Chương 139: Mai Siêu Phong cúi đầu (2)
Hoàn Nhan Khang biết nhà Kim lấy võ lập quốc, bản thân Kim Thái Tổ - Hoàn Nhan A Cốt Đả không chỉ là một người hùng tài đại lược mà còn là một siêu cấp cao thủ của Kim Quốc, Hoàn Nhan Hồng Liệt cho dù cũng không thua kém ai nhưng chỉ có thể bắt trước 7 phần hùng tài của ông nội còn về mặt võ công căn bản không thể nào theo kịp.
Hoàn NHan Khang sinh ra không chỉ cực kỳ đẹp trai là một mỹ nam tử hàng thật giá thật mà ngoài ra còn thông minh cơ trí tư chất lẫn ngộ tĩnh võ học của hắn đều rất tốt, vì vậy Hoàn Nhan Khang liền mang theo rất nhiều kỳ vọng của phụ thân Hoàn NHan Hồng Liệt, muốn hắn có thể văn võ toàn tài như Kim Thái Tổ trở thành một đời nhân vật mới thống lĩnh Kim Quốc.
Đừng nghĩ địa vị hiện nay của Hoàn Nhan Hồng Liệt là không thể rung chuyển, rất nhiều người biết Hoàn Nhan Hồng Liệt trên lý thuyết là Triệu Vương nhưng trên thực thế ông ta chính là Đại Kim thái tử nhưng mà cái Đại Kim thái tử này chính là bị vô số huynh đệ nhìn vào, phải đấu cùng không biết bao nhiêu anh em ruột của mình.
Hoàn Nhan Hồng Liệt cũng không phải mãi mãi chói sáng, Kim Quốc này không phải Kim Quốc trong thời đại ban đầu của hắn, đây là Kim Quốc của Hoàn Nhan A Cốt Đả là Kim Quốc sáng chói nhất, Hoàn Nhan Hồng Liệt nhất định phải nghĩ đến tương lai, hắn muốn khiến Hoàn Nhan Khang thành tài càng sớm càng tốt, có thể giúp phụ thân gây dựng cơ đồ, có thể giúp Kim Thái Tổ tạo nên một Đại Kim kéo dài thiên thu muôn đời.
Hoàn Nhan Khang thật ra cũng giống với Vô Song, hắn tâm lực phải chia ra rất nhiều chứ không chỉ thuần võ công, bản thân hắn được đào tạo toàn bộ hướng theo hình mẫu của Hoàn Nhan A Cốt Đả, quá trình trưởng thành của Hoàn Nhan Khang thật ra là một canh bạc của Hoàn Nhan Hồng Liệt.
Nếu Hoàn Nhan Khang có thể trở thành một Hoàn Nhan A Cốt Đã thứ hai thì đây chính là một thời đại mới của người Kim.
Nếu Hoàn Nhan Khang thất bại, bản thân hắn không đủ khả năng để cố gắng trên quá nhiều lĩnh vực thì Hoàn Nhan Hồng Liệt sẽ đứng ra với thân phận của một người cha mang đến cho con mình một tương lai vô lo vô nghĩ.
Hoàn Nhan Khang sau khi nghe thấy câu hỏi của Vô Song khuôn mặt điển trai lập tức xuất hiện nụ cười tự tin, bản thân hắn sinh ra trong gia đình vương tộc, hắn có thể ngông cuồng hắn cũng có thể kiêu ngạo tuy nhiên Hoàn Nhan Khang cũng có quyết tâm, bản thân hắn không giống loại phế vật chỉ biết ngồi im hưởng phúc của cha, ngay cả trong Anh Hùng Xạ Điêu mà nói thì Hoàn Nhan Khang chưa từng là một nhân vật đơn giản, nếu không gặp phải Hoàng Dung quá mức yêu nghiệt thì không biết là hắn hay Quách Tĩnh mới là người cười đến cuối cùng.
