Chương 23: Biệt Ly (2)
Một bữa tiệc trên bờ cát với ánh lửa bập bùng, trong màn đêm của Đào Hoa Đảo, nơi xa xa là biển cả đen ngòm mang theo vẻ ma mị thần bí cùng nỗi sợ vô danh.
Một bàn dài lớn được bày ra trên bờ cát với vô số món ăn nhưng chủ yếu là đồ nướng, nếu là người hậu thế có mặt ở đây hoàn toàn có thể nhận ra đây là một buổi 'party thịt nướng' trên biển.
Bữa tiệc này là sáng ý của Hoàng Dung, đương nhiên là do Vô Song dạy nàng bởi tại thời đại này vẫn chưa tồn tại cái khái niệm 'party thịt nướng ' là gì.
Mỗi người ở đây cũng không ngồi ăn mà đều ăn đứng, hơn nữa mỗi người đều được cấp một cái đĩa đựng đồ ăn, ngay cả Hoàng Dược Sư cũng vậy, cảnh tượng này quả thật tương đối quái dị bởi cách ăn mặc của thời đại này vốn có tính đối nghịch rất lớn vời thời hậu thế sau này.
Trong bữa tiệc lần này ngoại trừ những người có mặt trong cuộc họp gia đình ra thì còn có cả Dương Quá, Võ Đôn Nho, Võ Tu Văn, Quách Phù cùng với Trình Anh, cũng không rõ có phải bữa tiệc này quá khác lạ dẫn đến việc đám trẻ cảm thấy hứng thú vô cùng, một mực cười cười nói nói, hai mắt sáng như ánh sao trời khiến cho không khí của bữa tiệc thật sự rất vui vẻ.
Hoàng Dung cùng Quách phu nhân cùng nhau đứng bên lò nướng, cùng nhau nướng thịt, nhìn kiểu gì cũng không thể tin được hai người trước đây còn đối nghịch với nhau.
Quách Tĩnh có chút không quen với cái không khí này, chỉ ngồi một chỗ cầm đĩa đồ ăn, ánh mắt mang theo vẻ nhu hòa nhìn đám trẻ chạy nhảy trên bờ cát.
Vô Song cùng Hoàng Dược Sư ngồi trên ghế dài, cách Quách Tĩnh khoảng 10 bước chân, cả hai lúc này đang đối ẩm.
Nhược Hoa cùng Trình Anh một bên đứng phụ bếp cho Hoàng Dung cùng Quách phu nhân, bốn người luôn tay luôn chân bận bịu vô cùng nhưng mà thoạt nhìn lại mang theo sự hòa hợp, mang theo cảm giác của tỷ muội, của gia đình.
Không biết bao lâu rồi trên Đào Hoa Đảo mới vui và nhộn nhịp như hôm nay, cho dù tất cả chỉ là giả tưởng, cho dù ngay ngày mai tất cả mọi việc đều có thê kết thúc thì mọi thứ vẫn cứ là một đoạn kỷ niệm đáng để lưu giữ.
Bữa tiệc này đúng là một bữa tiệc của sự chia lìa, của sự xa cách bởi Quách Tĩnh cùng Quách phu nhân phải đi, Dương Quá cũng phải đi mà... Vô Song cũng phải đi.
Từ thời điểm Vô Song được Hoàng Dược Sư cảnh báo về Cửu Âm Chân Kinh đã trải qua hai ngày.
Hai ngày thời gian đủ để rất nhiều việc xảy ra trên Đào Hoa Đảo, ít nhất để một loại quan hệ hữu hảo, một loại hòa hợp giữa hai người Quách Tĩnh cùng với hai người Vô Song có thể được tạo thành, cho dù quan hệ này có thật lòng với nhau hay không thì khó nói.
Hai ngày thời gian, đủ để nhiều người làm ra quyết định một trong số đó có Dương Quá, đêm hôm nay là đêm cuối cùng của Dương Quá trên Đào Hoa Đảo. Người còn lại là Vô Song, đêm hôm nay có lẽ cũng là đêm cuối cùng của Vô Song trên Đào Hoa Đảo.
Dương Quá phải rời đi, đi theo Quách Tĩnh tới Toàn Chân Giáo, trong hai ngày qua rốt cuộc vợ chồng Quách Tĩnh – Quách phu nhân cũng quyết định đưa Dương Quá tới Toàn Chân Giáo học nghệ.
