Chương 192: Thi Khôi

Cực Võ

Chương 192: Thi Khôi

Thành công cứu được Lưu Chính Phong cùng Khúc Dương, tâm tình của Vô Song đương nhiên cảm thấy nhẹ nhõm thậm chí có chút thoải mái, sự việc Hành Dương Thành không dài nhưng lại cho Vô Song áp lực rất lớn, từ đầu đến cuối chung quy chưa đến 1 tháng thời gian nhưng Vô Song đã phải đối mặt với 3 đế vị cao thủ.


Vô Song chưa từng gặp mặt Ngô Tam Quế nhưng chỉ qua một lần này cũng đủ để Vô Song xác nhận thực lực bá chủ nam phương của Ngô Tam Quế rốt cuộc mạnh đến đâu, không phải ngẫu nhiên mà người này có gan dám tạo phản lại Thanh triều.


Với Vô Song mà nói thì hắn có ấn tượng rất phiến diện với kẻ được gọi là 'hán gian' này, ấn tượng phiến diện của Vô Song thực ra chủ yếu vì xem qua Lộc Đỉnh Ký bất quá hiện tại sau khi tiếp xúc với Phúc Kiến An thì Vô Song bắt đầu thay đổi cái nhìn với Ngô Tam Quế.


Thú thật Vô Song không hiểu Phúc Kiến An, cũng không thể nhìn thấu kẻ này, Phúc Kiến An thực sự cho Vô Song một loại cảm giác khó lường, thứ cảm giác mà Vô Song chưa bao giờ gặp được ở bất cứ người trẻ tuổi nào.


Phúc Kiến An thân là một trong Thiên Hạ Tứ Vương, Ngô Tam Quế cũng đồng cấp với hắn thì sao Ngô Tam Quế có thể tầm thường?.


Phúc Kiến An trong từng lời nói từng cử động đều toát ra một loại mị lực, một thứ cảm giác kỳ dị đi vào lòng người, vậy Ngô Tam Quế cũng không thể không có thứ mị lực của riêng mình, thứ khiến cho rất nhiều kẻ bán mạng vì hắn bất chấp lời nói thế gian ra sao.


Vô Song từ trước đến nay luôn tránh quan hệ với Ngô Tam Quế, kể cả có lần đi qua Tô Châu hắn cũng chọn đừng nhỏ mà đi tuyệt không nán lại nhưng mà tại thời điểm hiện tại cụ thể là sau khi chia tay Bách Tổn Đạo Nhân thì Vô Song lại có hứng thú thật lớn muốn nhìn nhân vật lịch sử này.


Dĩ nhiên hứng thú thì chỉ là hứng thú, Vô Song còn rất nhiều việc phải làm đặc biệt là chuyến đi ra ngoài hải ngoại kia, hắn không thể không đi.


Ra hải ngoại thứ nhất Vô Song muốn thực hiện lời hứa với Dung nhi, để nàng lên Đào Hoa Đảo một lần, bất kể thế nào Dung nhi cũng muốn gặp Hoàng Dược Sư của thế giới này, không chỉ Dung nhi cho dù là Mai Nhược Hoa cũng cực muốn một lần nữa bước lên Đào Hoa Đảo.


Mục đích thứ hai của Vô Song đương nhiên là kho báo của Thiên Vương, hắn đối với vấn đề kho báu vốn là cảm thấy mơ mơ hồ hồ, hứng thú không lớn, ngay cả đây là tài sản của 'phụ thân' hắn thì hắn cũng cảm thấy mình không quá quan tâm tuy nhiên chỉ cần nghĩ đến việc ngăn không cho người 'chú' kia đoạt được kho báu thì Vô Song nhất định phải ra tay.


Vô Song rất ít khi có ác cảm với ai đó, chí ít Tu La Vương là kẻ đầu tiên cho Vô Song ác cảm lớn đến vậy, ngay từ lần đầu gặp mặt Tu La Vương đã khiến Vô Song khó chịu chứ đừng nói tới lúc hai người đánh nhau hay mối quan hệ sâu xa hơn của cả hai.


Cản lại bước chân của Tu La Vương là việc Vô Song nhất định phải làm, hắn thậm chí còn muốn hủy luôn cả cái Tu La Quốc còn đang manh nha hình thành của Tu La Vương sau đó nhanh chóng trở về Tây Vực, trở về bên cạnh Dạ Xoa thực hiện trách nhiệm của chính hắn.


