Chương 271: Quỷ Vực (1)
Chính bản thân hắn cũng không nhớ rõ đã bao lâu mình không bị thương, hiện nay mà nói tình trạng của Độc Cô chắc chắn không thể coi là tốt.
Ở ngực tuy tạm thời không thể dùng mắt nhìn ra vết thương gì nhưng chỉ có Độc Cô biết hắn đã gãy vài cái xương, nếu không phải bản thân Độc Cô luyện đến đại thành Cửu Âm Chân Kinh, có thể hạn chế tối đa ảnh hưởng thương tổn xương cốt gây ra thì hắn cũng chẳng dễ chịu gì.
Lục phủ ngũ tạng của Độc Cô đều đau đớn vô cùng thậm chí đã đến mức xuất huyết trong.
Đặc biệt là vết thương bên ngoài phần hông, vết thương rất sâu, lộ ra cả thịt bên trong, thoạt nhìn cực kỳ ghê người.
Đây chính là hậu quả của việc Độc Cô chiến cùng thiên hạ đệ ngũ cao thủ hiện tại.
Vì sao gọi là đệ ngũ?, nếu coi Thiên Đạo cùng Hạng Vũ là đồng cấp. cả hai đoạt lấy hai vị trí đầu thì A Thanh nghiễm nhiên sẽ đứng thứ ba.
Người thứ tư cùng thứ năm lúc trước vẫn chưa phân rõ là Độc Cô hay là Tây Thi nhưng mà bây giờ đã có đáp án, Tây Thi liền trở thành đệ ngũ cao thủ.
Không có đạo lực, không thể mượn Thiên Đạo trợ lực bản thân Tây Thi không có cách nào thắng nổi Độc Cô.
Tất nhiên Tây Thi bất tử, nàng sẽ không thể chết nhưng hiện tại nàng cũng đúng là không dám cầm dao cứa cổ mình như lúc đứng trước mặt Vô Song.
Nàng hiện tại chỉ cần dám tự sát chỉ sợ lập tức bị Thiên Đạo nắm lấy, Thiên Đạo hiện nay không thể làm gì Tây Thi nhưng nó cũng vẫn có thể lấy đi của nàng vài thứ.
Đạo lực là không cần nói, Tây Thi sẽ không thể mượn Đạo lực của Thiên Đạo.
Tiếp theo Tây Thi vẫn bất tử nhưng mà bất tử theo cách khác, nàng không thể phục hồi vết thương như trước, chỉ cần nàng chết nàng sẽ lập tức bị rời đến bên Thiên Đạo, sẽ tiến vào trạng thái ngủ say như mỗi lần nàng hoàn thành vai diễn của chính mình.
Tây Thi căn bản không dám đi chết, cuộc so tài giữa nàng cùng Độc Cô có thể coi là công bằng, ít nhất nàng lấy tư cách người ‘có thể chết’ đến đấu cùng Độc Cô.
.....
Đánh bại Tây Thi không làm Độc Cô vui vẻ, trên mặt hắn chẳng có bất cứ cảm xúc gì, dù sao mục tiêu Độc Cô vẫn luôn là đệ nhất thiên hạ.
Độc Cô cực kỳ cuồng ngạo, nếu không phải hắn hiện tại không có cách nào có thể thực sự gây tổn thương cho Thiên Đạo thì hắn cũng dám một mình một kiếm đến gặp Thiên Đạo.
Người Độc Cô muốn đấu nhất tất nhiên là A Thanh có điều hiện tại hắn không thể.
A Thanh chính là bị Thiên Đạo nhập hồn, đấu với A Thanh khác gì đấu với Thiên Đạo?.
Lại nói đến Độc Cô, đánh bại Tây Thi xong, Độc Cô một đường đi vào Thần Điện.
Thần Điện là một tòa tháp vàng nhưng nó không phải là màu vàng óng ánh của hoàng kim, nó là màu vàng thậm chí đã có chút ố.
Thần Điện nằm lơ lửng trên bầu trời nhưng mà nó là một công trình không tồn tại ở thế giới này.
