Chương 64. Thất Cửu (tứ)

Cuộc Sống Thoái Ẩn Của Võ Lâm Chi Vương

Chương 64. Thất Cửu (tứ)

Một trảo của hắn, tuy không phải võ công thượng thừa, nhưng không dễ đối phó. Võ công của Ngân Mã trang cực tạp, ngoại trừ đại đao ra, công phu quyền cước bắt thường thấy nhất trên giang hồ cũng tinh thục. Một trảo của hắn chính là tuyệt kỹ trong cầm nã thủ, có giấu ba loại biến hóa ở trong.

Sau một trảo này, chính là rút đao chém. Hắn thấy công tử áo trắng đeo đao, biết là người luyện võ, muốn ra tay nhân lúc đao hắn trên bàn, suy nghĩ vốn tàn nhẫn.

Chỉ thấy công tử áo trắng đưa tay đỡ, liền nghe thấy sư đệ này kêu thảm một tiếng. Cái tay đưa tới đã mềm oặt xuống, khuôn mặt đau nhức trắng bệch, dường như bị bẻ gãy xương cánh tay.

Hắn ra tay mau lẹ vô cùng, người ngoài không kịp thấy rõ, hắn đã đại hoạch toàn thắng.

Triệu Đại vừa thấy chiêu mượn lực bắt ngược này, trong lòng sáng như tuyết, rút đại đao bên hông ra.

"Thì ra dưới tay không kém, lão tử nhìn lầm."

Công tử áo trắng cười đứng dậy, giơ chân đá sư đệ kia sang một bên, nhưng không định lấy đao.

"Trong vòng mười chiêu, nếu ngươi có thể nhìn thấu gia thừa của ta. Ta giơ tay đầu hàng, tuyệt không hai lời."

"Chỉ sợ ngươi không tiếp nổi mười chiêu của lão tử!"

"Có lẽ ngài không tiếp nổi mười chiêu của đại ca này."

Có một âm thanh yếu ớt vang lên.

Triệu Đại quay đầu nhìn lại, là thiếu niên kia.

Lúc này thiếu niên cầm quyển sách, cũng không nhìn người, vừa lật vừa nói.

"Thủ pháp cầm nã trong thiên hạ có hai mươi bảy loại, mượn lực phản vận thuộc lật tay cầm nã trong nhu cầm nã thủ. Không giống đạo lý tứ lạng bạt thiên cân lắm, chú trọng dùng tốc độ và xảo kình đả thương người.

Thủ pháp vừa rồi là đẩy trước chém sau, lần đẩy thứ nhất là một chiêu ‘Nghịch Đoạn Trung Lưu’, môn phái có chiêu này tổng cộng...... Mười lăm nhà. Nhưng trảm pháp thứ hai là chiêu số của đao pháp. Trong chốn võ lâm, môn phái có thể dung hợp hai thức này với nhau chỉ có ba nhà."

Nói đến đây khép sách lại, đi tới bên cạnh công tử áo trắng.

"Vị đại ca này mặc áo trắng, lại không mang dù, nhưng ngày mưa cũng không ướt. Có thể thấy nội công khá cao minh, còn đi lộ số âm nhu. Môn nhân thích mặc áo trắng, lại có nội kình âm nhu như vậy, trong ba nhà chỉ có một.

Hai ngài đều dùng đao. Hào Trảm của Ngân Mã trang tuy không tệ, nhưng gặp phải Hồng Tụ đao pháp của Tương Tư hạp. Có lẽ, có lẽ, trong bảy chiêu, đao phải tuột tay."

Hắn nói một chuỗi dài, ngay cả dừng thở cũng không. Chờ hắn hoàn hồn mới thấy thần sắc kinh ngạc của mọi người, lúc này mới kịp phản ứng che miệng lại.

"Hỏng bét, lại phạm thói hư tật xấu...... Các ngươi coi như ta không nói, được không."

Nhưng hắn nói như vậy, người ngoài nào chịu.

Công tử áo trắng cũng sửng sốt, hơn nửa ngày mới lên tiếng: "Huynh đệ, ta cũng nhìn lầm, không ngờ ngươi có bản lãnh."