Hải ngoại bắt buộc phải đi tuy nhiên có muốn đi cũng phải làm một số chuyện, phải sắp xếp một số thứ, chí ít là lo xong thương thế của Lưu Chính Phong, thuyết phục Lưu Chính Phong đưa tàng bảo đồ cho Vô Song rồi lại để Khúc Dương cùng Phi Yến hướng về Nam Thiếu Lâm, tính đi tính lại có lẽ còn phải mất vài ngày thời gian.


_ _ _ _ _ _ _ _



Vô Song muốn để hai ông cháu Khúc Dương cùng Khúc Phi Yến tới Nam Thiếu Lâm, hắn đương nhiên phải biết Giác Viễn cùng Nam Thiếu Lâm đang phải đối mặt với cái gì bất quá quả thực Vô Song hiện nay thực sự cảm thấy nhẹ lòng.


Vô Song có thể thở ra một hơi, có thể thả lỏng sau khi cứu được Khúc Dương cùng Lưu Chính Phong nhưng đây cũng không phải yếu tố tiên quyết, yếu tố tiên quyết là tình hình của Dược Vương Cốc.


Nếu Dược Vương Cốc có vấn đề gì thì Vô Song căn bản không dám nghĩ đến chuyến đi hải ngoại chứ đừng nói là tính những việc tiếp theo, đừng nói là thả lỏng.


Bản thể cùng phân thân của Vô Song chung quy đều nắm được tình hình của phía ngược lại, khi Giác Viễn dẫn theo Cơ Vô Song xuất hiện ở Dược Vương Thôn thì bản thể của Vô Song cũng nắm rõ được tình hình xảy ra.


Lúc này trước mặt Cơ Vô Song cùng Giác Viễn quả thật là vô biên vô tận chướng khí.


Chướng khí là từ mà Giác Viễn dùng để gọi thứ khí bao phủ Dược Vương Thôn nhưng mà trong mắt Vô Song thứ này phải gọi là ma khí.


Vô Song có lẽ là người mẫn cảm nhất với ma khí trên đời này, tuy màu sắc của thứ khí này có thay đổi nhưng chắc chắn đây là ma khí.


Là một người đã trải qua rất nhiều chuyện thì trong đầu Cơ Vô Song có hai đáp án.


Đáp án thứ nhất Dược Vương Thôn tồn tại một giới môn hoặc đúng hơn là một vết rách giới môn thông với một đầu của âm giới, từ đó âm khí mới hướng lên dân gian, âm khí tích tụ càng lâu thì khả năng diễn hóa càng cao, dựa theo một số nguyên nhân đặc biệt thì nó sẽ trở thành ma khí.


Nguyên nhân thì có nhiều loại, đơn giản nhất là vết rách kia không chỉ dẫn âm khí lên dương gian mà còn dẫn cả ma khí lên dương gian.


Nguyên nhân phức tạp hơn một chút thì liên quan tới oán hồn, thế giới này vốn có một giới môn nơi Hắc Địa, là nơi toàn bộ oán hồn siêu sinh tiến vào luân hồi tuy nhiên chỗ này hiện tại đã bị chắn, oán hồn không cách nào siêu sinh vì vậy tập hợp ở Hắc Địa càng ngày càng đông rồi trở thành một chủng sinh mạng mới, đương nhiên cũng sẽ có rất nhiều oán hồn cảm nhận được vết rách ở Dược Vương Thôn mà tìm đến, vết rách này không đủ để chúng tiến vào âm giới vì vậy bị mắc kẹt nơi đây, hấp thụ âm khí nơi âm giới mà phát sinh thuế biến đồng thời cũng dần dần thay đổi âm khí thành ma khí.


Đáp án thứ nhất là như vậy, đáp án thứ hai thì lại nghiêm trọng hơn, bởi theo Vô Song suy nghĩ thì rất có khả năng có đại nhân vật nhúng tay vào nơi đây.


Đại nhân vật là ai?, đáp án đương nhiên là Đế Thích Thiên hoặc chí ít cũng có quan hệ với Đế Thích Thiên, Vô Song không rõ Đế Thích Thiên sẽ dùng thủ đoạn gì để tạo nên tình trạng này nơi Dược Vương Thôn nhưng Vô Song thiết nghĩ bằng năng lực của kẻ này thì cũng chẳng có gì là khó.


