Chương 267: Chấp Nhất

Cực Võ

Chương 267: Chấp Nhất

Vô Song đương nhiên không biết Đoàn Dự bị sao, cũng càng không biết tại Ma Sơn có một nhân vật bậc này.


Vô Song hiện nay đang ngắm nhìn phòng ở của mình, phòng ở thật sự rất đẹp ít nhất nó vượt xa tưởng tượng của Vô Song.


Đầu tiên đây là một tòa nhà lầu có 3 tầng, tuy không lớn nhưng vì là nhà lầu nên lộ ra đặc biệt rộng rãi.


Vô Song là ngũ tuyệt cao thủ vì vậy chỉ cần gia nhập liên minh liền sẽ được cấp một tòa lầu như vậy hơn nữa không rõ có phải vì Vô Song trắc thí đạt được thập tinh chiến lực hay không mà vị trí nhà lầu của hắn cũng cực kỳ đẹp, nằm ngay gần phủ thành chủ, gần như phi thân một cái liền xuất hiện trong phủ thành chủ.


Nhiệm vụ của Vô Song cơ hồ cũng được xác định, hắn bình thường sẽ không phải ra ngoài làm nhiệm vụ, ai bảo trên lý thuyết hắn là cường giả mạnh nhất liên minh?, nhiệm vụ hiện nay của Vô Song chính là thủ hộ liên minh võ lâm.



Vô Song muốn nhận A Châu làm đệ tử nhưng mà hắn cũng chưa vội nói với nàng, trải qua hơn một ngày A Châu thực sự có chút gấp muốn trở về bên người công tử nhà mình, tất nhiên A Châu phải trả lời thế nào với Mộ Dung Phục cũng là Vô Song đã sớm an bài với nàng, hắn thật sự không muốn việc mình dịch dung bị lộ ra.



Ngồi một mình trong phòng, Vô Song hiện tại cũng không có việc gì để làm vì vậy liền ngồi hồi tưởng lại việc trong mật thất.


Hắn đã từng đưa ra nhận định đại khái chiến lực của mình là 15 tinh bất quá hắn cũng thừa hiểu từ ngũ tuyệt lên đến đế vị là một cái rãnh trời, một cái rãnh trời không phải ai cũng có tư cách vượt qua, cái giả thuyết này của hắn căn bản rất khó chấp nhận.


Lần này tiến vào mật thất kiểm tra tinh vị này hắn cũng sẽ không tin mình thật sự là 15 tinh bởi cho dù lấy tinh vị mà xét, một đơn vị ‘tinh’ của ngũ đế cao thủ chắc chắn lớn hơn rất nhiều một đơn vị ‘tinh’ của ngũ tuyệt cao thủ.



Vì cái vấn đề này, Vô Song chỉ có thể đưa ra một giả thuyết khác, giả thuyết viên hắc thạch kia đo được tối đa là 15 tinh hay nói cách khác... chiến lực của ngũ tuyệt cao thủ cũng sẽ không phải bị giới hạn trong 12 tinh mà là 15 tinh.


Chỉ có cái giả thuyết này mới có thể giải thích một số thứ.


Vô Song có chiến lực của đế vị cao thủ, hắn không tin viên hắc thạch đo được chiến lực đế vị của hắn nhưng mà vì viên hắc thạch hoàn toàn được tạo nên từ ma khí dẫn đến việc nó cực mẫn cảm với ma khí, nó cảm nhận được ma khí bị Vô Song phong ấn sau đó trực tiếp phán xử Vô Song 15 tinh.


Tất nhiên nó cũng làm ra dự đoán dựa theo uy lực đòn đánh mà Vô Song gây ra, vì vậy nó phán xử cho Vô Song là 5 tinh.


Viên hắc thạch làm ra đáp án cuối cùng là lấy tổng uy lực ma khí trên người Vô Song cộng với uy lực đòn đánh của Vô Song rồi chia đôi.


Đáp án rất dễ tính, Vô Song chính là thập tinh cường giả.


......


Vô Song hiện đang phải đối mặt chính là danh lớn hơn thực.


Hắn không thể nào là đối thủ của bất cứ ai trong Thất Quỷ Vương, phải biết Vân Đóa nói Thất Quỷ Vương bản thân nàng cũng chỉ tính là không yếu cũng chẳng mạnh, thuộc về trung du.


Hắn muốn đánh bại được Thất Quỷ Vương, chỉ có nước Ma Hóa.


Nếu Ma Hóa mà không ai nhìn thấy thì không sao nhưng nếu có ai nhìn thấy, Vô Song bất kể thế nào đều không còn đường về.