Thiếu niên kia vội vàng khoát tay: "Không không, ta chỉ biết nói, chuyện khác......"

Bọn hắn nói chuyện, Triệu Đại thì cứng tại trận. Hắn dùng đao, đương nhiên biết Hồng Tụ đao pháp, càng biết Tương Tư hạp là tồn tại vô cùng.

Ngay cả Nghiêm gia trang —— một tiểu môn phái thuộc môn hạ của Lư Sơn kiếm quan, hắn cũng phải nịnh bợ, sao dám gây chuyện với Tương Tư hạp —— một trong Bạch vương. Đao không nhịn được muốn vào vỏ.

Nghiêm Phục Lễ lại lạnh lùng nói: "Như vậy các hạ dựa vào sư môn, không để hai người chúng ta trong mắt."

Triệu Đại thấy Nghiêm Phục Lễ bình tĩnh như vậy, đao liền ngừng lại.

Công tử áo trắng cười nói: "Nghe giọng điệu này, hai vị quả thật muốn đánh một trận. Không biết có cược không."

Nghiêm Phục Lễ chuyển động con mắt, vui vẻ nói.

"Nếu chúng ta thắng, vậy cô nương này sẽ, sẽ......"

Hắn vốn muốn nói gả cho mình, nhưng hai chuyện này vốn không liên quan. Càng bại lộ ý nghĩ xấu của hắn ở chốn đông người. Tuy nói ý nghĩ của hắn sớm đã bại lộ, nhưng dù sao là Triệu Đại ra tay mở miệng, Nghiêm công tử hắn ngồi mát ăn bát vàng. Hiện nay chính hắn nói ra, sẽ mất mặt.

Thất gia cười không nói, căn bản không coi tranh chấp của bọn hắn ra gì. Từ đầu tới đuôi, không nói một câu với đám người Nghiêm Phục Lễ.

Nhưng Triệu Đại đang động tâm tư của mình, thầm nghĩ: Tiểu hài này mới bao nhiêu, hắn có bản sự cái rắm. Nói đạo lý rõ ràng, làm sao không phải dùng tên tuổi hù dọa người. Ở Giang Nam ai không biết Tương Tư hạp, thế này đã nghĩ doạ ta? Tốt xấu phải chém hắn một hai đao để thăm dò.

Có ý nghĩ này, đao không vội vào vỏ.

"Là cao túc của Tương Tư hạp? Vậy thì càng phải thử, tiếp chiêu!" Chung quy vẫn hơi lo lắng, lời nói cũng khách khí hơn nhiều.

Trong lòng Nghiêm Phục Lễ kêu to đồ đần, sao ngươi không đợi nói xong điều kiện rồi đánh! Nhưng cũng không kịp ngăn cản hắn.

Triệu Đại này hoành hành tại Trấn Giang, dưới tay quả thật có bản sự.

Đại đao chém ngang qua, sinh ra cảm giác chém giết sa trường, nhật nguyệt vô quang. Công tử áo trắng lại mỉm cười, tay chập chưởng đao đưa qua.

Bàn tay dán vào mặt đao, tương giao mấy chục lần, vô thanh vô tức, hình ảnh trông rất cổ quái. Đơn chưởng của công tử áo trắng xuyên tới xuyên lui giữa lưỡi đao của Triệu Đại, hơi vô ý chính là họa sát thân, nhưng hắn lại làm cực kỳ nhẹ nhàng. Nếu ánh mắt và võ công không hơn xa đối thủ, chắc chắc không thể làm được.

Triệu Đại chỉ có một thân cương lực, đại đao trong tay như rơi vào nước, rất khó dùng lực. Mười thành khí lực không phát huy được một hai, toàn thân khó chịu, càng đánh càng giận. Tính cách Triệu Đại lỗ mãng, dưới sự cuồng nộ, cũng mặc kệ hắn xuất thân môn phái nào, đáy lòng đã chào hỏi cả nhà công tử áo trắng mấy trăm lần. Nếu có cơ hội, nhất định phải chặt cẩu tặc kia thành thịt muối!