Thần Điện nằm ở một nơi cực kỳ đặc biệt, nó nằm ở điểm nối.
Người khác có thể không hiểu điểm nối là gì nhưng nếu Vô Song ở đây hắn chắc chắn hiểu được.
Điểm nối chính là khu vực vừa nằm trong thế giới này vừa nằm ngoài thế giới này, là điểm tiếp giáp giữa hai giới với nhau, nơi đó là nơi đặt Thần Điện cũng là nơi Hạng Vũ không thể rời đi được.
Điểm nối chỗ này chính Vô Song đã đi qua một lần, đây chính là nơi mà Vô Song xuyên không, từ thế giới cũ chuyển tiếp tới nơi này, chỉ khác điểm nối tại thế giới cũ là một tế đàn khổng lồ còn điểm nối ở thế giới này chính là Thần Điện.
Điểm nối bình thường sẽ không xuất hiện trong mắt thế nhân, sẽ không bao giờ cho người khác tìm thấy nhưng nếu thực sự có đại năng giả xuất thế, bọn họ quả thật có khả năng tìm được điểm nối, khả năng lợi dụng điểm nối.
Nói đến đại năng giả có một người rất đặc biệt, kẻ này gọi là Đế Thích Thiên.
Đế Thích Thiên bản thân chưa đủ tư cách để làm ra mấy thứ như xé mở vị diện, như xuyên từ giới này đến giới khác bởi dù sao ngày đó Đế Thích Thiên thực lực cũng chỉ ngang ngửa A Thanh.
A Thanh có tư cách xé giới, chỉ cần nàng đi đến điểm nối, phát hiện được điểm nối liền có thể đưa Vô Song về nhà nhưng đấy là khi nàng còn có Đạo Lực.
Ngày đó Đế Thích Thiên muốn thắng A Thanh đầu tiên liền dùng kinh người thủ đoạn chặt đứt việc mượn Đạo lực của A Thanh mới dẫn đến hai người thực lực căn bản khó phân cao thấp sau đó Đế Thích Thiên dùng kinh nghiệm bản thân vượt A Thanh một đường.
Đế Thích Thiên có thể tự mình tìm được điểm nối, xuyên đến thế giới này vì hắn có một thân phận kinh người.
Ngược dòng thời gian, Đế Thích Thiên vốn là bậc đại quan nhà Tần, là bậc đại danh y đương thời.
So với Đế Thích Thiên ngày đó cái gì là Lưu Bang?, cái gì là Hạng Vũ?, đều là bậc vãn bối.
Dọc cái thời đại Hán – Sở tranh hùng, nhân vật được coi là cùng tuổi tác với Đế Thích THiên có lẽ cũng chỉ có Phạm Phụ – Phạm Tăng.
Đế Thích Thiên ở trong nhà Tần thật sự cực kỳ được Tần Thủy Hoàng sủng ái, gần như là thân tín hàng đầu trong mắt Tần Hoàng, năm đó hắn gọi là Từ Phúc.
Từ Phúc bản thân không chỉ là danh y, nếu hắn chỉ là danh y thì hắn đã không đi được xa như thế.
Từ Phúc trên danh nghĩa là ngự dụng đại phụ của Tần Thủy Hoàng nhưng bản chất Từ Phúc lại là thuật sĩ, cũng có thể coi cùng một ‘ngành nghề’ với đám người huyền môn – đạo gia, đại khái cũng sẽ như Hoàng Thường sau này.
Tất nhiên Từ Phúc không chỉ như Hoàng Thường, Từ Phúc làm người có hai loại đại bản lĩnh vượt xa Hoàng Thường, hắn mới chân chính được coi là nhân vật huyền môn.
Đầu tiên là thuật luyện đan, thứ hai là thuật phong thủy.
Hoàng Thường thành tựu võ công vượt xa Từ Phúc nhưng mà tinh túy đạo gia, tinh túy huyền môn thì Từ Phúc hơn xa Hoàng Thường vài chục con phố.
