Chương 59. Biết vậy chẳng làm (nhị)

Cuộc Sống Thoái Ẩn Của Võ Lâm Chi Vương

Chương 59. Biết vậy chẳng làm (nhị)

Xoay gác đỏ, luồn song lụa, nhỏ giọng chui vào.

Ta đi qua phòng bếp.

Theo đầu óc tinh vi của ta phân tích. Thứ nhất, thường nhân không nghĩ ra nơi này. Thứ hai, có thể che mùi thơm trong giỏ trúc. Thứ ba, ta đói.

Ta lặng lẽ chạy khỏi phòng bếp của học cung, nói chuẩn xác là phòng bếp mà giáo ngự của học cung chuyên dụng, thuận tay bỏ mấy đĩa thức ăn vào trong giỏ trúc.

Lặng yên không một tiếng động đẩy cửa phòng bếp, đột nhiên có người quát một tiếng.

"Minh Phi Chân!"

Ai gọi ta?

Ngẩng đầu nhìn lên, trước mắt có một đại hán dẫn hơn mười người, đang chặn ta ở cửa phòng bếp.

Sao các ngươi tìm được nơi này?!

"Hừ, rất giảo hoạt a. Nếu lão tử không thấy ngươi tiến vào phòng bếp, thật sự không nghĩ ra ngươi trốn ở đây."

Người này cao lớn vạm vỡ, tướng mạo như heo như chó, dường như từng thấy ở đâu.

Đột nhiên nhớ ra, người này là tùy tùng của tiểu quận vương, hình như tên là......

"Tu hài!" Ta chỉ hắn kêu lên.

"Lão tử tên Hướng Bá Tiên! Ngươi muốn ăn đòn phải không!"

Khoan đã khoan đã.

Ta bảo hắn —— đang xắn tay áo muốn xông lên —— ngừng lại.

"Ngươi có gì để chứng minh?"

Hắn bị ta hỏi cho sững sờ, ngay cả hỏa khí cũng tiêu không ít.

"Ngươi, ngươi nói cái gì?"

Ta cũng hét lên với những người sau lưng hắn.

"Này, các ngươi có gì để chứng minh hắn là bản nhân tu hài? Chẳng lẽ chỉ vì giống sao? Quá bất cẩn."

Mười mấy người phía sau cũng bắt đầu rỉ tai thì thầm, cho rằng ta nói có đạo lý.

Tu hài cả giận nói: "Bớt nói nhảm, tiểu vương gia mời ngươi qua!"

"Bảo mời thì mời a."

Ta thuận miệng qua loa, trong đầu nghĩ chủ kiến. Không biết tiểu quận vương tìm ta làm gì? Tuy ta được phong bá tước, nhưng một Đại La bá, theo lý cũng không cần nghiêm túc với ta a.

Ừm, lúc không rõ nội tình, phải lựa chọn hoài nghi.

Ai biết có phải mai phục mấy trăm đao phủ thủ chờ ta không.

"Không đi!"

"Chuyện này còn do ngươi quyết định? Người tới, bắt cho ta."

Người ngoài không được phép hành tẩu trong học cung, kỳ thực gia hỏa tu hài này toàn dẫn tiểu đệ của hắn. Đa số là học sinh định đi thi võ.

Nhưng nếu lăn lộn với hắn, đương nhiên võ công chẳng ra gì.

Nội lực ta hoàn toàn biến mất, chắc chắn không sử dụng được khinh công. Nhưng đám gia hỏa này cũng chưa từng luyện khinh công thượng thừa gì, cũng chỉ có thể chơi thi chạy —— ngươi đuổi ta chạy với ta.

Nói đến chạy trốn, ta đương nhiên rất tâm đắc. Chẳng những ta, sư phụ ta càng là cao thủ trong đó. Một thân nợ đánh bạc, nợ rượu, nợ hoa đào của hắn, bất kỳ nợ nào cũng ăn đủ. Cho nên đặc biệt chỉnh lý một bộ tâm pháp. Về sau truyền thụ cho ta.