"Cơ cô nương, Hoàn Nhan Khang ta đương nhiên có quyết tâm, chỉ cần Cơ cô nương chịu chỉ dạy ta liền nhất định học xuống".
Vô Song nhìn Dương Khang một lúc, cảm thấy hắn nhận Dương Khang làm đệ tử cũng không có gì không tốt hơn nữa mà nói hắn cũng chẳng ở thế giới này bao lâu, thu tạm một cái đệ tử cũng không có vấn đề gì, nghĩ đến đây Vô Song liền khẽ mỉm cười.
Vô Song lập tức tiến lên một bước, thân hình như cơn gió nhẹ lướt qua người Hoàn Nhan Khang đồng thời khi Vô Song di chuyển thì mang theo một loại băng hàn khí khiến Hoàn Nhan Khang sống lưng trở nên lạnh toát, Hoàn Nhan Khang lập tức quay đầu lại về phía sau theo hướng Vô Song di chuyển, hắn chỉ nhìn thấy một cái bóng như ảo như thật lướt qua, khi lướt qua đến đâu thì đám vệ sĩ của Hoàn Nhan Khang ngã gục đến đấy.
Vô Song cũng không phải là muốn thị uy vì vậy không có sử dụng kim châm làm vũ khí, Vô Song chỉ đơn giản là dùng chân quét trụ mà thôi, đến khi trước mặt hắn chỉ còn lại bốn người thì tốc độ Vô Song đột nhiên chậm lại, một chưởng mạnh mẽ đánh ra.
Vô Song đã đạt đến trình độ đại tông sư tức là nội lực có thể cách li khỏi cơ thể, nội lực hóa hình, một chưởng cách không này trực tiếp hóa thành hình một bàn tay màu trắng đánh về phía trước, chưởng pháp không hề mạnh mẽ nhưng lại cực kỳ gọn gàng, chưởng pháp không có quá nhiều kình lực xuất ra ngoài, không cho người ta cảm giác kinh hãi thế tục nhưng chỉ một chưởng thôi liền khiến bốn nhất lưu cao thủ chưa kịp hiểu việc gì bị đánh bay ra khỏi đại môn.
Vô Song thân hỉnh một lần nữa lùi lại đứng ngay bên cạnh Hoàn Nhan Khang, giọng nói mang theo chút lạnh lùng.
"Ta có khi còn kém tuổi ngươi nhưng nếu đã muốn theo ta học võ nghệ ta có thể chỉ điểm ngươi một hai về phần gọi ta là sư phụ thì nên thôi đi, cái này không cần cho lắm, bản thân ta cũng không thích nam nhân, sau này khi ngươi tiến vào đại viện tốt nhất tự mình đến đây".
Vô Song lúc này cho Hoàn Nhan Khang một loại cảm giác rất lạnh rất lạnh tuy nhiên cái lạnh kia lại làm Hoàn Nhan Khang cảm thấy kích động không thôi, trong lòng hắn thật sâu bội phục võ công của Vô Song, cuộc đời Hoàn Nhan Khang quả thật chưa từng thấy võ công của ai cao như Vô Song, đương nhiên vài ngày nữa khi mà Tây Độc – Âu Dương Phong đi đến vương phủ.
........
Thật ra mà nói Vô Song chưa từng dạy võ công cho ai cũng lại càng không biết phải dạy cái gì, võ công của Vô Song vốn là thứ rất khó dạy cho người khác, chẳng nhẽ lại bảo Vô Song dạy cho Hoàn Nhan Khang mấy thứ như Tịch Tà Kiếm Phổ hay Quỳ Hoa Bảo Điển?, nếu mà như thế Hoàn Nhan Hồng Liệt để nguyên cho hắn mới lạ.
Vô Song bản thân cũng không có võ công gì đặc biệt để truyề lại cho Hoàn Nhan Khang, toàn bộ võ công của hắn đều là do người khác truyền thụ, chính Vô Song còn không thể luyện đến thông suốt thì hắn biết dạy cho ai?, chính vì vậy đối mặt với Hoàn Nhan Khang, Vô Song chỉ đơn giản nói.