Trong hai đáp án đương nhiên đáp án thứ hai xấu hơn nhiều, Vô Song hiện tại đến cả Tu La Vương còn đang đau đầu không biết giải quyết thế nào thì sao có thể tính đến chuyện gặp phải Đế Thích Thiên?, cũng may Vô Song lại nghĩ đến Trường Sinh Chân Nhân từng đi qua nơi đây, nếu có Đế Thích Thiên nhúng tay thì chân nhân tuyệt không bỏ đi đơn giản như thế.


Lúc Vô Song cùng Bách Tổn đàm đạo với nhau thì một Vô Song khác cùng Giác Viễn rốt cuộc đến trước Dược Vương Thôn.


Giác Viễn thân hình rất lớn, gần như chỉ tính chiều cao có khi gấp 2 lần Vô Song là ít, nói Giác Viễn giống một tòa núi nhỏ tuyệt không nói quá cũng vì thân thể này của Giác Viễn mà khi vị đại sư này chắn trước người Vô Song lại cho Vô Song một cảm giác an toàn tuyệt đối.


Cảm giác này thật sự cũng có thể coi là vi diệu, Vô Song kể từ khi rời khỏi Tử Ngọc Sơn xuống núi tiến vào giang hồ gần như đã không có ai bảo hộ, cũng không có ai cho Vô Song cảm giác an toàn này, có chăng chỉ là Vô Song cho người khác cảm giác an toàn mà thôi.


Giác Viễn thân là đệ nhất cường giả của Nam Võ Lâm hiện nay lại là tiền bối vì vậy chung quy vẫn luôn chắn cho Vô Song, trong mắt Giác Viễn bản thân Cơ Vô Song cho dù có là đế vị đi chăng nữa thì vẫn là tiểu bối chưa kể còn là thân nữ nhi, tất nhiên Giác Viễn cũng không sai, nếu coi bảo vệ kẻ yếu là trách nhiệm của kẻ mạnh thì Giác Viễn làm đúng, dù sao Giác Viễn vẫn mạnh hơn Vô Song.



Giác Viễn lúc này đưa tay ra chạm trực tiếp vào bức tường ma khí, trên tay Giác Viễn tuy không xuất hiện hiệu ứng gì nhưng Vô Song ở sau lưng có thể cảm giác được không khí như bị đốt cháy vậy, Cửu Dương Thần Công của Giác Viễn quả thật đã tu luyện đến mức kinh khủng khiếp.


Giác Viễn dùng nội lực trực tiếp hòa tan cả vùng chướng khí trước mặt tuy nhiên sau lớp chướng khí này y nguyên còn lớp chướng khí khác, cả mảnh không gian tràn ngập chướng khí, khủng khiếp vô cùng.


Giác Viễn sau khi vén tấm màn chướng khí cho Vô Song xem rồi lại rụt tay lại, sắc mặt không khỏi trở nên nghiêm trọng.


"Thí chủ xem, thứ này gọi là chướng khí, toàn bộ Dược Vương Thôn đều bị thứ này bao phủ, thứ chướng khí này cực kỳ quỷ dị, lão nạp có thể xé rách nó nhưng không thể luyện hóa, không thể đánh tan nó ".


"Tiến vào Dược Vương Thôn toàn bộ đều là chướng khí này, xung quanh căn bản không thể nhìn ra cái gì, cho dù với thực lực của lão nạp cũng chỉ có thể nhìn rõ sự vật trong phạm vi 10 bước ".


"Càng đáng nói chướng khí này có thể nhập thân, không ít tăng nhân của Thiếu Lâm ta bị thứ chướng khí này nhập vào cơ thể, tùy theo thực lực người bị chướng khí này xâm nhập, cũng tùy theo số lượng chướng khí nhập vào người, nhẹ thì có thể trực tiếp dùng nội lực đẩy chướng khí ra ngoài nhưng nặng thì thân thể càng ngày càng gầy còm sau đó khô đét lại, sinh mạng càng ngày càng yếu... sau đó viên tịch ".


Giác Viễn nói đến đây liền thở dài, Vô Song có thể cảm nhận được thứ chướng khí kia hành hạ Giác Viễn ra sao, gây ra bao nhiêu khó khăn cho Nam Thiếu Lâm.