Vô Song khoanh chân trên giường lớn, hắn đang tìm cách chậm rãi tăng cường thực lực của mình.


Đương nhiên sẽ không phải tăng về mặt võ học, võ học của Vô Song đã gặp bình cảnh, giỏi lắm trong thời gian ngắn chỉ có thể đạt đến lục tinh.


Cái mà Vô Song cần làm là cho dù vẫn ở trong trạng thái nhân loại nhưng có thể sử dụng ma lực cường hóa cơ thể.


Nếu cói phong ấn nơi cánh tay của hắn là một tờ giấy vậy mỗi lần hắn đều sẽ xé một phần nhỏ của tờ giấy, để ma khí cứ như thế thoát ra, nhập vào cơ thể.


Suy nghĩ này rất lớn mật, Vô Song chắc chắn không ngại ma khí nhập thể nhưng mà chỉ cần hắn khống chế không tốt, để ma khí lộ ra thì không khác gì ma hóa, hắn... lúc đó cũng sẽ không còn đường trở về nhân tộc.


Nghĩ nghĩ một chút, Vô Song vẫn là rời khỏi đây, rời khỏi nội thành đi ra bên ngoài, sau đó buổi tối liền quay lại, dù sao hiện tại hắn cũng là ngũ tinh cường giả, hắn đi ra ngoài cũng sẽ không có người nào ngăn cản, đấy là còn chưa kể trên danh nghĩa hắn còn là thập tinh cường giả, cho dù có người thực sự gây việc cũng sẽ có Hồng Thất Công đến chắn cho hắn.


Nghĩ là làm, cho dù vừa mới an vị được một chút, Vô Song vẫn là chọn rời đi.


Quả như Vô Song nghĩ, hắn rời khỏi nội thành cũng tuyệt không có người quản, ngay cả Thượng Quan Kiếm Nam cho dù có chút bất ngờ nhưng cũng không hề nói gì, Vô Song còn mạnh hơn Thượng Quan Kiếm Nam, hắn có thể nói gì?.



Một đường rời khỏi nội thành, Vô Song đi tới ngoại thành, lúc này... ánh mắt của hắn khẽ nhíu lại.


Lại là lão nhân kia, lại là lão nhân bói toán có chút khùng điên, khuôn mặt nhăn nheo, hai con ngươi trắng đục, mái tóc trắng phất phơ cùng sống lưng còng xuống.


Vô Song đi qua lão nhân, lão nhân cũng đi qua Vô Song, hai người cứ thế bước qua nhau.


Trong cái khoảnh khắc hai người đi qua nhau này, Vô Song thả chậm bước chân rồi dừng lại.


Lão nhân thì vẫn giữ tốc độ cũ, đi về phía trước.


Đột nhiên, Vô Song lên tiếng.


"Lão nhân, cổ của lão có vết bong da kìa".


Lão nhân nghe vậy, quay đầu lại nhìn Vô Song, có chút cười cười, ánh mắt trắng đục không có con người đột nhiên khẽ đảo, một đôi mắt thâm thúy mà nhìn Vô Song.


"Chúng ta cũng giống nhau, không phải sao?".


Lão nhân cười cười rồi lại quay người đi, để lại Vô Song đứng đó, sắc mặt hơi nhíu bất quá hắn cũng quay người rời đi.


Lúc này Vô Song có thể chắc chắn trăm phần trăm, đây chính là vị đại nhân vật trong trận doanh võ lâm.



Lão nhân cũng không quan tâm Vô Song nghĩ gì, hắn quay trở về bàn của mình, chậm rãi thu thập đồ dùng, quắp lấy cờ hiệu rồi lại xoay người rời đi, lần này là hướng ra ngoại thành.



Vô Song rời đi, lão nhân cũng rời đi.


Từ giờ phút này, Vô Song phải rất lâu nữa mới thấy lão nhân.


.......


Lão nhân một đường đi thẳng, ánh mắt đục ngầu nhưng cứ như nắm giữ toàn bộ đất trời, căn bản không bước nhầm một bước.



Căn bản không có ai thấy, lão nhân này càng đi càng xa, đến khi biến mất hẳn vào vô tận hắc ám.



Nơi hắn đi là nơi không ai dám đi, nơi hắn đi là nơi xa nhất của Ma Sơn, nơi mà chẳng có nhân loại nào đặt chân đến.



Càng thần kỳ là, nơi đây là đế quốc của Thi – Quỷ nhưng căn bản không có sinh vật nào lại gần lão nhân này.


Theo thời gian, càng lại gần nơi trung tâm bóng tối, càng lại gần Thần Điện trong lời quỷ tộc. sống lưng lão nhân càng thẳng, thân hình càng ngày càng trở nên cao hơn.