Trong hai ngày qua cũng đủ để thuyền lớn Đại Thanh cập bến, để mang cơn gió phương bắc thổi đến Đào Hoa Đảo, hai vợ chồng Quách Tĩnh – Quách phu nhân đương nhiên phải lấy đại sự làm trọng, đương nhiên phải trở về trấn thủ Tương Dương, không thể để bất cứ biến cố gì xảy ra trong thời gian Hốt Tất Liệt tới Trung Nguyên.
Dương Chí theo thuyền trở về Trung Nguyên, giờ phút này chỉ sợ đã về đến Đông Độ Khẩu, Dương Chí không thể đến xem mặt Dương Quá hơn nữa không cần Quách phu nhân nói thì Quách Tĩnh cũng hiểu là Dương Chí trong khoảng thời gian tiếp theo chỉ sợ cũng không quản Dương Quá được, đến cả gặp mặt Dương Quá cũng không được thì đừng nói đến gặp.
Nếu như Nhạc Phi đại diện cho chiến trường phương Tây của Đại Thanh, là người trấn thủ Nhạn Môn Quan của Đại Thanh thì ở một phương khác, ở phương Bắc vốn là do Dương Chí cùng Dương gia làm chủ, Dương Chí là gia chủ Dương gia đầu tiên sẽ phải tới kinh đô Trường An gặp mặt sứ giả Mông Cổ, sau đó tùy theo sự việc tiếp theo như thế nào mà rất có thể lại chấp chưởng binh quyền, nắm lấy Thanh Long Quân Đoàn hướng về Bắc Địa mà đi.
Hai vợ chồng Quách gia đã xác định đi theo hướng của Quách phu nhân chọn, Toàn Chân Giáo xa xa không sánh bằng Dương gia nhưng mà tại thời điểm không rõ chiến tranh sẽ nổ ra lúc nào thì Toàn Chân Giáo cũng là một lựa chọn không tệ, sau đêm nay Dương Quá liền theo hai vợ chồng Quách Tĩnh – Quách phu nhân về trung nguyên sau đó theo Quách Tĩnh lên Toàn Chân Giáo học nghệ.
Hai vợ chồng Quách gia cũng không tính mang theo Quách Phù cùng huynh đệ Võ gia trở về thậm chí cả Kha Trấn Ác vẫn ở lại Đào Hoa Đảo dù sao hai vợ chồng thực sự không biết tình hình tiếp theo sẽ là cái gì, để đám trẻ ở lại trên Đào Hoa Đảo an toàn hơn nhiều.
Hai vợ chồng Quách gia rời đi thì Vô Song cũng tính đến chuyện rời đ hơn nữa là một mình rời đi.
Tin tức từ phương bắc thổi đến Đào Hoa Đảo, ban đầu Vô Song không biết nhưng mà sau khi vợ chồng Quách gia nói với Hoàng Dược Sư thì Vô Song liền biết.
Vô Song làm người xuyên không rất oan ức, hắn mang tiếng hiểu rõ cốt truyện, biết trước rất nhiều thứ trong Kim Dung nhưng thật ra Vô Song chẳng biết cái quái gì cả.
Ví dụ đơn giản nhất, theo nguyên tác thì tại thời điểm Quách Tĩnh đưa Dương Quá đến Toàn Chân Giáo, Quách Tĩnh sẽ mạnh bao nhiêu?, có thể mạnh gần gấp đôi trình độ của các bậc tiền bối trong ngũ tuyệt hay không?, đáp án chắc chắn là không.
Thế giới này từ lâu đã thoát ra khỏi phạm trù những thứ trong Kim Dung, khi mà tất cả các thế giới trong Kim Dung cùng được sắp xếp lại thêm vào thế giới gốc của nơi đây thì có rất nhiều việc đã không thể nắm bắt, không thể dùng thường thức mà suy đoán.
Thân là người xuyên không, là kẻ nắm giữ cốt truyện bản thân Vô Song có thể đại khái biết được sự việc tiếp theo diễn ra như thế nào nhưng tình tiết thực tế thì lại không thể nắm được, đây mới là phiền phức.
Vô Song từ lâu đã không còn quá tin tưởng vào nguyên tác Kim Dung, nhìn vào sự kiện Lưu Chính Phong – Chậu Vàng Rửa Tay là rõ ràng nhất, nếu Vô Song một mực áp cái suy nghĩ mọi thứ trong cốt truyện đều diễn ra như cũ thì chỉ sợ Lưu Chính Phong không cứu được mà Vô Song cũng gặp nguy hiểm.