Vì thuật luyện đan của Từ Phúc cực kỳ kinh người hắn mới càng ngày càng được Tần Hoàng yêu thích thậm chí là mù quáng tin tưởng, cũng vì Từ Phúc có đại bản lĩnh, Tần Hoàng mới bắt đầu nghĩ đến cái gọi là trường sinh bất tử.
Trường sinh bất tử, thọ cùng trời đất.
Thiên cổ nhất đế, đại tần vĩnh thế.
Đây chính là mộng tưởng của Tần Hoàng.
Tần Hoàng nếu không ngã xuống thì Lưu Bang hay Hạng Vũ chung quy chỉ là đám trẻ con, có dám tạo phản không đã là vấn đề rất lớn.
Bằng vào Đại Tần năm đó, chỉ cần Tần Nhị Thế không quá mức phế vật, chỉ cần Tần Nhị Thế không tận lực phá hủy Đại Tần bản thân Lưu Bang cùng Hạng Vũ cũng chưa chắc thắng nổi, đây chính là vị thế của Đại Tần năm đó, cho dù xuyên suốt lịch sử phong kiến Trung Hoa, bàn về quân sự cũng chưa có triều đại nào dám nói vượt qua Đại Tần.
Đỉnh cao quân sự, đỉnh cao thành tựu đã cho Tần Hoàng ánh mắt càng ngày càng cao, càng ngày càng phi thực tế, hắn lại càng ngày càng muốn trường sinh bất tử.
Từ Phúc là người được chọn, mang theo 3000 đồng nam – 3000 đồng nữ đi đến hải ngoại, tìm kiếm tiên phủ cầu thuốc trường sinh.
Lúc này Từ Phúc dĩ nhiên không thể nào thật sự tìm được thuốc trường sinh, nếu tìm được hắn đã sớm dùng, sau đó sớm thành lục địa thần tiên, còn đi theo Tần Hoàng làm cái gì?, chính Từ Phúc cũng biết thế gian không thể xuất hiện trường sinh nhưng hắn vẫn cứ đi, hắn không dám phản đối Tần Hoàng, cũng không dám đánh nát mộng tưởng của Tần Hoàng.
Từ Phúc rốt cuộc vẫn là phong thủy đại sư, hắn đi đến một hòn đảo, nơi hắn có thể cảm nhận được linh khí cực kỳ nồng.
Dĩ nhiên linh khí nồng chỉ đại biểu hai việc, thứ nhất đảo này không có bao nhiêu người, thứ hai đảo này diện tích rộng.
Từ Phúc đến nơi, ở lại trên đảo gần hai năm sau đó lại mang 500 đồng nam – 500 đồng nữ rời đi.
Từ Phúc điểm dừng chân là một nơi khác, là một hòn đảo vô danh trên biển, một hòn đảo ma.
Dựa vào cổ thư, Từ Phúc tìm được hòn đảo này, nơi này âm khí cực dày đặc, âm u vô cùng thậm chí vào đêm trăng tròn còn có thể cảm thấy lạnh sống lưng, cảm thấy những âm thanh đáng sợ xuất hiện, xung quanh hòn đảo chướng khí mù mịt, sương mù rất lớn chưa kể để tiến vào hòn đảo này còn phải vượt qua không biết bao nhiêu đá ngầm, phương hướng cũng cực khó xác định, cứ như một phương trời mới vậy.
Hòn đảo Từ Phúc đến thứ nhất, rất có thể là Nhật Bản.
Hòn đảo Từ Phúc đến thứ hai, khả năng rất lớn nằm trong khu vực Tam Giác Quỷ hậu thế.
......
Từ Phúc biết không thể trở về đại lục, không thể quay về gặp Tần Hoàng, hắn liền quyết tâm ở lại trên đảo, cùng 500 đồng nam – 500 đồng nữ tự mình xây dựng một ngôi làng nhỏ, một nơi để đặt chân.
Từ Phúc chọn hòn đảo này thật ra vì trong cổ thư có nói qua lại thêm âm khí rất mạnh.
Mục tiêu của Từ Phúc chính là muốn tim nơi tụ tập âm khí nồng đậm nhất thế gian, chỉ có ở nơi cực âm mới có thể chân chính làm một số việc.
