Chương 4: Vòng Lặp Của Quá Khứ

Cuộc Chiến Thần Quyền

Chương 4: Vòng Lặp Của Quá Khứ

Giữa khoảng không gian tăm tối, một người đàn ông trung niên lặng lẽ bước từng bước chậm rãi. Khuôn mặt cương nghị của ông dường như có chút lo lắng, đôi mắt màu nâu vẫn luôn chăm chú nhìn về phía trước. Bầu không khí xung quanh ông mang đầy sự ám ảnh bởi những tiếng khóc lúc thút thít lúc nỉ non cứ đều đặn truyền đến. Thi thoảng đâu đó còn vang lên tiếng hét thảm thiết làm rúng động lòng người. Áp lực nặng nề khiến người đàn ông ngày càng khó kiểm soát tâm trí của bản thân. Những hình ảnh cuối cùng của người bạn chí cốt cứ liên tục xuất hiện. Chúng như những con quỷ đang thì thầm to nhỏ bên tai ông nhằm kích động sự sợ hãi vốn bị áp chế bấy lâu.

Đột nhiên, cơ thể người đàn ông không thể nhúc nhích tựa như bị trúng thuật định thân. Khuôn mặt đầy nghi ngờ của ông từ từ nhìn xuống nửa thân phía dưới. Những bàn tay mục rữa từ trong nền đất màu đen đang liên tiếp trồi lên bám chặt hai chân của ông không buông. Theo sau đó, vô số tiếng cầu xin, van lơi bỗng từ đâu ào ào ập đến như thác lũ. Người đàn ông trung niên hoàn toàn bị kinh sợ. Ông vội ra sức vùng vẫy cố thoát khỏi trói buộc nhưng nào đâu có dễ dàng như trong tưởng tượng. Những bàn tay mục rữa tiếp tục trườn lên bám vào bắp chân, đầu gối... Thậm chí phía sau lưng của ông cũng xuất hiện vài ba cánh tay vòng ra ôm chặt. Tiếng gầm đầy giận dữ của người đàn ông cứ thế vang lên. Cái cảm giác sau khi mãnh liệt phản kháng nhưng không có kết quả, nó rất bức bối và khó chịu. Đôi mắt đỏ ngầu tràn ngập sự bất cam dường như sắp mất đi lý trí.

Trong cơn say hỗn loạn, người đàn ông trung niên chợt nhận ra phía xa có chút ánh sáng le lói. Trước mắt ông từ bao giờ đã xuất hiện thêm một cây cầu độc mộc bắc ngang khe sâu vạn trượng. Trực giác bỗng liên tục mách bảo với ông, nếu có thể đến chỗ ánh sáng bên kia cây cầu thì chắc hẳn sẽ thoát khỏi được nơi đáng sợ này. Niềm hi vọng một lần nữa được thắp lên khiến người đàn ông gắng gượng gồng mình không chút đắn đo. Gương mặt của ông trở nên méo mó, những đường gân xanh nổi khắp cơ thể. Ông nhích từng tí một về phía trước, tấm lưng gầy gò của ông bị còng xuống vì phải chịu đựng áp lực quá lớn.

Một giây... Hai giây... Ba giây...

Thời gian tựa như bị kéo chậm lại không biết bao nhiêu lần. Vô số cánh tay mục rữa đã trườn lên ôm lấy toàn bộ phần thân dưới của người đàn ông trung niên. Bước đi của ông ngày một khó khăn hơn. Bàn chân phải nhọc nhằn nhích lên phía trước vài li, vừa hay chạm vào phần mép của chiếc cầu độc mộc. Những cánh tay mục rữa đang trồi lên đột nhiên rụt lại giống như bị thứ gì đó làm kinh sợ. Người đàn ông trung niên mừng rỡ, vội vã bước cả hai chân lên chiếc cầu độc mộc. Cảm giác thoát khỏi tai nạn khiến ông thở phào nhẹ nhõm.

Nghỉ ngơi lấy sức trong chốc lát, người đàn ông tiếp tục bước đi cẩn thận trên chiếc cầu độc mộc. Nhưng trái với những lo lắng ban đầu của ông, đường đi qua cầu không có bất trắc nào xảy đến. Ông vui mừng tiến gần hơn tới chỗ phát ra ánh sáng, nơi có một cánh cửa màu vàng chói lóa đứng giữa không gian. Khi ông định đưa tay nắm lấy cánh cửa, ý thức của ông đã sớm chuẩn bị giải phóng bản thân khỏi chốn lao tù. Nhưng bất thình lình một vật bầy nhầy từ dưới khe sâu vọt thẳng lên. Nó nhanh như cắt tóm lấy hông của ông mà siết chặt. Sức mạnh khủng khiếp truyền ra từ trên vật đó khiến người đàn ông bị kéo bay về phía sau. Cả cơ thể của ông không tự chủ rơi xuống khe sâu đen thăm thẳm. Những hi vọng mong manh trong trái tim đã rã rời của ông hoàn toàn bị nghiền nát. Tiếng hét thảm thiết cứ thế vang vọng khắp không gian, chấn động cả lòng người...