Về phần Dược Vương Thôn thì Giác Viễn cũng không nói bất quá Vô Song biết người dân ở đây chịu cảnh thế nào, đến cả tăng nhân Nam Thiếu Lâm còn không chịu được chướng khí thì người dân Dược Vương Thôn lấy cái gì để sống?.


Giác Viễn vì Vô Song giải thích rất tường tận về chướng khí, sau đó lại nói tiếp.


"Đương nhiên lão nạp cũng nhiều lần tiến vào bên trong Dược Vương Thôn để tìm ra nguyên nhân chướng khí này phát sinh từ đâu nhưng bên trong Dược Vương Thôn tồn tại một sinh vật cực kỳ đáng sợ ".


"Lão nạp không có cách nào cảm nhận được khí tức sinh mệnh của nó, lão nạp còn không thấy rõ được thân ảnh thứ này bất quá thân thể của nó cực khủng khiếp, chỉ bằng thân thể cũng đã không thua kém nữ thí chủ ".


"Nếu ở ngoài kia lão nạp có lòng tin hàng phục ma vật nhưng bên trong Dược Vương Thôn đâu đâu cũng là chướng khí, lão nạp không có cách nào điều động toàn lực, nội lực của lão nạp cũng không thể hồi phục, càng đánh nội lực càng suy giảm hơn nữa còn phải liên tục dùng nội lực ngăn cản chướng khí nhập thể, càng đánh càng bất lợi ".


"Ma vật kia cơ hồ không chịu ảnh hưởng của chướng khí, ở trong chướng khí cứ như môi trường của nó, lão nạp 3 lần tiến vào Dược Vương Thôn rốt cuộc đều bị nó bức lui".


Ma vật trong miệng của Giác Viễn quả thật đáng sợ đồng thời cũng làm Vô Song tò mò.


Thứ ma vật có thân thể ngang ngửa Vô Song thì cũng không phải cái gì bất ngờ cho lắm, ở thế giới kia cấp bậc quỷ đế đại khái cũng sẽ có thân thể cỡ Cơ Vô Song.


Điều đáng nói là Giác Viễn không cảm nhận được khí tức sinh mệnh của nó tức là sinh vật kia không phải quỷ tộc dù sao quỷ tộc cũng có khí tức sinh mệnh, là vật sống chứ không phải vật chết.


Cơ Vô Song nhíu đôi lông mày sau đó rốt cuộc đưa tay ra chạm vào chướng khí.


Giác Viễn thấy thế như muốn mở miệng ngăn cản nhưng lại nghĩ đến thực lực của Vô Song rốt cuộc liền không nói gì nữa.


Khác với Giác Viễn, khi Cơ Vô Song đưa tay vào thì bàn tay trực tiếp xuyên qua chướng khí, chướng khí cũng không hề tách ra.


Vô Song để tay trong đó một lúc rốt cuộc lại rút tay ra, tiếp theo lại đưa tay lên ngắm nghía, khuôn mặt xinh đẹp như có điều suy nghĩ, một lúc sau Vô Song liền mở miệng.


"Đại sư, có thể để tiểu nữ đi vào xem một chút được chăng? ".


Giác Viễn đương nhiên cũng sẽ không ngăn cản Vô Song, nếu Vô Song là tăng nhân Thiếu Lâm hoặc là kẻ không đủ thực lực Giác Viễn dĩ nhiên sẽ ngăn cản nhưng mà Cơ Vô Song dù sao cũng là đế vị, đế vị cho dù trẻ như thế nào đi chăng nữa thì cũng có thủ đoạn đầy mình, dĩ nhiên phải có khả năng tự bảo vệ.


Giác Viễn trực tiếp chắp tay lại, hướng về Vô Song mà nói.


"Thí chủ cứ tự nhiên ".


Cơ Vô Song mỉm cười sau đó bước vào, một giây trước khi tiến vào bên trong màn chướng khuôn mặt xinh đẹp của Cơ Vô Song vẫn giữ nguyên nét lạnh lùng, căn bản không thể biết nàng đang nghĩ gì nhưng một giây sau khi tiến vào Cơ Vô Song rốt cuộc khẽ nhếch miệng mỉm cười.


Người khác sợ chướng khí nhưng mà nàng tuyệt đối không sợ.

P/s 1: Cơ Vô Song sẽ dùng 'nàng' để xưng hô nha.

P/S 2: Có thể sẽ còn chương nữa đấy xD