"Triệu huynh, ta tới giúp ngươi!"

Công tử áo trắng chỉ thấy ngân quang chợt hiện, một tia sáng đâm thẳng ngực, không khỏi lui một bước.

Là Nghiêm Phục Lễ cầm kiếm tấn công.

Nghiêm Phục Lễ xuất thân Nghiêm gia trang —— môn hạ của Lư Sơn kiếm quan. Hắn là trang chủ hạ nhiệm của Nghiêm gia trang, tuy cố kỵ Tương Tư hạp, nhưng không đến mức nghe danh tự phải trốn. Với một đệ tử bình thường, càng không phải nhường nhịn. Bởi vậy từ đầu, thái độ của hắn đã cứng rắn hơn Triệu Đại.

Hắn sử dụng Truy Phong khoái kiếm, bù đắp khuyết điểm của Triệu Đại. Nhất là một đâm bức lui đối phương đó, làm đao của Triệu Đại thoát ly khốn cảnh, có thể thi triển toàn lực.

Hai người cùng lên, ưu thế của công tử áo trắng bị tầng tầng suy yếu.

Kỳ thực, tuy võ công của công tử áo trắng hơn xa Triệu Đại, nhưng cũng không thể tùy tiện đùa bỡn hắn trong lòng bàn tay. Chủ yếu là hắn luyện đao pháp đã lâu, Ngân Mã Hào Trảm dùng lực thủ thắng, chiêu số đơn nhất, hắn lấy xảo phá vụng không khó.

Nhưng tầm mắt trong kiếm pháp chưa thành, gặp Truy Phong khoái kiếm thì không thể nói phá là phá. Bây giờ rất hối hận mình khinh thường, không cầm đao trong tay. Nếu không, sao cho hai người này càn rỡ.

"Đại ca áo trắng, bộ pháp của hai người bọn hắn phối hợp không tốt, đừng triền đấu!"

Thiếu niên sau lưng lại lên tiếng nhắc nhở.

Đến lúc này, công tử áo trắng mới hiểu được: Đúng, ta triền đấu với bọn hắn làm gì, tách ra đều không phải địch thủ của ta.

Triệu Đại nghe thấy thiếu niên lên tiếng, càng ngày càng tức.

"Sư đệ! Đánh giết tiểu quỷ kia!"

Hắn còn một sư đệ cầm đao chờ thời, nhưng không có cơ hội. Lúc này vừa được lệnh, chạy về phía thiếu niên. Thiếu niên bị dọa cho xoay người chạy.

Công tử áo trắng hơi phân tâm, lại bị hai người quấn lấy, nhất thời khó mà thoát thân, vội vàng kêu lên.

"Huynh đệ, ngươi thật sự không biết võ sao?"

"Thật sự không biết a!" Tránh trái tránh phải, bị đuổi chém vô cùng chật vật.

Dường như công tử kia cũng không ngờ, thiếu niên này dám đi ra lo chuyện bao đồng, vậy mà không biết nửa điểm võ công, cảm thấy càng bội phục.

Mà thiếu niên kia chân tay lóng ngóng, tháo chạy lung tung, nhất thời không chém được hắn.

Kỳ quái là Thất gia lại cười nhạt nhìn bọn hắn, dường như không lo lắng thiếu niên bị đuổi kịp.

Nhưng bọn hắn đánh nhau, tửu lâu lại xui xẻo.

Người trong võ lâm đánh nhau, nào quản ở đâu. Cầm thứ gì cũng là vũ khí, bên này lật bàn, bên kia ném ghế. Các thực khách lầu hai sớm chạy sạch sành sanh, chỉ còn bàn ghế vỡ nát đầy đất.

Tiểu nhị thấy cửa hàng bị đập, không nhịn được lo lắng, nói một câu: "Ôi ôi phải làm sao đây, toàn là bàn mới mua a."

Lời này vào tai Triệu Đại, hắn đang tức giận, hung dữ mắng: "Phải làm sao? Làm con mẹ ngươi!" Bay xéo lên một cước, đá mạnh vào ngực tiểu nhị.

