Chương 3: Động Thiên Đường

Đại Tận Thế

Chương 3: Động Thiên Đường

Năng lực của bác Chiến, tổng chỉ huy Lạc Long Quân, quân ngầm của Việt Nam, là một dị năng giả không gian tài năng, bác ấy thiết lập hàng ngàn cổng không gian, hầm không gian, và hàng chục cái căn cứ dị thời không trên khắp đất nước Việt Nam, và Trại Quân Sinh là một trong số đó.

Trại tiếp nhận vài chục đến vài trăm đứa trẻ hàng năm, huấn luyện chúng thành những chiến sĩ bảo vệ Tổ Quốc sau này. Điều thú vị là cả quốc gia, ngoại trừ quân đội, không ai biết về sự tồn tại của những người này, kể cả thủ tướng hay chủ tịch nước.

Một học kỳ tại đây gồm 4 giai đoạn. Các học viên tiến sang giai đoạn tiếp theo khi đạt được các tiêu chuẩn từ Huấn Luyện Viên của lớp mình. Hiện nay trong trại có chừng tám ngàn chiến sĩ trẻ, chưa tính Huấn Luyện Viên.

Theo những thông tin mà Vũ được đọc trên tập giới thiệu, cậu sẽ được đưa đến trại Bắc, một trong 4 trại Quân Sinh chính, nắm giữ chừng ba ngàn người.

Qua hai cổng không gian, Vũ đã đến rừng Quốc Gia Phong Nha Kẻ Bàng. Hay gọi là Thật – Phong Nha Kẻ Bàng.

‘ Những đàn thú đó….’

Vũ hơi sốc. Anh đưa đường nói với cậu:

‘ Đó là thử thách đầu tiên của cậu khi đến trại Bắc, khi cậu không vượt qua, họ sẽ đưa cậu đến trại Đông, trại Nam rồi trại Tây, đây là cách phân chia của Trại Quân Sinh, dựa vào năng lực.’

Nói rồi anh quân binh đi ngược vào cổng không gian, trở về căn cứ của mình.

Và bây giờ, Vũ mới bắt đầu xem xét bầy thú.

Trước mắt, là vài con hươu sao, nếu chúng bình thường thì không nói gì. Đằng này, mỗi con cao phải ba mét trở lên, cộng thêm cặp sừng khủng bố đó nữa là hơn bốn mét chiều cao, khổng lồ!, phải có đến vài chục con như vậy. Trên cành cây, một con báo hoa văn màu đỏ cũng đang ngắm nhìn đàn hươu, dĩ nhiên nó cũng dài trên năm, sáu mét, đáng sợ hơn, cậu có thể thấy, có một cái cây khác… không, không phải cây, là một con trăn khổng lồ đang nhìn chằm chằm cậu.

‘ Thú vị đây.’

Tay Vũ đã bắt đầu xẹt điện, ngay cả chân và hai bên tai cũng đã lập lòe sáng.Cậu đã sẵn sàng lao vào thịt cả bầy thú và bất cứ sinh vật nào cậu thấy. Nhưng khi đó, Vũ nghĩ lại.

‘ Mấy con này … chả thấm thía gì. Mà đây chỉ là bìa rừng. Trên giấy nói cổng vào nằm ở động Thiên Đường, cách nơi đây gần bốn mươi cây, hy vọng bởn trong sâu sẽ mạnh hơn, không như lũ này, one hit.’

Rồi bóng Vũ biến mất, nhưng trước đó, tất cả sinh vật trong phạm vi ba mươi mét chung quanh đã bị tê liệt mà không có dấu hiệu tổn hại gì.

Trong một căn phòng có đầy những mà ảnh, vang lên một giọng nữ phấn chấn:
‘ Tàn ảnh! Là tàn ảnh! Học kỳ này có vẻ thú vị rồi!’

Vũ vẫn chưa nhận ra khắp cả khu rừng là camera, cậu không có tâm là việc đó, bởi vì đây, một sinh vật mà cậu không nghĩ là sẽ xuất hiện.

Một con rồng phương Tây.

Dài hơn bam mươi mét, chiều dài.. không ước lượng được, đây là sinh vật lớn nhất cậu từng thấy. Con rồng thở phì phò, từng hơi lửa nóng cháy. Bộ vảy màu đồng rắn chắc, không phản sáng, nó đang ngủ nhưng vẫn tạo ra một luồng áp lực trải rộng lên cánh rừng. Hèn gì xung quang không có con vật nào xuất hiện, đây là địa bàn của nó.

‘ Hai triệu vôn, giật!’

Vũ chỉ chỉ tay, một tia sấm thô như cái cốc bay đến chỗ vai con rồng.

‘ Pặc!’

Một tiếng vang kỳ lạ.

‘ Chỉ rơi ra một cái vảy thôi sao? Là do tác dụng lực, rồng miễn nhiễm cả nguyên tố ka à?’

Con rồng gào lên giận giữ, Vũ không để ý lắm.

Vẫn còn quá yếu so với cậu, để tránh gây ồn ào, cậu lại chỉ tay vào nó và phóng một dòng điện tám mươi triệu vôn.

‘Ắc, ắc.’

Con rồng ngã xuống trong một mùi khét lẹt. Nó vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nó đang ngủ, cảm thấy một hồi nhức nhối truyền đến, nó vẫn nghĩ, đó là vài tên chuột nhắt nào đó đến phá giấc ngủ của nó như mọi lần.Không được, nó phải dạy cho bọn chúng biết lễ độ và cho bọn chúng thấy uy phong của mình, rồi sau đó.. Không có sau đó nữa, trước mắt nó là một mảnh màu đen. Con rồng tội nghiệp.

Chạy liên tục gần hai chục cây nữa, Vũ mới thấy cửa ra vào, kỳ lạ là từ sau con rồng, chẳng có con quái thú nào khác nữa, y như con rồng đó là mạnh nhất khu rừng này rồi vậy.

Động Thiên Đường không hổ là hang động đẹp bậc nhất Việt Nam. Từng mỏm thạch nhũ, từng ngóc ngách mang nhè nhẹ khí thế, uy nghiêm mà ấm cúng. Nhưng chưa kịp thưởng thức cảnh sắc, cậu lại lọt vào một cái hầm không gian.
‘ Chết tiệt hầm! Hầm khốn nạn.’