Lúc ấy ta còn rất cảm động...... Đến khi chủ nợ của hắn cũng đuổi ta.

Tâm pháp của sư phụ ta, lại thêm kinh nghiệm thực tiễn mấy năm nay của ta. Nếu nói trên đời có người trốn giỏi hơn ta, hiện nay phụ thân hắn còn chưa thành thân đây.

Ta dẫn bọn hắn chạy mấy vòng, trực tiếp bỏ rơi, chạy từ cổng ra ngoài. Cho dù bọn hắn không tìm được ta, trong thời gian ngắn cũng không nghĩ đến ta ra khỏi học cung.

Ta vịn chân tường thở dốc. Haiz, hôm nay ra ngoài mọi việc không thuận, nên về nhà sớm.

Vừa có ý định này, phía sau có người hô.

"Vị nhân huynh phía trước họ Minh phải không?"

......

......

Các ngươi lại là ai?!

Chỉ thấy một đám hán tử mặc quân phục, biếng nhác dựa vào tường, không biết đang làm gì.

"Mấy vị quân gia có việc tìm ta?"

Người cầm đầu trông đen bóng, nhe hàm răng trắng như tuyết, cười nói.

"Tìm ngươi luyện quyền một lát."

Ta cau mày nói: "Bản nhân là bộ đầu Lục Phiến môn. Tuy khác lệ thuộc với các ngươi, nhưng đều hiệu lực cho triều đình. Các ngươi muốn tạo phản sao."

Hán tử trông như kiêu binh kia nhếch miệng cười lạnh.

"Vậy thì không dám, nhưng các hạ không nhớ rõ, gần đây đắc tội ai sao?"

Ta đưa tay gãi ót, khó xử nói.

"Ngươi, ngươi nhắc nhở."

Kiêu binh im lặng một hồi, mới nói: "Ngươi suýt đánh công tử nhà ta thành bánh bao máu, vậy mà còn thái độ này."

Bánh bao máu? Người yêu thích hòa bình và đồ ăn như ta, sao có thể......

"Công tử nhà ngươi họ Diện?"

Người kia quát: "Bớt nói nhảm, Triệu Thiên Khuê —— Triệu tướng quân bảo chúng ta tới hỏi ngươi, thật sự không để phủ đô đốc năm quân trong mắt?"

Hắn vừa nói, ta rốt cuộc nhớ ra. Hình như lúc trước ta đánh một người tên Triệu Tín, cha hắn chính là tướng quân trong phủ đô đốc năm quân.

Ta bừng tỉnh đại ngộ, nhưng vì sao bọn hắn đến tìm ta vào lúc này?

Ta ôm quyền chắp tay, trịnh trọng nói: "Mấy vị, cáo từ."

"Tiểu tử này muốn chạy! Đuổi theo!"

Ta đương nhiên muốn chạy a!!

Đây là vận khí cứt chó gì a! Vì sao tất cả các ngươi muốn gây phiền toái cho ta vào hôm nay!!

Ta lại chơi ngươi đuổi ta chạy với đám đại đầu binh này. Đảo ba vòng, ta chạy đến đau dạ dày.

Cuối cùng cũng thoát khỏi bọn hắn.

Nhưng hoàn hồn, ta mới phát hiện mình đến một chỗ không nhận ra. Cả con đường thưa thớt người ở, chỉ một sạp trà có mấy người.

Quên đi, không sao là trọng yếu nhất, chung quy tới đây nên an toàn.

"Các hạ là Minh Phi Chân?"

Không ngờ trong quán trà ở góc đường bên kia...... Có người gọi ta!!

Ta nhận mệnh nghiêng đầu.

Lúc này chỉ có bốn người, bọn hắn đội mũ rộng vành, ăn mặc gọn gàng, người người đều đeo cương đao bên hông.

Ta vừa nhìn trận thế này đã đau đầu.