Lần này cũng vậy, sự kiện sứ giả Mông Cổ đến Đại Thanh nào có trong nguyên tác tuy nhiên sự kiện Quách Tĩnh mang theo Dương Quá tới Toàn Chân Giáo khả năng rất lớn vẫn cứ xảy ra.
Vô Song không thể rõ ràng được viêc gì sẽ xảy ra tiếp theo nhưng có thể đoán, Vô Song vẫn có thể suy đoán khả năng rất lớn Toàn Chân Giáo gặp phải cường địch, Hoắc Đô vẫn sẽ lên Toàn Chân Giáo, đây là thứ thông tin mà một người xem Thần Điêu Đại Hiệp có thể biết nhưng mà Hoắc Đô sẽ mang thêm ai tới Toàn Chân Giáo thì lại là một vấn đề khác, mục đích thật sự của Hoắc Đô khi lên Toàn Chân Giáo là gì thì lại là một vấn đề khác nữa.
Ngoại trừ cái việc kia thì Vô Song còn nghe thấy cả cái tên Hốt Tất Liệt, hai vợ chồng Quách gia có thể cảm thấy Hốt Tất Liệt đặc biệt bởi hắn là hoàng tử Mông Cổ nhưng chỉ thế mà thôi còn Vô Song khi nghe ba chữ Hốt Tất Liệt lại như sấm bên tai, kể cả không biết được thông tin của Thất Đế Tử từ miệng Tử La Lan thì chỉ cần ba chữ 'Hốt Tất Liệt' đã mang theo trọng lượng rất nặng trong lòng Vô Song.
Vô Song không biết Hốt Tất Liệt sẽ làm gì khi đến Trung Nguyên nhưng Vô Song mặc định đây là đại sự, tức là ở Bắc Cương đã có biến, Đế Thích Thiên tất có động tác tiếp theo, Vô Song không nhanh lên cũng không được.
Vô Song nhất định phải nhanh chóng rời khỏi Đào Hoa Đảo, lấy Thiên Vương Bảo Khố rồi vòng ngược về Tây Vực, bắt đầu chân chính gây dựng thế lực của riêng mình, mượn chiến trường Trung Nguyên làm lá chắn, tranh thủ khoảng thời gian Đại Thanh cùng Đại Mông chiến đấu mà âm thầm phát triển thế lực của riêng mình tại Tây Vực.
Vấn đề là Hoàng Dung mới gặp phụ thân của nàng, cho dù nàng không nói thì Vô Song cũng hiểu Dung nhi rất muốn ở bên phụ thân đồng thời nàng cũng rất muốn ở bên Vô Song.
Vô Song sẽ không ép buộc nàng thậm chí kể cả Dung nhi muốn đi theo Vô Song thì Vô Song cũng vẫn cứ lắc đầu từ chối, Vô Song muốn để cho nàng cùng nhạc phụ có thời gian với nhau bởi Vô Song nhìn ra trong mắt Hoàng Dược Sư vẫn luôn ẩn ẩn sự cô độc, 'con gái lớn' đã rời đi vậy nếu 'con gái nhỏ' cũng rời đi thì sao?, Vô Song hiểu chắc hẳn ông buồn lắm.
Dung nhi phải cố gắng bao nhiêu mới có thể ở bên phụ thân?, Dung nhi phải nỗ lực rất nhiều hơn nữa nàng đã chảy bao nhiêu nước mắt?, đã khóc bao nhiêu đêm?, thời điểm hiện tại Vô Song biết Dung nhi của hắn cần phụ thân ở bên hơn, chỉ là nàng không tài nào xác minh rõ vấn đề này mà thôi.
Chương 25: Không Đề
Đêm về khuya, tiệc cũng đã tàn.
Đêm về khuya, những cơn gió từ biển cả đen ngòm kia thổi đến mang theo cái cảm giác lành lạnh, mang theo sự sợ hãi của con người với biển cả vô tận.
Đêm về khuya, đêm nay có những người không ngủ được.
Đêm nay, Dương Quá không có cách nào chợp mắt, Dương Quá rốt cuộc vẫn không ngủ được mà rời khỏi giường.
Đối với một đứa trẻ như Dương Quá khi đối mặt với một nơi chưa hề nghe tới chút gì, khi phải đến một nơi hoàn toàn mới quả thật cảm thấy trong lòng không yên ổn.
Năm xưa, khi lần đầu tới Quách phủ thú thật Dương Quá không quen nhưng vẫn luôn có mong đợi, ai chẳng muốn có cuộc sống tốt hơn?, rốt cuộc thì sao?.