"Tiểu vương gia, ta bản thân học nghệ chưa tinh cũng không dám nhận dạy võ công cho ai, việc này nếu sư phụ biết người sẽ đánh chết ta hơn nữa bản thân vương gia đã có sư thừa, ta cũng không muốn đoạt đệ tử của người khác bất quá chỉ điểm tiểu vương gia một chút võ công đương nhiên có thể".
Đợi cho đám vệ binh của vương phủ lục tục kéo nhau đứng dậy rời khỏi biệt viện thì Vô Song mới làm thủ thể ngụ ý mời Dương Khang xuất thủ đồng thời không quên nhắc nhở.
"Ta vốn là người theo chủ nghĩa bạo lực, nếu là tỷ thí ta chỉ có thể đảm bảo không khiến tiểu vương gia bị ám tật hoặc tổn thương tính mạng về phần đau đớn nhất định không thể tránh khỏi, tiểu vương gia người tốt nhất nên nghĩ kỹ, nếu bây giờ ngươi rời đi thì còn kịp".
Dương Khang đương nhiên sẽ không rời đi, hắn thật sự rất nghiêm túc muốn khiến mình trở nên mạnh mẽ hơn, hắn muốn vượt qua... hình bóng của kẻ kia, vượt qua Đông Phương Bạch.
Dương Khang hai tay ôm lấy nhau đối với Vô Song hơi hơi cúi đầu rồi ánh mắt hiện lên quyết tâm.
"Hoàn Nhan Khang xin Cơ cô nương chỉ giáo".
Nói đến đây Dương Khang rốt cuộc cũng động, hắn không có sử dụng kiếm mà chỉ là quyền cước đơn thuần, căn bản chỉ có chút sức mạnh xen lẫn nội lực của bản thân mà thôi.
Dương Khang tấn công, mục tiêu chính là phần ngực nhô lên của Vô Song bất quá cánh tay của hắn càng ngày càng gần nhưng lại không thấy Vô Song có bất cứ phản ứng gì, căn bản không thèm đón đỡ cứ như là trực tiếp muốn để Dương Khang chạm vào ngực vậy.
Nếu là nữ nhân khác thì Dương Khang vui mừng còn không hết nhương hắn thật sự rât sợ Vô Song, hắn không biết nếu chạm vào bộ phận kia của Vô Song thì sẽ như thế nào vì vậy liền cắn răng biến chiêu, hắn muốn chuyển tay xuống tấn công phần bụng của Vô Song tuy nhiên... hắn một lần nữa cảm thấy không ổn.
Dương Khang không phải thiện nam tín nữ gì, nếu thay Vô Song bằng Mục Niệm Từ thì chắc chắn sẽ bị Dương Khang chiếm tiện nghi một phen nhưng với Vô Song thì Dương Khang không dám, hắn không thể tưởng tượng nổi nếu... chạm vào mấy nơi nhạy cảm kia thì Vô Song có cạo đầu hắn không?.
Dương Khang rốt cuộc cũng không dừng lại được bởi khoảng cách của hắn cùng Vô Song vốn là quá gần, hắn hiện nay thu tay lại đã không kịp nữa đồng thời Vô Song dĩ nhiên vẫn chẳng có dấu hiệu gì là sẽ đón đỡ một chưởng của Dương Khang cả.
Khi những đầu ngón tay của Dương Khang sắp chạm vào người Vô Song thì đột nhiên Dương Khang thấy trời đất chao đảo rồi cả người ngã xuống đất, một chiêu của hắn đương nhiên thất bại.
Vô Song thì vẫn thản nhiên đứng đó, một chân chậm rãi thu lại, ánh mắt có chút lạnh lùng.
