Chương 148: Kết Nghĩa (4)
Quách Tĩnh nghe vậy lập tức gật đầu, bản thân Quách Tĩnh đúng là chưa trải nhiều việc bằng Kiều Phong, không được nhìn thấy nhiều cao thủ trong thiên hạ nhưng có một vài việc Quách Tĩnh còn rõ hơn Kiều Phong.
Kiều Phong thân là người trong giang hồ còn Quách Tĩnh lại lớn lên trên vó ngựa thảo nguyên, Kiều Phong quen với cái gọi là giang hồ thiết huyết thì Quách Tĩnh quen thuộc với thiết kỵ hùng binh, Quách Tĩnh biết võ công trong thiên hạ chủ yếu chia làm hai loại đường lối.
Quách Tĩnh cũng chẳng có cao thâm ngộ tĩnh hay kinh người hiểu biết gì, hắn chỉ phân tích võ công trong thiên hạ dựa theo những thứ hắn nhìn thấy.
Võ công trong thế giới này dưới mắt Quách Tĩnh chia làm hai phần, phần đầu tiên là võ công giang hồ, phần thứ hai là võ công quân đội.
Người trong giang hồ thì chú trọng nội công, võ học cùng sự biến ảo linh hoạt còn người trong quân đội lại thiên hẳn về ngoại công, tốc độ cùng lực sát thương, so với võ học giang hồ đầy hoa mỹ thì võ học trong quân đội đơn thuần khô khan một cách đáng sợ nhưng chính vì nó quá đơn thuần, quá khô khan mà nó trở thành thứ lợi khí giết người đơn giản nhất, hiệu quả nhất.
Cùng là thương pháp do hai người trình độ ngang nhau sử dụng, nếu là tỷ thí thì cao thủ giang hồ sẽ thắng nhưng nếu là sinh tử chiến thì vị đại tướng quân đội kia sẽ thắng.
Nếu nói cao thủ trong giang hồ quyết đấu 1 vs 1 với cao thủ trong quân đội thường thường là cao thủ trong quân đội sẽ thua bất quá nếu là đoàn chiến, nếu số lượng lên đến hàng trăm, hàng ngàn thì bên giang hồ gần như không có lấy nổi một phần thắng.
Đây là cái nhìn của Quách Tĩnh về võ học thiên hạ.
Kiều Phong bằng vào một chiêu Hàng Long đương nhiên có thể đánh nát đầu người thoạt nhìn vô cùng kinh khủng nhưng Quách Tĩnh kể cả không có nội lực của Kiều Phong, không có học được Hàng Long thì với một mũi tên hắn cũng có thể thoải mái bắn xuyên qua đầu người, cách thức khác nhau nhưng kết quả chính là cực kỳ giống nhau.
Lại nói về thương pháp của Dương Thiết Tâm, bản thân Dương Thiết Tâm võ nghệ tầm thường nhưng mà bộ thương pháp này thì thật sự không đùa được.
Quay đầu nhìn Kiều Phong, Quách Tĩnh có chút tự hào mà lên tiếng.
"Kiều đại ca, bá phụ của ta xuất thân dòng dõi danh tướng Tống triều, bá phụ chính là hậu nhân của Tái Hưng tướng quân ".
Lời Quách Tĩnh nói ra không khác gì tiếng sét giữa trời quang, cho dù là Kiều Phong đi nhiều thấy nhiều mà nghe thông tin này cũng giật mình không thôi.
"Quách huynh đệ, ngươi nói Tái Hưng tướng quân chẳng nhẽ là Dương Tái Hưng tướng quân?, chẳng nhẽ thế thúc là hậu nhân của Dương Gia Tướng? ".
Quách Tĩnh đương nhiên gật đầu hơn nữa còn dùng ngón tay chỉ về phía Dương Thiết Tâm đang luyện thương.
"Kiều đại ca, thương pháp mà bá phụ sử dụng chính là Dương Gia Thương trong truyền thuyết, bản thân Quách Tĩnh chưa bao giờ nhìn thấy một bộ thương pháp nào tinh diệu hơn thế".
Lúc này Kiều Phong ngồi bên cạnh Quách Tĩnh cũng khó mà giữ được bình tĩnh nữa, một tay đánh mạnh vào đùi mình vang lên âm thanh ‘tét’ một cái rõ vang, khuôn mặt ngập tràn khí tức nam tử của Kiều Phong bắt đầu cười lớn.