Khi lần đầu tiên tới Đào Hoa Đảo, Dương Quá cũng không quen nhưng vẫn luôn có mong đợi, một đứa trẻ tại thời đại này ai chẳng muốn học võ công, trở thành cao thủ tuyệt đỉnh?, rốt cuộc thì sao?.
Sáng mai, Dương Quá sẽ rời khỏi Đào Hoa Đảo mà tới Toàn Chân Giáo, tới một nơi hoàn toàn mới, thú thật Dương Quá rốt cuộc đã không có mong đợi, đối với Toàn Chân Giáo chỉ có sự mờ mịt thậm chí là kháng cự.
Hành lang vắng tanh không có bóng người, Dương Quá dừng lại ở một góc nơi cuối hành lang, ngồi trên thành gỗ, tựa lưng vào cọc gỗ phía sau mà nhìn về phía bầu trời đêm, so với những đứa trẻ khác thì Dương Quá trưởng thành hơn nhiều, Dương Quá là một đứa trẻ có cố sự, có tâm sự.
Dương Quá không ngủ được, Dương Quá đi ra ngoài hành lang có điều không phải không ai biết, ít nhất Quách Tĩnh biết, Vô Song biết.
Với thực lực của bọn họ việc phát hiện ra ngoài hành lang có người đi lại cũng không khó dù sao từ phòng ngủ tới khu vực hành lang chung cũng chẳng xa xôi gì, bất ngờ duy nhất là khi cả hai người đồng thời ra ngoài thì lại thấy lẫn nhau.
Quách Tĩnh thấy Vô Song mà Vô Song cũng thấy Quách Tĩnh, hai người nhìn lẫn nhau sau đó ánh mắt đều nhìn về phía Dương Quá.
"Quách Tĩnh đại ca, việc này nhường tiểu đệ đi thôi ".
Đối mặt với Quách Tĩnh, Vô Song nói ra câu này sau đó khẽ bước về phía Dương Quá để lại Quách Tĩnh mang theo vẻ mặt đăm chiêu.
Quách Tĩnh cảm thấy rất mất mát, Quách Tĩnh muốn trở thành phụ thân của Dương Quá, muốn thay Dương Khang cùng Mục Niệm Từ đến chiếu cố Dương Quá, bản thân Quách Tĩnh cũng thực sự coi Quách Tĩnh như con nhưng vì cái gì Quách Tĩnh vẫn không thể bước vào trái tim Dương Quá?, không thể được Dương Quá chấp nhận?, mỗi lần gặp Dương Quá bản thân Quách Tĩnh đều nhận ra giữa mình và Dương Quá có một tầng ngăn cách vô hình.
Vô Song rõ ràng mới gặp Dương Quá, hai người biết nhau chưa tới 3 ngày nhưng tại sao lại thân thiết với Dương Quá như vậy?.
Quách Tĩnh là hình tượng của một người cha nhưng không phải là một người cha hiền tử, Quách Tĩnh là một người cha cẩn trọng mà nghiêm khắc, một người cha khiến con cái cảm thấy hoàn toàn tin tưởng, cảm thấy an toàn, là cột trụ gia đình... nhưng không phải là bạn bè của con cái.
Quách Tĩnh coi Dương Quá như con nhưng Dương Quá lại không thể coi Quách Tĩnh như cha bởi Quách Tĩnh là người đến sau, trong lòng Dương Quá nếu nói về cha cũng chỉ có Tây Độc – Âu Dương Phong.
Dương Quá cũng không cần thêm một người cha còn Vô Song đương nhiên không giống cha của Dương Quá, Vô Song giống với một vị đại ca, một người chỉ lớn hơn Dương Quá vài tuổi, một người cùng thế hệ với Dương Quá, hai người đương nhiên dễ thân cận hơn nhiều.
Dương Quá cũng không biết đại ca cùng bá phụ tới, mãi đến khi Vô Song cũng đặt thân lên thành gỗ thì Dương Quá mới phát hiện ra, ánh mắt nhìn Vô Song sau đó lộ ra vẻ ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ.
"Vô Song ca ca ".
Vô Song cười cười, thân mật mà hỏi.
"Ngày mai đi xa, là không ngủ được sao? ".
Thấy Vô Song quan tâm đến mình, Dương Quá lại cúi đầu xuống.