Đây rõ ràng là diễn xuất lão giang hồ. Người trong giang hồ mặc như vậy thì nhiều vô số kể, nhất là gần đây kinh thành rồng rắn lẫn lộn, mấy lão huynh này trốn vào đám người thì lập tức không thấy bóng dáng. Mà phán đoán từ thế đứng và hô hấp của bọn hắn, đơn đả độc đấu, thực lực bốn người này chỉ hơn không kém tu hài. Người có võ nghệ không tầm thường còn mặc như vậy, đương nhiên vì thuận tiện ẩn nấp sau khi giết người.

"Các ngươi lại là ai?"

Bốn người kia không có giao động cảm xúc với ta, rõ ràng là lấy tiền làm việc.

"Các hạ đắc tội người không nên đắc tội."

Vì sao ta đắc tội người! Mẹ nó, rốt cuộc các ngươi xuất hiện ở đâu? Đều đặn như thế, một nhà cùng đi!

Bốn người không cần đánh mắt, phân ra đứng bốn góc bốn phương, thành thạo cực kỳ.

Ta bị vây ở giữa, hít thở sâu một hơi.

"Ta chỉ một câu."

Bốn người nhìn ta, ta chậm rãi nói.

"Muốn bắt ta."

"Xếp hàng."

Tiếng bước chân vang lên, đám người sau lưng, tụ lại thật nhiều thật nhiều.

Chủ yếu là ba nhóm người.

Đám gia hỏa này, rốt cuộc vẫn đuổi tới.

"Có bản lãnh thì các ngươi tới a!"

***********************

Sau một canh giờ phong vân biến sắc.

Ta bổ nhào khỏi một đống rơm rạ, anh tuấn ngã úp mặt xuống đất.

Về cơ bản, ta trong trạng thái gần như không thể động đậy. Nói không thể động là gạt người, nhưng không muốn động là phát ra từ phế phủ.

Đám gia hỏa kia, không nói hai lời, đi lên vây ta vào giữa đánh một trận tơi bời.

Nhưng diện tích bị đánh của một người chung quy có hạn. Bọn hắn nhiều người hơn nữa, cũng chỉ có thể mười mấy người đồng thời vây đánh ta. Tính ra một người còn không đánh tới mười quyền.

Lúc bọn hắn đánh cao hứng, ta ném một viên Huyết Phích Lịch mới trốn thoát được.

Vì sao lúc công lực ta hoàn toàn biến mất, nhị đương gia không ở bên, đột nhiên có nhiều người truy đuổi ta?

Cái gì? Ta đắc tội người có bản lãnh mạnh?

Nhưng ta cũng rất mạnh a, vì sao bọn hắn đến tìm ta vào lúc này?!

Đau đau đau đau...... Đám tôn tử này ra tay thật hung ác.

Nhất là bốn người cuối cùng. Bọn hắn cầm đao nhưng không rút đao, chỉ dùng quyền cước hỏi thăm. Xem ra chỉ muốn đánh ta một trận.

Rốt cuộc ta đắc tội ai, ra loại chiêu này?

Đột nhiên bên cạnh có người nói chuyện.

"Minh Phi Chân?"

Đậu xanh lại tới?!

"Ai ai ai ai!? Đừng tới đây!"

"Minh khanh gia, đừng hoảng hốt đừng hoảng hốt, là trẫm a."

Nhìn khuôn mặt quen thuộc mà uy nghiêm kia, ba túm râu uy mãnh mà không mất văn tú kia, ánh mắt hòa ái như từ phụ làm người muốn gọi ba ba kia, chính là đương kim thiên tử Lý Phương Trượng!

Bị đánh gặp bạn cố tri, ta kích động đến lệ nóng doanh tròng.

"Hoàng thượng! Hoàng thượng! Hoàng thượng a!"

Hoàng thượng hết sức đồng tình nhìn ta.

"Haiz, khổ ái khanh ngươi a."

Ta nắm chặt tay hoàng thượng.

"Hoàng thượng! Sao ngài đến...... Ối, chờ đã, ngài có thể trả lời ta ba vấn đề không."