"Ha ha, trên chiến trường thì thương là bá vương trong các binh khí, nói về thương không gì qua được Bá Vương Thương của Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ năm xưa nhưng nói về thuật dùng thương lại không gì sánh được với Dương Gia Thương của Dương Kế Nghiệp đại nguyên soái"
"Kiều Phong ta chưa từng nhìn thấy Bá Vương Thương vì vậy không biết cao thấp ra sao nhưng lúc này được nhìn thấy Dương Gia Thương quả nhiên mở rộng tầm mắt, lần này thực sự là Kiều Phong ta gặp được đại vận rồi".
Tiếng cười hào sảng của Kiều Phong thực sự rất có mị lực, chỉ bằng tiếng cười không câu nệ cũng chẳng cần suy nghĩ tiểu tiết hơn thua thiệt hơn kia đã làm rất nhiều người nể trọng, đây là tiếng cười của bậc đại anh hùng, đại trượng phu.
Dương Thiết Tâm cũng bị tiếng cười lớn của Kiều Phong đả động, trường thương trong tay chậm rãi thu lại đồng thời thở ra một hơi nhọc khí.
Công bằng mà nói hiện tại Dương Thiết Tâm đã già, hắn còn yếu hơn bản thân mình nhiều năm trước hơn nữa trải qua đêm tuyết không thể quên năm xưa, cơ thể Dương Thiết Tâm cũng sinh ra ám tật, ám tật này ảnh hưởng rất nhiều đến chiến lực của bản thân hắn.
Dương Thiết Tâm quay đầu lại nhìn Kiều Phong, cả Dương Thiết Tâm cùng Quách Tĩnh cũng không biết được thân phận của Kiều Phong, Quách Tĩnh cùng Kiều Phong gặp nhau đơn giản là duyên số, về phần bọn họ có thể nói chuyện thân thiết với nhau như vậy đơn giản vì anh hùng trọng anh hùng.
"Kiều thiếu hiệp người nói không sai, cái gì ta cũng không muốn so với đời nhưng nói về thương ta liền nhất định phải so, Dương Gia Thương của Dương Gia nhất định là thương pháp đệ nhất thiên hạ ".
Nói xong câu này Dương Thiết Tâm đôi tay hơi hơi run lên, khuôn mặt xuất hiện một tia hoài niệm.
"Tĩnh nhi, thật ra lần này ta dẫn con ra đây cũng muốn truyền lại cho con bộ Dương gia thương pháp này, ta ngày một già đi, tay cầm thường còn không vững nữa, Dương Gia Thương trong tay ta chính là phỉ bang võ công tiên tổ để lại, hai nhà Quách – Dương chúng ta như hai mà là một, nay thấy con khôn lớn ta cũng vì Quách đại ca dưới suối vàng mà mỉm cười, ta cũng chẳng có quà gặp mặt gì cho con vì vậy chỉ có thể để lại bộ Dương Gia Thương Pháp này".
Không đợi Quách Tĩnh kịp lên tiếng, Dương Thiết Tâm nhìn về phía Kiều Phong, hai tay chắp lại hơi hơi cúi đầu.
Tuổi của Dương Thiết Tâm lớn hơn tuổi của Kiều Phong nhiều hơn nữa hắn lại là hậu nhân danh tướng, một cái cúi đầu này không thể nói là không nặng.
"Kiều thiếu hiệp, ngươi cùng Tĩnh nhi gặp mặt coi như hữu duyên hơn nữa đêm hôm qua ngươi thể hiện một thân võ nghệ sao mà kinh người đồng thời Kiều thiếp hiệp khí khái bức người tuyệt đối là đại anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, Dương Gia Thương ở trong tay thiếu hiệp mới đúng là phát dương quang đại, mới đúng là không làm xấu hổ cái tên Dương Gia Thương".
"Lúc này thiên hạ Đại Tống đang lâm nguy, trước có Đại Kim hùng mạnh, sau có Mông Cổ như hổ như lang lại thêm Đại Liêu vẫn kéo dài hơi tàn mà sẵn sàng quay ngược lại một kích, vận nước đang lâm nguy, Dương Thiết Tâm ta bất tài không thể mang Dương Gia Thương ra ngoài chiến trường liền phải phó thác cho hai người trẻ tuổi các ngươi, hy vọng Kiều thiếu hiệp có thể nhận lấy".
Kiều Phong cả Quách Tĩnh thật sự quá mức bất ngờ, Quách Tĩnh thì cũng thôi đi vì dẫu sao đây cũng là trưởng bối tặng cho vãn bối trong nhà, không có cái gì đáng từ chối còn Kiều Phong thì lại khác, bản thân Dương Gia Thương thật sự rất rất rất nặng.