- A!!!

Ông Hoàng Trung mạnh mẽ mở trừng hai mắt. Khung cảnh trong tháp canh phía Tây thành Thái Vi một lần nữa hiện ra. Cả cơ thể của ông trở nên run rẩy bởi sự ám ảnh kéo dài đến từ giấc mơ xưa cũ. Tiếng ù bên tai khiến ông phải mất một lúc mới có thể nghe rõ âm thanh xung quanh.

- Hoàng thống lĩnh! Hoàng thống lĩnh...

Một quái nhân mình người đầu trâu đang lo lắng gọi ông Trung. Hắn quỳ một gối ở bên cạnh ông, tay cầm cây rìu cán dài chống trên đất.

Ông Trung một tay ôm cái đầu đau như búa bổ, thân thể đồng thời chậm rãi ngồi dậy. Tay hơi day day huyệt thái dương đã rịn đầy mồ hôi hột, ông khẽ hỏi:

- Chuyện gì vừa xảy ra với ta vậy?

- Là ngài đột nhiên bất tỉnh trước cửa đi lên tầng chín nên ta đã cho binh sĩ mang về đây để chữa trị. Ngoài ra, phía trên tầng chín có những tiếng la hét khủng khiếp truyền xuống khiến ta không dám tự ý hành động. Cuối cùng đành phải để đám thuộc hạ đóng kín cửa, chờ ngài tỉnh dậy.

- Ừm. Ngươi làm tốt lắm, Harvey. - Vừa xoa bóp trán ông Trung vừa gật đầu tán thưởng.

- Còn những Nhân linh đi theo ngài nên xử trí như thế nào đây ạ?

Harvey nhìn những Nhân linh đang nằm quằn quại trên đất ở gần đó. Những kẻ này đều là những Nhân linh đi theo ông Trung từ trên tầng chín xuống. Không biết bọn họ gặp phải chuyện gì mà cơ thể liên tục co giật, đầu lắc nguầy nguậy không ngớt?

- Mặc kệ bọn chúng. Đợi giải quyết xong chuyện trên tầng chín thì bọn chúng sẽ tự trở lại bình thường cả thôi.

Quái nhân đầu trâu gật đầu đáp ứng một tiếng. Đoạn phân phó thuộc hạ đưa đám Nhân linh đang nằm trên sàn đến một góc khác.

Hoàng thống lĩnh thoáng lắc đầu vài cái cho tỉnh táo. Ông lặng lẽ đứng dậy một cách từ tốn. Quá khứ nhiều năm trước tái hiện trong giấc mơ ban nãy khiến trái tim già nua của ông có phần thổn thức. Dường như vòng lặp của bánh xe vận mệnh đang đưa ông trở về cái ngày ấy, một ngày với những kỷ niệm đáng buồn mà ông không bao giờ quên.

Tiếng thở dài phát ra từ tận tâm can mang theo bao nỗi niềm đã chôn giấu bấy lâu. Vị sư thống lĩnh già nghiêng người bước dài từng bước về phía trung tâm tầng tám, nơi đang đặt một quả cầu phát sáng bên trên bệ đỡ cao. Tay phải của ông chạm vào quả cầu ánh sáng, hai mắt chậm rãi khép lại, cơ thể đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Đồng thời điểm ấy, trong đầu mười thiên phu trưởng của thành Thái Vi cùng vang lên một đoạn lời nói:

- Ta là sư thống lĩnh Hoàng Trung. Lệnh cho các ngươi thành lập Tuyệt Đối Phòng Hộ hướng chính tây trong hai khắc. Lập tức tiến hành!

Gương mặt của các vị thiên phu trưởng bỗng trở nên sửng sốt. Mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ khiến họ không kịp phản ứng. Lúc họ còn đang phân vân chưa biết phải làm gì, giọng nói uy nghiêm của ông Trung một lần nữa vang lên trong đầu bọn họ:

- Ta nhắc lại. Lập tức tiến hành!