Điếm tiểu nhị kia sao chịu được, bị đạp bay thẳng ra. Lúc ngã xuống đất còn gãy hai cái răng cửa, máu chảy đầy mặt.

Lúc này, Hồng Cửu vẫn luôn cúi đầu gặm bánh bao lại đột nhiên ngẩng đầu.

Thất gia thấy thế trêu ghẹo: "Làm sao? Ngươi còn biết ở đây có người?"

Hồng Cửu không để ý tới Thất gia, đứng lên dùng mu bàn tay lau miệng. Lúc đi qua bên người chưởng quỹ, thấp giọng nói một câu.

"Chưởng quỹ, lát nữa ta bồi thường bàn ghế."

Chưởng quỹ còn chưa nghe rõ, người trước mắt đã biến mất.

Hán tử đang hăng say đuổi chém thiếu niên, cho rằng còn mấy bước là đuổi kịp, bỗng cảm thấy hoa mắt, trời đất quay cuồng. Lúc hoàn hồn mới biết, mình đã ở trên không trung.

Từ góc độ của hắn nhìn vào trong tửu lâu, chỉ thấy một bóng đen lao đến trước mặt đại sư huynh như mũi tên.

Cái bóng kia đưa tay chộp một nhát, đại sư huynh xưa nay uy mãnh vô song đã mất khí lực —— như hài tử đối mặt người lớn —— tùy ý hắn chộp trong tay, sau đó bị ném bay ra ngoài như một túi rác. Hắn còn muốn nhìn, nhưng đầu bị va mạnh, ý thức liền rơi vào hắc ám.

Triệu Đại ở trên không trung cũng thế, thậm chí không rõ ràng mình bị làm sao. Chỉ cảm thấy khí huyết toàn thân chấn động, một nửa huyệt đạo đóng chặt, dường như...... Dường như do một trảo của người kia. Nếu đúng là như thế, võ công của hắn đáng sợ đến mức nào?

Mà kỳ thực, tới bây giờ, hắn cũng không rõ ràng —— ‘Người kia’ thật sự tồn tại sao?

Hắn liều mạng nhìn về phía tửu lâu, muốn phân biệt rõ ràng.

Chỉ thấy Nghiêm công tử đang bị một người xách trong tay như diều hâu vồ gà con, cực kỳ hoảng sợ.

Mà người kia, chẳng phải ăn mày bị bọn hắn đùa cợt lúc trước? Tới đây, theo một tiếng rầm, ý thức của hắn cũng rơi vào mông lung.

Đương nhiên, hắn sẽ không nghe thấy đối thoại sau đó.

"Tại hạ với các hạ, xưa nay không oán. Vì, vì sao......"

Nghiêm Phục Lễ chưa từng thấy ai có thể đáng sợ như tên ăn mày này, khẽ vươn tay đã khống chế mình, thậm chí ý niệm phản kháng cũng không kịp có. Hắn liều mạng ngừng run rẩy, tận lực làm mình trông thong dong, nhưng âm thanh phát run và thứ ấm áp tanh tưởi ở đũng quần đã bán đứng hắn.

Nam nhi khôi ngô trông giống ăn mày dường như không để hắn trong lòng, thậm chí không nhìn hắn mất mặt, hờ hững đáp một câu.

"Không có gì."

"Con người của ta, không thể nhìn người nghèo bị ức hiếp."

Nói xong chữ ‘Bị’, Nghiêm Phục Lễ mắt tối sầm lại, ngất đi.

Nam tử như ăn mày không ném hắn ra là có nguyên nhân.

Hắn thả mạnh Nghiêm Phục Lễ lên bàn của tiểu thư Nghiêm gia —— sớm đã sợ đến khuôn mặt nhỏ trắng bệch —— như một bao hành lý.

"Tỷ tỷ."

Ngữ khí ngả ngớn, hoàn toàn khác đại cao thủ vừa rồi.

"Đổi hai trăm lượng bạc lấy ca ngươi, có lời không?"

Hắn mỉm cười, lộ ra hai hàng răng trắng như tuyết.

Nói thế nào đây.

Cực giống thổ phỉ đánh cướp.