"Tiểu vương gia, người nghĩ ngươi có thể chạm được vào người ta?, ta đã nói rồi ta rất ghét nam nhân, lại càng ghét nam nhân chạm vào người vì vậy nếu muốn làm được việc này tiểu vương gia người còn phải cố gắng thêm".
Dương Khang đứng dậy từ nền đất, lần ngã vừa rồi khiến hắn có chút đau đớn tuy nhiên rất nhanh ánh mắt lại trở nên tập trung, hắn cũng không còn nghĩ gì về thân thể Vô Song nữa, thân hình một lần nữa lao thẳng về phía trước, vẫn là quyền pháp kia nhưng cả tốc độ cùng sự uy mãnh đều tăng thêm một phần, tất nhiên kết quả thì cũng chẳng thay đổi gì, một lần nữa Dương Khang lại ngã xuống, hắn vẫn là bị Vô Song đá vào chân, chỉ một lần điểm mũi chân rất nhẹ của Vô Song thôi nhưng không ngờ lại có thể khiến cả người Dương Khang mất đi trụ mà ầm ầm ngã xuống.
Vô Song trực tiếp để hai tay ra sau lưng, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh.
"Tiếp ".
Dương Khang đứng dậy, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào chân nhỏ của Vô Song, chân của Vô Song thật sự rất đẹp, trắng ngần mà không có lấy một tia tỳ vết, đôi chân này cùng với hàn khí trên người Vô Song khiến người khác có cảm giác Vô Song như tiên tử đang nhảy múa vậy tuy lúc này Vô Song đang mặc quần áo của nam nhân nhưng cái hình ảnh về đôi chân kia đêm qua thì Hoàn Nhan Khang căn bản quên không được.
Hoàn Nhan Khang biết Vô Song mạnh nhưng hắn cũng không ngờ mỗi lần Vô Song ra chân thì Hoàn Nhan Khang hắn căn bản không có cách nào đỡ được, chỉ một lực cực nhẹ từ đôi chân kia truyền tới cũng đủ làm Hoàn Nhan Khang không cách nào đứng vững.
Lại một lần nữa đứng lên, Hoàn Nhan Khang lần này có lẽ cũng thông minh hơn, hắn vẫn là lao lên về phía Vô Song tuy nhiên khi còn cách Vô Song một khoảng thì liên tung một cước, từ khoảng cách chiều cao mà nói đúng là Hoàn Nhan Khang có lợi thế hơn Vô Song nhiều.
Một cước đá ra nhưng khi sắp chạm đến khuôn mặt của Vô Song thì liền trực tiếp xuyên qua, Hoàn Nhan Khang như có cảm giác mình đá vào không khí vậy tiếp theo lại một lần nữa hắn ngã xuống đau điếng, lại tiếp tục là một pha quét trụ của Vô Song.
Nhìn Hoàn Nhan Khang nằm im dưới đất kia, Vô Song đối với hắn đơn giản chỉ là nhè nhẹ lắc đầu.
"Ngươi... hạ thân quá kém, chân trụ không vững, muốn tiến cũng khó, muốn lùi lại càng khó ".
"Bản thân võ công của ngươi chủ yếu nhắm vào sự xa hoa cùng tinh diệu, lấy tốc độ cùng khả năng biến chiêu làm điểm mạnh bất quá ngươi phải biết tốc độ thế nào thì cũng vẫn cần một chân trụ vững chắc".
Vô Song dứt lời, hắn nhẹ bước về phía trước một tay đưa ra nâng Hoàn Nhan Khang đứng lên, với sức mạnh của Vô Song cả người Hoàn Nhan Khang liền bị kéo bật dậy sau đó Vô Song cũng chẳng cho Hoàn Nhan Khang suy nghĩ, hắn liền đưa một chân lên cao đá thẳng vào cổ Hoàn Nhan Khang.