........



Đây đã là ngày thứ 4 của Tây Thi ở Ma Sơn.


Có lẽ lúc này gọi nàng là Tây Thi liền không thích hợp, hiện nay nàng là Ngu Cơ.


Khuôn mặt giữa Ngu Cơ cùng Tây Thi căn bản không thay đổi nhưng một thần quần áo của nàng hoàn toàn đổi khác.


Một bộ y phục trắng như tuyết, một chiếc váy dài xẻ tà, một đôi chân hoàn mỹ lộ ra ngoài.


Mái tóc của nàng cũng không còn búi cao, mái tóc buông thõng ở giữa, tết lại ở phần đuôi đông thời trên trán nàng có một chiếc vòng ngọc màu xanh, giống như vòng kẹp tóc vậy.


Tai nàng đeo một đôi khuyên tai trong suốt bằng hổ phách, vòng eo tinh mỹ buộc một đai lưng màu phấn hồng, phía sau đai lưng buộc vài tấm vải ngắn sặc sỡ bảy màu.


Quần trong của nàng làm bằng lụa mềm, màu trắng hồng kéo dài che kín đôi chân chỉ để lộ ra phần cổ chân cùng bàn chân.


Nơi cổ chân còn đeo một vòng ngọc.


Đây chính là Ngu Cơ, nguyên nguyên vẹn vẹn Ngu Cơ.


Hoàn hoàn mỹ mỹ Ngu Cơ.


Đệ nhất mỹ nhân thời đại Hán – Sở.


Ngu Cơ ngồi trên giường, nàng vẫn không thể đi ra khỏi căn phòng này, tất cả hoạt động của nàng đều có người hầu kẻ hạ, căn bản không cần lo nghĩ, cuộc sống tương đối nhàn nhã.



Đương nhiên Ngu Cơ hiện tại nàng tuyệt đối không sợ bị Thiên Đạo trả thù nhưng mà nàng lại sợ Hạng Vũ.


Hạng Vũ mà nàng gặp tuyệt không phải Bá Vương trong ký ức của nàng.


Nàng cảm nhận được Hạng Vũ đang trong quá trình dung hợp, dung hợp giữa nguyên bản Hạng Vũ cùng một tồn tại thần bí mà Ngu Cơ không thể gọi tên.


Từ khi nàng gặp Hạng Vũ, người này chưa từng nói với nàng một câu.


Hắn chỉ đển nhìn nàng một lần, thật sâu nhìn nàng sau đó rời đi để Ngu Cơ không biết làm gì mới phải.


Khoanh chân ngồi trên giường lớn, Ngu Cơ bỏ từng quả nho chín mọng vào miệng, một mặt lười biếng nhìn căn phòng xa hoa mà mình đã nhìn không biết bao nhiêu lần.


Trong lúc này, cánh cửa phòng mở ra.


Ngu Cơ theo thói quen liền nghĩ người hầu kẻ hạ bước vào bất quá khi thấy một lão nhân tiến tới đây, Ngu Cơ sắc mặt liền nhíu lại.


Không phải kẻ hầu người hạ, không phải là Bá Vương mà lại là một lão già.


Trên người lão già này căn bản không có ma khí.

Một lão già vì cái gì có thể xuất hiện ở đây?, nếu đây là một lão nhân bình thường, đánh chết Ngu Cơ cũng không tin.


Đối mặt với lão nhân đang lặng im nhìn mình, Ngu Cơ ánh mắt lóe lên.


Lão nhân này ánh mắt rất sắc cũng rất trần trụi.


Lão nhân một thân sống lưng thẳng tắp, khí thế tựa trời cao.



"Ngươi, là ai?".


Ngu Cơ rốt cuộc cũng là người lên tiếng trước.


Lão nhân nhìn Ngu Cơ, chỉ khẽ cười.


"Đợi môt cánh hoa rơi

Đợi một đêm trăng tròn

Đợi một người quay về

Đợi một sợi trần duyên ".


Ngu Cơ lần này con mắt lập tức co rụt lại, vẻ mặt đầy kinh hoàng.
"Là ngươi?, ngươi còn chưa có chết?, ngươi... ngươi sao có thể chưa chết?".


Lão nhân cười cười, nâng lên hai vai.


"Đây là thời đại của ta, sao ta có thể chết được?".


Ngu Cơ có chút hít thở không thông, sau đó bất giác cười cười.


"Nước trong cuộc càng ngày càng sâu, vậy không biết ngươi lần này tìm ta có chuyện gì?, nói trước muốn mượn sức ta cũng được, giao tình của hai ta dù sao không cạn bất quá nhất định phải được hắn đồng ý nha".