Cả đám hoàn toàn biến sắc. Không kẻ nào dám chậm trễ, bắt đầu điều động binh lính theo đúng những hướng dẫn lúc diễn tập. Từng tốp lính di chuyển ồ ạt về các địa phương khác nhau xung quanh tháp canh phía Tây. Có tốp chạy, có tốp nhảy, cũng có tốp bay thẳng lên trời... Trông có vẻ mất trật tự nhưng thực tế không có Nhân linh nào dẫm đạp hay đâm phải kẻ khác. Tất cả vẫn giữ được cự ly đội hình giống như lúc tiến hành diễn tập hàng năm.

Trận hình phòng thủ nhanh chóng được bày ra. Hơn một trăm ngàn tinh binh của thành Thái Vi bắt đầu niệm chú ngữ. Tiếng rì rầm truyền ra chấn động cả một vùng trời, khiến khoảng rừng núi phía ngoài thành Thái Vi bị một phen náo loạn. Các hoa văn khắc trên nền đất, tường thành… liên tục phát ra những ánh sáng chập chờn. Hàng loạt cột sáng khổng lồ màu trắng đồng thời phóng xuất lên cao. Chúng đan xen vào nhau tạo thành một kết cấu vô cùng phức tạp.

Theo thời gian, hình chiếu lập thể của một mũi thương khổng lồ dần được vẽ ra ngay trên bầu trời thành Thái Vi. Những đường nét tinh xảo của một mũi thương sắc bén được tái hiện rất sống động. Phần đầu của mũi thương chĩa ra phía ngoài thành theo hướng chính tây, cách mặt tường cao khoảng chừng trăm dặm. Khí tức hung sát cộng thêm thể tích to lớn khiến mũi thương mang đến cảm giác áp bách vô cùng kinh khủng. Dường như mục đích nó được tạo ra chính là để răn đe những kẻ có ý định đến xâm phạm.

Trạng thái đầu tiên của Tuyệt Đối Phòng Hộ đã được mở ra hoàn toàn. Rất nhiều Nhân linh bỗng dưng cảm thấy lo lắng không yên. Họ lờ mờ nhận ra một loại uy hiếp vô hình đang từ từ tràn đến tòa thành. Nhưng tất cả những gì họ có thể làm chỉ dừng lại ở mức lo lắng suông. Phận con sâu, cái kiến như bọn họ vốn không có cái quyền quyết định sống chết của bản thân.

Tại tầng tám tòa tháp canh phía Tây, Harvey đã nhận ra sự di chuyển của quân đội trong thành. Với kinh nghiệm của một bách phu trưởng lâu năm, hắn biết Hoàng thống lĩnh vừa phát lệnh điều động cao nhất. Đây là lệnh Thủ Hộ chữ Thọ, bậc tử sắc hay còn được biết đến với cái tên Tuyệt Đối Phòng Hộ. Nó chỉ đuọc mở ra khi cả tòa thành gặp phải nguy cơ sống còn... Trong lòng tên quái nhân đầu trâu bắt đầu dấy lên những nỗi băn khoăn không lời giải đáp. Sau một khoảng thời gian dài im lặng, Harvey rốt cuộc không thể kiềm chế nổi bản thân. Hắn cẩn thận đi tới cạnh ông Trung, người vốn đang đứng trầm ngâm bên bệ đỡ Cầu Mật Đàm. Khẽ hít một hơi thật sâu, hắn mạnh dạn hỏi vị sư thống lĩnh trước mặt:

- Hoàng thống lĩnh, ngài nói xem chuyện ở tầng chín là như thế nào?

- Ngươi biết Cực Đồng Linh Triệu chứ? – Ông Trung không đáp mà hỏi ngược lại.

- Ta từng có nghe qua một lần vào tám năm trước… - Harvey vô thức đáp. Ý nghĩ trong đầu bỗng xoay chuyển, hắn kinh ngạc thốt lên. – A! Chẳng lẽ ý ngài muốn nói…

- Dù ta không muốn thừa nhận nhưng quả thực đúng là Cực Đồng Linh Triệu.

Ông Trung lên tiếng xác nhận. Lời nói của ông mang nặng nỗi chua xót. Tám năm trôi qua, tình cảnh năm xưa một lần nữa tái diễn. Kẻ thù mạnh mẽ đến xâm phạm, Cực Đồng Linh Triệu xuất hiện như một điềm báo chẳng lành. Trong hàng trăm nghìn Nhân linh tại thành Thái Vi, liệu còn được mấy kẻ có thể sống sót?