Từ Phúc không phải kẻ vô năng, tuyệt đối là cấp bậc đại tài, hắn biết trên đời không có cái gọi là thuốc trường sinh nhưng hắn không ngại nếm thử, không ngại tạo ra thuốc trường sinh.
Từ Đại Tần hắn mang không biết bao nhiêu thảo dược quý giá ra biển, sau đó trực tiếp chuyển đến đảo này, nơi hắn gọi là Quỷ Vực.
Có một cái lý thuyết rất khó tin nhưng không phải không có người tin tưởng.
Ở nơi cực âm chắc chắn gần sự ‘bất tử’ hơn nơi cực dương.
Tại nơi cực dương chỉ có thể đại biểu cho sự hủy diệt còn nơi cực âm lại khác.
Chỉ cần nhìn vào cùng một cái di hài, nếu đặt ở sa mạc cùng đặt ở bắc cực liền có thể nhìn rõ sự bảo quản chênh lệch thế nào, cũng là minh chứng tốt nhất cho cái lý thuyết này.
Dĩ nhiên nơi cực âm cùng nơi cực hàn cũng có chút khác nhau, nơi cực âm ít nhất sẽ không giết chế ngươi trực tiếp như nơi cực hàn.
Nếu nói ở hậu thế, nơi cực ẩm điển hình liền phải nhìn vào công trình Kim Tự Tháp, ở trung tâm Kim Tự Tháp, ở nơi đặt di hài Pharaon toàn bộ đều là nơi cực âm, chỉ có như vậy mới bảo vệ được di hài nhà vua.
......
Ở Quỷ Vực, Từ Phúc bắt đầu nếm thử luyện đan, nhưng càng luyện càng thất bại, đến khi sinh mạng hắn sắp chấm dứt, hắn vẫn không luyện ra được đan dược trường sinh bất tử.
500 đồng nam – 500 đồng nữ hắn mang đến trải qua chục năm đã sớm trở thành vài ngàn người, đã sớm xuất hiện thế hệ thứ hai thậm chí thứ ba, ngôi làng nhỏ cũng đã có xu hướng của tiểu thành.
Từ Phúc cũng không còn thiết tha quay về, cho dù hắn biết nếu quay về 8-9 phần Tần Hoàng đã sớm chết.
Tất nhiên Từ Phúc sẽ không từ bỏ, hắn đã đến nhưng ngày tháng cuối đời, hắn càng ngày càng đặt nặng trường sinh bất tử, hắn rốt cuộc nghĩ ra một việc, hắn nghĩ đến huyết tế.
Huyết tế toàn bộ 4120 nhân khẩu Quỷ Vực.
Hắn năm đó mang đến đây 1000 người, trải qua 50 năm con số này là 4120 người.
Năm xưa khi Vạn Lý Trường Thành xây dựng, Tần Hoàng đã chôn sống không biết bao nhiên dân công cùng nô lệ, oán khí ngất trời, cũng chính là Từ Phúc đứng ra phong ấn oán niệm.
Từ Phúc bản lĩnh thực sự phi thường lớn, dã tâm cũng phi thường lớn, hắn muốn trường sinh.
Hắn rốt cuộc thành công huyết tế 4120 nhân khẩu, bất kể già trẻ lớn bé.
Lập tế đàn, huyết tế.
Mượn luyện đan thuật, mượn oán khí trùng thiên, mượn huyết của hơn 4000 con người, hắn tất tay luyện một viên đan cuối cùng.
Bất kể là thế nào, hắn đều đánh cuộc, thành hắn liền trường sinh, bại hắn liền chết.
Đan dược luyện thành nhưng dược lực quá kinh người, bản thân Từ Phúc thân thể không cách nào chịu được dược lực, hắn liền nghiền nát viên đan dược này, thả vào một cái hồ nước nhỏ.
Hồ nước đương nhiên phi thường phi thường nhỏ, cùng lắm chỉ có vài m2 mà thôi, đặt ở hậu thế cũng chỉ được coi là hồ nuôi cá cảnh cỡ nhỏ.