Động tác của Vô Song tuy bất ngờ nhưng cũng không phải là quá nhanh chí ít vẫn còn trong phạm vi phản ứng của Hoàn Nhan Khang, theo quán tính hắn liền đưa hai tay lên đỡ tuy nhiên chân của Vô Song cứ như mang theo ngàn cân cự lực trực tiếp ép thẳng Hoàn Nhan Khang xuống, hai đầu gối của hắn liền dính chặt xuống mặt đất, cả người run rẩy không thôi.
Nhìn Hoàn Nhan Khang đang cố gắng hết sức muốn đẩy mình ra Vô Song chỉ là nhè nhẹ lắc đầu.
Hoàn Nhan Khang... quả thực học võ nghệ chẳng ra sao, hắn bị Khâu Xử Cơ hại rồi.
Có một việc mà Vô Song thấy làm lạ, Toàn Chân Giáo đời đầu tất nhiên không có gì để nói dù sao Vương Trùng Dương có thể đào tạo ra một đám Toàn Chân Thất Tử tương đối không tệ tuy nhiên từ đời thứ hai lại không giống.
Đời thứ hai bản thân Toàn Chân Giáo đã chẳng có bất cứ đệ tử nào ra hồn, người duy nhất có chút liên hệ với Toàn Chân Giáo chính là Quách Tĩnh tuy nhiên Quách Tĩnh căn bản phát triển đến mức đỉnh cao trong võ học không phỉa là nhờ Mã Ngọc chỉ điểm mà là nhờ cơ duyên của chính hắn, Mã Ngọc căn bản chỉ là chút phụ gia bên ngoài mà thôi. bảo Mã Ngọc là sư phụ của Quách Tĩnh thì lại quá mức hàm hồ.
Đến đời đệ tử thứ ba của Toàn Chân Giáo thì lại càng chằng ra sao, cũng gần như là dấu chấm hết cho một Toàn Chân Giáo từng đứng đầu thiên hạ cho Vương Trùng Dương tạo nên.
Toàn Chân Giáo suy tàn có rất nhiều nguyên nhân, khách quan có, chủ quan cũng có tuy nhiên có một nguyên nhân rất lớn là đám Toàn Chân Thất Tử dạy võ công cho đệ tử rất tệ.
Vô Song chưa được lĩnh giáo đám đệ tử đời thứ hai của Toàn Chân Giáo tuy nhiên nhìn Dương Khang hiện nay thì hắn có thể biết được Toàn Chân Giáo kém thế nào, bản thân Dương Khang thiên tư cực kỳ không tệ, tư chất của hắn cũng rất cao vậy mà cước bộ lại cực kỳ phù phiếm, trọng lực cân bằng cũng chẳng thể giữ nổi hay nói trắng ra... Dương Khang giống một ngôi nhà thoạt nhìn thì rất đẹp nhưng móng của nó thì lại đang lung lay dữ dội vậy.
Nhìn Dương Khang cắn răng không cách nào đứng thẳng dậy, Vô Song rốt cuộc thu chân lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
"Tiểu vương gia, ngươi tin cũng được mà không tin cũng được, ta có một người bạn gọi là Quách Tĩnh, nếu lúc này chiến đấu với nhau thì thì ngươi có bảy thành cơ hội thắng, hắn chỉ có ba thành nhưng ta đảm bảo hắn còn có thể tiến rất xa rất xa, nhưng ngươi thì khó nói".
Quách Tĩnh thực sự thiên tư không cao, vì thiên tư không cao nên hắn rất chịu khó, bản lĩnh của Giang Nam Thất Quái dậy cho Quách Tĩnh mười phần thì Quách Tĩnh chỉ học được ba phần mà thôi nhưng chính sự cần cù chịu khó, không ngừng rèn luyện bản thân, không ngừng tích súc khiến Quách Tĩnh như một đầu tiềm long đang ẩn mình vậy, chỉ cần có cơ hội, chỉ cần tìm được danh sư nhất định sẽ nhất phi trùng thiên.