Trong lòng Dương Quá có một việc rất muốn hỏi Vô Song nhưng thủy chung không dám hỏi, nay lúc đêm tối thấy Vô Song lại thêm việc ngày mai phải rời khỏi Đào Hoa Đảo, rốt cuộc Dương Quá lấy hết dũng khí, hướng về phía Vô Song mà hỏi.
"Vô Song ca ca, đệ không muốn tới Toàn Chân Giáo, đệ có thể đi theo huynh được không? ".
Vô Song nghe Dương Quá nói vậy thì chỉ có thể thở dài, Vô Song tiếp theo phải tới Phù Tang lấy Thiên Vương Bảo Khố, đương nhiên chuyến đi này Vô Song cũng có thể tương đối nắm chắc nhưng sau đó thì sao?, sau đó chính là Tây Vực.
Tây Vực bách quốc đâu phải là nơi dễ chịu gì?, sau này Vô Song tới Tây Vực chỉ sợ còn bận hơn cả Quách Tĩnh nhiều lắm, dù sao Quách Tĩnh chỉ thủ một thành còn Vô Song có lẽ phải thủ một cái quốc gia, Vô Song cũng không nghĩ mình có thời gian chăm sóc Dương Quá, dạy dỗ Dương Quá.
Đương nhiên với việc tự thân dạy dỗ Dương Quá thì Vô Song nhất định phải làm còn phải làm đến mức triệt để.
"Dương Quá, đại ca không phải không muốn mang đệ theo nhưng mà chặng đường tiếp theo của đại ca sẽ rất dài rất dài, đến cả an nguy của đại ca còn không bảo đảm được thì sao đại ca có thể bảo đảm được cho đệ đây? ".
"Đại ca đến cả Dung nhi tỷ tỷ của đệ còn không thể mang theo, phải để nàng ở lại trên Đào Hoa Đảo, chặng đường tiếp theo của đại ca mang theo vô vàn sóng gió, đại ca đúng là không thể mang theo đệ ".
Dương Quá nghe vậy lại cúi đầu xuống, Dương Quá biết lời Vô Song đại ca nói rất đúng nhưng trong lòng thủy chung cảm thấy mất mát, thủy chung vẫn cứ ủ rũ không thôi.
Vô Song thấy biểu hiện của Dương Quá liền khẽ cười, ánh mắt như có như không đảo xung quanh, cũng không phát hiện ra Quách Tĩnh ở gần đây, cũng chẳng biết vị Quách đại hiệp đã đi đâu, thế là Vô Song một tay đưa ra đấm nhẹ vào ngực Dương Quá.
Một động tác này là Dương Quá mờ mịt ngửa đầu lên nhìn Vô Song, chỉ thấy Vô Song hướng về Dương Quá mà cười.
"Nam nhi ủ rũ như vậy thì còn ra thể thống gì?, bất quá nếu ta là đệ đại khái ta cũng sẽ ủ rũ, dù sao Toàn Chân Giáo không được, đi theo đại ca học nghệ tất nhiên vượt xa cái đám mũi trâu đó".
Dương Quá nghe vậy bỗng thấy tò mò, dù sao Dương Quá đối với Toàn Chân Giáo không hiểu gì cả, đối với nơi mình sắp tới sinh sống hoàn toàn mù mịt.
"Vô Song đại ca, Toàn Chân Giáo thực sự không được sao? ".
Vô Song đương nhiên gật đầu.
"Toàn Chân Giáo nhiều năm trước thì đại ca không dám nói bởi nơi này do một nhân vật cực kỳ đáng sợ sáng tạo ra, Trùng Dương Chân Nhân không phải hư danh tuy nhiên Toàn Chân Giáo hiện tại đã vào tuổi xế chiều, nếu không có gì đặc biệt xảy ra một mình đại ca cũng có thể diệt Toàn Chân Giáo ".
Dương Quá nghe vậy ánh mắt càng mở to nhìn Vô Song, hơn nữa trên mặt nhỏ còn hiện ra vẻ chán ghét, nếu Toàn Chân Giáo yếu như vậy thì đi theo làm gì?, ít nhất trong nội tâm của Dương Quá bắt đầu có sự kháng cự rất mãnh liệt với Toàn Chân Giáo.
Vô Song thấy vẻ mặt của Dương Quá nội tâm liền hài lòng, Toàn Chân Giáo đúng là không có điểm gì đáng cho Dương Quá phải yêu thích cả.
"Cầm ".
