chạy quanh tay cậu.

‘ Khà, có vẻ thú vị rồi đây….’

Cậu cảm giác vừa quên đi cái gì, nhưng lại không rõ.

Buổi sáng hôm sau.

‘ Vũ, dậy đi khai giảng con..’

‘ Dạ!’

‘ Thằng Vũ…. Thằng nào đây?’

‘ Con đây!’ Vũ cười khổ, hồi đáp.

Cậu cũng không ngờ thứ đó lại cải biến cả dung mạo cậu, vón đã rất tuấn tú, có chút khí chất trẻ trung, bây giờ trên nét mặt Vũ lại mang chút cương nghị mà lại mị hoặc. Cả thân cậu cũng cao lên khoảng 3cm, may mà vừa khít với bộ lễ phục đặt may đầu hè làm quyết tâm cho cao lên.

Vũ ăn sáng, dắt x era khỏi nhà, trong đầu lại toan tính.
"Sáng nay khai giảng xong chừng bảy rưỡi, xong qua chỗ đó, xem thử uy lực mạnh đến đâu, hôm qua ở nhà vẫn chưa dám làm động tác quá lớn."

Buổi khai giảng kết thúc mà trong suy nghĩ của Vũ vẫn lâng lâng, chạy nhanh trước đám bạn, không cho nó hỏi gì, Vũ phi tốc hành đến trụ sở bí mật của bản thân.

Đó là một khu đất trống lớn, Vũ để xe ở sau một bụi cây, cho khó thấy, rồi chạy vào một cái lô cốt tạm bợ. Trong đó là một nắp cống, còn dưới đó.
Bộ mặt thật của nó hiện ra, một hầm xe lớn khổng lồ, đèn sử dụng địa nhiệt điện nên không lo vấn đề thiếu điện, chỉ là có vài chỗ hơi tối. Đây là một khu hầm cũ thời chống Mỹ, do Mỹ xây để thực hiện các thí nghiệm, sau khi kháng chiến thành công, quân Mỹ rút lui để lại nơi này, Nhà Nước cũng không phát hiện, nên giờ nó là sỡ hữu riêng của Vũ.

Vũ đang vô cùng hung phấn.

‘ Thử nào thử nào. Lôi Bộ!’

Vũ xuất hiện ở một góc phòng, rồi một góc khác, vì tốc độ quá nhanh, tàn ảnh để lại như có mười mấy tên Vũ vậy.

" Xem ra thật sự là quang tốc mà, tốc độ phản ứng của mình vẫn theo kịp, kỳ quái"

‘ Hai triệu vôn, phóng điện!’

‘ Hai mươi triệu vôn, phóng.’

‘ Hai trăm triệu vôn, Lôi Thương’

‘ Bốn trăm triệu vôn, Lôi Pháo.’
Đến hiệu điện thế cỡ này, lôi điện đã hóa thành lôi thương, tức dạng lỏng, nhiệt độ đã lên đến

‘ Sáu trăm triệu vôn, Lôi Nộ.’

Ánh sáng chiếu khắp cả căn hầm, mặt trên đất vốn có động đất nhẹ giờ giật rầm rầm như núi lửa phun trào, Vũ hài lòng nhìn kết quả của mình, hiệu điện thế tuy lớn nhưng thời gian phóng rất ngắn và cường độ cực kỳ thấp, nếu không, chiêu Lôi Thương đẵ đủ hủy diệt nơi này cùng mọi thứ trong bán kính nửa dặm, nên biết cường độ dòng, chỉ cần 100A là đốt cháy khét một con voi, trong khi cậu còn có thể dùng từ lực để thay đổi điện trở suất trong vòng phóng điện, điện trở nơi này đã đạt vài trăm triệu Om nhưng vẫn gây tác dụng lớn như vậy thì đừng hỏi chơi thật nó mạnh thế nào.

Khi leo lên mặt đất, thật bất ngờ, bố của Vũ đã đứng đó từ bao giờ.

‘ Đi!’

Ông là một sĩ quan quân đội, và hành xử cũng rất đậm chất quân nhân, ở nhà, con cũng như lính, cậu đã quen thuộc với điều này, và cũng đoán ra gì đó, cậu đi theo bố cậu.


Thả thính phát, tối đăng thêm một chương, mai đi học cả ngày, không viết được.