Dương Khang đứng dậy, phần bả vai của hắn trở nên cực kỳ đau đớn tuy nhiên hắn cũng không quan tâm cái đau đớn này nữa, hắn nhìn chằm chằm vào Vô Song mà hỏi.
"Cơ cô nương, rốt cuộc ý của ngươi là gì, con đường võ học của ta tại sao lại không thể tiến xa".
Dương Khang vừa nói đến đây lập tức lại ngã xuống mặt đất, hắn lại bị Vo Song đá vào chân, nhìn Dương Khang nằm đó Vô Song thản nhiên lên tiếng.
"Trước khi học đi thì phải học đứng đã, đứng không vững nói gì đến đi, đạo lý này ngươi cũng không hiểu?".
Chỉ trong tí phút Hoàn Nhan Khang liên tục nằm dưới đất, hắn căn bản không có tư cách đứng chẳng trước Vô Song, lúc này Hoàn Nhan Khang ánh mắt càng ngày càng trở nên quyết tâm thậm chí có chút bất cần, chỉ thấy hắn hét lớn một tiếng, cả người nhảy bật ra khỏi mặt đất sau đó quyền pháp hóa thành trảo pháp, hai cánh tay hướng thẳng về phía Vô Song.
Vô Song khi nhìn thấy trảo pháp kia liền khẽ cười, hắn biết hắn đoán đúng rồi, Mai Siêu Phong tất nhiên đang ở đây,
Cửu Âm Bạch Cốt trảo của Dương Khang hiện nay mới bước vào giai đoạn đầu tiên, căn bản không có cái gì đặc sắc bất quá cũng hơn quyền cước bình thường của hắn nhiều, hai cánh tay mạnh mẽ hướng về phía Vô Song đúng là có chút uy lực.
Đáng tiếc uy lực thế nào thì cũng thế, Vô Song căn bản không quan tâm đến trình độ này của Dương Khang, hắn trực tiếp tiến lên một bước, bước luôn vào vùng khoảng cách nguy hiểm mà Dương Khang tạo ra để rồi một chân nhẹ dẫm xuống đất, cả người nhẹ nhàn quay một góc 180 độ, Vô Song như một bóng ma vòng ra sau Dương khang, một chân đưa ra đá nhẹ vào bắp chân hắn, cả người Dương Khang liền ngã rầm về phía trước, hắn lại thêm một lần ngã, lại thêm một lần đau đớn mà cố gắng đứng lên.
"Tiểu vương gia, người tốt nhất về nghỉ ngơi đi, ngẫm kỹ mấy lời ta nói sau đó ngày mai quay lại nơi đây".
Vô Song vừa dứt lời hắn lại tiến lên một bước, dùng một tay đấm thẳng vào bụng Dương Khang khiến bụng hắn lõm lại, cả người Dương Khang run lên rồi trực tiếp bất tỉnh nhân sự.
Một tay nâng Dương Khang lên vai, Vô Song ném luôn hắn ra ngoài cửa nơi đám vệ binh của Dương Khang còn chưa dám rời đi.
Nhìn theo bóng dáng đám thủ vệ kia hớt hải mang Dương Khang trở về khóe miệng Vô Song nhẹ cong lên, hắn rat ay đương nhiên có chừng mực, vài tiếng nữa Dương Khang liền có thể tỉnh lại đồng thời Vô Song cũng đoán chắc chỉ cần Dương Khang tỉnh lại hắn sẽ đi tìm Mai Siêu Phong, muốn Mai Siêu Phong giải đáp những lời nói của Vô Song.
Nếu lén đi theo Dương Khang, nếu có Dương Khang dẫn đường thì việc tìm Mai Siêu Phong tất nhiên dễ dàng vô cùng.
.......
P/S: Ở chương trước mình có một đoạn nhầm xưng hô giữa tên Hoàn Nhan Khang cùng Dương Khang trong lúc xưng hô với Vô Song, đã sửa lỗi nhé.
.......
Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.