Vô Song từ trong ngực lấy ra một cái nhẫn ngọc ném cho Dương Quá, Dương Quá nghe Vô Song nói mờ mịt đưa tay ra, khi thấy cái nhẫn ngọc được đặt lên tay mình thì Dương Quá không hiểu gì cả.
Cái nhẫn ngọc này là sao?, thật ra đây chỉ là trang sức Vô Song vơ bừa trên đường, đến cả việc nó là ngọc giả hay ngọc thật Vô Song cũng lười để ý m không có ý nghĩa đặc biệt gì nhưng trong miệng Vô Song thì thứ này sẽ biến thành tín vật.
"Đây là tín vật của đại ca với một vị bằng hữu, nàng họ Cơ hơn nữa thực lực phi thường mạnh, không phải đại ca nói ngoa nhưng đại ca hiện tại không thắng được nàng, Quách bá bá của đệ cũng không thắng được nàng ".
"Nàng lúc này cũng ở trên Chung Nam Sơn tu luyện, nếu đệ gặp nàng chỉ cần đưa ra vật này nàng nhất định sẽ chiếu cố đệ thậm chí thu đệ làm đệ tử cũng không có vấn đề gì ".
"Đại ca không ủng hộ đệ gia nhập Toàn Chân Giáo bởi đám người này cũng sẽ không dạy được cho đệ cái gì nhưng mà đại ca thủy chung không nói ra, cũng không đi khuyên đại bá của đệ bởi đại ca biết nàng ở Chung Nam Sơn, ý của đại ca chính là để đệ đi theo nàng, là đệ tử của nàng ".
Dương Quá há hốc mồm nhìn Vô Song, bàn tay nhỏ khẽ nắm chiếc nhẫn ngọc lại, ánh mắt chớp chớp.
"Vô Song đại ca, vị tỷ tỷ kia chẳng nhẽ mạnh như vậy, còn mạnh hơn đại ca? ".
Vô Song phì cười, lấy tay gõ vào trán Dương Quá.
"Sau này gọi nàng là sư phụ biết không, về phần mạnh hơn đại ca đương nhiên là đúng, đại ca hiện tại không đánh lại nàng ".
Trước khi gặp Vô Song thì Dương Quá cảm thấy người mạnh nhất thiên hạ chính là Quách bá bá, nay gặp mặt Vô Song thì Dương Quá liền điền Vô Song vào danh sách mạnh nhất thiên hạ giống như Quách Tĩnh, nào ngờ lúc này chính miệng nghe được 'sư phụ tương lai' của mình còn mạnh hơn Vô Song ca ca, bản thân Dương Quá lập tức tò mò.
"Vô Song đại ca... đại ca nói sư phụ của đệ... nhưng mà làm sao để đệ nhận ra sư phụ? ".
Vô Song đối với câu hỏi của Dương Quá liền khẽ cười.
"Cái này rất khó nói nhưng mà chỉ cần đệ gặp mặt nàng vậy tất nhận ra nàng, không thể nhầm lẫn nàng với ai được ".
Thời điểm hiện tại Vô Song và Cơ Vô Song đều nhận ra bản thân Cơ Vô Song đột nhiên có được hai loại Tiên Thiên Thiến Phú mới là Thương Thiên Thủ Hộ cùng Ý Loạn Tình Mê.
Khi biết được thông tin này cả hai đều giật mình thậm chí cứ như đang mơ vậy, hai loại thiên phú song song tồn tại là khái niệm gì thì cả hai Vô Song không rõ lắm, nó sẽ mang lại cái gì thì hai người cũng không rõ nhưng mà hai người chỉ rõ một chuyện... chỉ cần là nam nhân nhìn thấy Cơ Vô Song chắc chắn nhận ra, không cách nào nhầm lẫn nàng với bất cứ ai.
Về phần thực lực của Cơ Vô Song?, cũng không phải Vô Song mèo khen mèo dài đuôi nhưng mà nàng hiện tại mạnh vô cùng.
Sau 7 ngày ở lại Dược Vương Cốc, sau 7 ngày tham ngộ con đường của Vũ Sư mà Tử La Lan vì Cơ Vô Song mở ra, nàng rốt cuộc hoàn thành thuế biến, sau khi hoàn thành thuế biến... thực lực của Cơ Vô Song thực sự rất khó mà nói.
Đêm nay, Vô Song rốt cuộc thành công đưa Dương Quá về phòng ngủ, thành công để tiểu Dương Quá đối với vị sư phụ tương lai kia mang theo muôn vạn chờ mong.
..........
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.