Từ Phúc sau đó bắt đầu ngày ngày ở bên hồ nước, uống nước bên trong hồ.
Hắn cũng không ngờ dựa vào cổ thư hắn đánh liều luyện đan lần cuối vậy mà thật sự thành công hoặc ít nhất là mặt ngoài.
Ngày ngày uống nước trong hồ, hắn càng ngày càng trẻ ra, thân thể càng ngày càng tốt.
Từ ông lão gần 100 tuổi hắn bắt đầu trẻ lại như những năm 60 tuổi.
Hắn gọi đây là Hồ Trường Sinh.
Đáng lẽ Từ Phúc tưởng mình thành công Trường Sinh nhưng hắn cũng phát hiện ra, chỉ cần hắn rời khỏi phạm vi hồ nước quá xa, thân thể hắn bắt đầu héo rút.
Chỉ có ở cạnh Hồ Trường Sinh, hắn thân thể mới có thể chịu được.
Từ Phúc cũng phát hiện ra, thay vì uống nước trong hồ, hắn có thể dựa theo pháp môn đạo gia hấp thu khí trong hồ, hắn gọi đây là Trường Sinh Khí.
Hắn cũng gọi luôn sơn cốc dùng để luyện đan là Trường Sinh Cốc.
Từ Phúc trong mắt càng ngày càng sáng, hắn hiểu được chỉ cần huyết tế càng nhiều người, hắn càng có thể chế tạo thêm thuốc trường sinh, càng đến gần trường sinh.
Hắn quyết định, tự mình lấy nước Trường Sinh Hồ chia làm 7 cái hồ lô rượu, sau đó bắt đầu thực hiện mộng tưởng.
Từ Phúc chế tạo một thiên cổ sát trận tại chính hòn đảo này, sau đó mang theo 7 hồ lô rượu trở về hòn đảo đầu tiên hắn đặt chân năm xưa.
Hắn còn chưa quên 5000 nhân khẩu hắn bỏ lại 50 năm trước.
Từ Phúc bằng vào nước trong hồ lô rượu, có thể tạm thời bảo đảm dung nhan như những năm 60.
Trở lại chốn xưa, đương nhiên tại nơi đó nhân khẩu càng nhiều.
5000 nhân khẩu trải qua 50 năm chính là 3 đời sinh sản, lại thêm địa lợi rộng, tài nguyên phi thường nhiều, nhân khẩu trược tiếp gần như gấp 4 khi xưa, đạt đến gần 3 vạn người.
Tất nhiên nói 5000 nhân khẩu cũng không chính xác, đi theo Từ Phúc ra biển năm xưa còn có cả ngàn binh lính, cũng chẳng thiếu nô lệ trưởng thành, tổng nhân khẩu hắn để lại đảo này chỉ sợ lên tới gần vạn người.
Người đứng đầu đảo cũng là một viên thiên tướng của Đại Tần năm xưa, cũng vì hắn trước đó tay nắm binh quyền, chưởng quản 3000 binh lính mới tạo thành vị thế của mình, hắn hiện tại không khác gì đế vương.
Từ Phúc trở về cũng không đoạt quyền kẻ này, trái lại bắt đầu mê hoặc nhân tâm, bằng tài năng của Từ Phúc muốn ‘mị dân’ là việc dễ vô cùng lại thêm thân phận của hắn năm xưa vẫn còn, hắn có thể đi xác nhận thân phận rõ ràng với bất cứ ai, hắn liền trở thành lão thần tiên.
Hắn bắt đầu mê hoặc ‘chúa đảo’.
Hắn có thể làm cho Tần Thủy Hoàng bắt đầu tin vào trường sinh thì tên thiên hộ tướng năm xưa tính là gì?, đấy là chưa kể Từ Phúc hiện tại gần trăm tuổi nhưng dung mạo chỉ là ông lão 60, cả người lập lờ tiên khí.
Hắn rốt cuộc lại mang theo 5000 người đến quỷ vực, hắn nhồi nhét vào não bộ những người này cái gọi là Trường Sinh Cốc.
Đến Trường Sinh Cốc, liền có thể Trường Sinh.