Ngu Cơ giọng nói lại trở về với chính nàng, mỗi câu nói đều mang theo vài phần mị ý.


Lão nhân đối với Ngu Cơ cười cười, nhưng rất nhanh ánh mắt liền sáng quắc nhìn nàng, căn bản không hề dài dòng.


"Đánh đi, nếu ngươi có tư cách chiến hòa với ta vậy liền có tư cách nhập cục, nếu không ngươi vẫn là cả đời ở đây thôi".


Lão nhân nói xong da dẻ toàn thân nứt toác như lột xác vậy, hắn từ trong lớp da già nua chui ra ngoài, nửa khuôn mặt dưới che kín dưới lớp mặt nạ, chỉ lộ ra đôi mắt sắc như có thể cắt gọt không gian.


Nhìn thấy lão nhân ‘lột xác’, Ngu Cơ không khỏi rùng mình.


Nàng đối với lời nói trước của lão nhân căn bản khinh thường để ý.


Đối phương còn sống đã làm nàng bất ngờ nhưng đối phương nghĩ mình là A Thanh sao?, nghĩ có thể đánh bại nàng?, cho dù nàng không còn đạo lực thì nàng vẫn tin tưởng ăn chắc đối phương.


Lúc này... thì lại có chút khác.


Năm đó nàng gặp qua đối phương, khi đó đối phương 35 tuổi.


Hiện nay một lần nữa gặp đối phương, đối phương vẫn mang theo dung mạo 35 tuổi.


"Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công?".


Ngu Cơ có chút khó tin mà nói ra.


Nam nhân đương nhiên cũng không có gì nên che dấu, thản nhiên gật đầu.


"Chính xác là nó, vì Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công, ta liền nợ ân tình của Tiêu Dao Phái".


"Năm đó Vô Nhai Tử bị đẩy xuống núi, là ta cứu hắn một mạng".


"Năm đó con bé họ Vu tẩu hỏa nhập ma, là ta cứu nàng một mạng".


"Ít ngày trước, con bé họ Lý trọng thương sắp chết, là ta cứu nàng một mạng".


"Ta đã trả hết nợ với Tiêu Dao Phái".



Ngu Cơ đứng lên, nàng đương nhiên đã không bị phong ấn chỉ là nàng cũng không muốn rời đi nơi này hoặc nói không dám rời đi, dù sao nàng không tin mình sẽ thoát khỏi tay Hạng Vũ được.


Mái tóc bắt đầu tung bay, Ngu Cơ cả người lơ lửng giữa không trung.


"Muốn luyện Bát Hoang Lục Hợp yêu cầu Bất Lão Tuyền Thủy, ngươi kiếm đâu ra thứ này?".


Thản nhiên bước ra một bước, thần kỳ cũng là đạp không mà đứng, nam tử ung dung trả lời.


"Là A Thanh cho ta ".


"Năm xưa A Thanh thất thế, trọng thương sắp chết, là ta cứu nàng một mạng".

"Năm xưa A Thanh thương nặng vẫn muốn phong ấn Phật Sơn, là ta giúp nàng một tay".


"Năm xưa A Thanh muốn mang một người rời đi, là ta trợ nàng bảo hộ hắn".


"Một giọt Bất Lão Tuyền Thủy đổi lấy 3 lần ra tay, ta sau này không nợ gì nàng".



Ngu Cơ rốt cuộc không hỏi nữa, nàng biết kẻ trước mặt.


Kẻ trước mặt nợ ân tình của rất nhiều người nhưng mỗi lần hắn nợ ân tình của ai là một lần hắn mạnh lên, là một lần hắn càng thêm cường đại.



Tây Thi không rõ A Thanh đánh giá cao thủ trong thiên hạ thế nào nhưng trong mắt nàng, đây là nam nhân mạnh nhất thiên hạ, là ngũ đế mạnh nhất trong thời đại của hắn.


Cho dù toàn bộ đế vị tập trung, cho dù toàn bộ đế vị cùng xuất phát điểm như nhau, nàng vẫn tự tin đặt vào kẻ này.


A Thanh tin tưởng Trương Tam Phong, nàng tin vào sự sáng tạo của Trương Tam Phong.


Tây Thi lại tin tưởng kẻ trước mặt, nàng tin vào sự chấp nhất của hắn.


Đế vị cao thủ mạnh nhất trong lòng Tây Thi, hắn gọi Độc Cô Cầu Bại.


.......

P/S: Cao thủ tác thích nhất trong Kim Dung chính thức lên sàn.