Đừng ai nghĩ Dương Gia Thương tầm thường, Đả Cầu Bổng Pháp của Cái Bang có danh vọng như thế nào trên giang hồ thì Dương Gia Thương trong quân đội cũng có danh vọng như vậy thậm chí còn cao hơn bởi Dương Gia Tướng từ trước đến nay đều là trụ cột chống trời của nhà Tống, là gia tộc được vạn vạn dân chúng kính ngưỡng.
Dương Gia Thương đại biểu cho tinh hoa võ học của Dương Gia Tướng, sức nặng của nó còn hơn cả Đả Cầu Bổng Pháp.
"Dương thế thúc, cái này ta thật sự không dám nhận, Dương Gia Thương cứ để lại cho Quách huynh đệ đi thôi".
Tối hôm qua, Kiều Phong mới đến ngoại thành Yến Kinh, khi đi qua cánh rừng này thì gặp hai người Quách Tĩnh cùng Dương Thiết Tâm, cũng thật trùng hợp là trong đêm tối tại cánh rừng này xuất hiện một đầu mãnh hổ tần công lều nhỏ của Dương Thiết Tâm cùng Quách Tĩnh.
Mãnh hổ ở đâu thì không biết nhưng đầu mãnh hổ này muốn thực sự giết được hai người Quách Tĩnh cùng Dương Thiết Tâm tất nhiên là không được, Dương Thiết Tâm bản thân nắm giữ Dương Gia Thương, cho dù thực lực ông ta không cao nhưng bằng vào Dương Gia Thương thì đầu mãnh hổ kia muốn vượt qua phòng tuyến phòng ngự của Dương Thiết Tâm là cực kỳ khó lại thêm việc... trong tay Quách Tĩnh có trường cung.
Võ công của Quách Tĩnh cũng ngang ngửa so với Dương Thiết Tâm đồng thời tiễn nghệ của hắn thì không cần phải nói, chỉ cần một bộ cung tên trong người hắn cũng có thể dễ dàng lấy mạng đầu mãnh hổ này, tất nhiên mãnh hổ dù sao cũng là mãnh hổ, hai người muốn thắng nó cũng mất một phen khổ chiến.
Quách Tĩnh cùng Dương Thiết Tâm hai người quần nhau với đầu mãnh hổ kia, cả hai đều dốc hết tâm thần căn bản không dám phân tâm tuy nhiên nào ngờ Kiều Phong lại đi qua, kết quả đương nhiên không cần nghĩ, đầu mãnh hổ trở thành bữa ăn đêm cho ba người Kiều Phong- Dương Thiết Tâm cùng Quách Tĩnh.
Kiều Phong hiện nay vẫn đang trong thời kỳ sát hạch của các vị trưởng lão, hắn mới chỉ đạt đến Đại Tông Sư cảnh giới mà thôi nhưng thực lực đã cực kỳ đáng sợ, là cao thủ hàng đầu của Cái Bang cũng như tinh tú hàng đầu của võ lâm trung nguyên, với thực lực của hắn một đầu mãnh hổ căn bản không là gì cả nhưng Kiều Phong cũng nhìn ra về lâu về dài hai người Dương Thiết Tâm cùng Quách Tĩnh vẫn sẽ thắng được đầu mãnh hổ kia vì vậy đối với hai bác cháu này âm thâm có chút tán dương, sau đó mới ở lại một đêm cùng nhau thưởng thức thịt hổ, cùng nhau uống rượu quên cả đất trời.
Vốn tưởng chỉ là một lần gặp nhau thoáng qua thôi nhưng ai biết được Kiều Phong nói chuyện với Quách Tĩnh càng ngày càng hợp, thậm chí bắt đầu đã xưng huynh gọi đệ, bản thân Kiều Phong còn nhìn ra được sự thiếu xót của mình không ngờ toàn bộ được Quách Tĩnh bù đắp.
Kiều Phong là bang chủ giỏi nhất lịch sử Cái Bang bởi vì trong lịch sử Cái Bang không có bang chủ nào tên Quách Tĩnh.
Nếu Quách Tĩnh lây thân phận đệ tử Hồng Thất Công rồi học thêm Đả Cẩu Bổng Pháp mà lên ngôi bang chủ thì chưa chắc Quách Tĩnh đã không thể sóng vai tồn tại cùng Kiều Phong.
Hai người đều là bậc nghĩa hiệp nhưng tính cách lại khác nhau.
Một người khí thế bức người như chiến thần chuyển thế, lấy chiến nuôi chiến.
Một người lại thành thục ổn trọng tựa như vạn trượng núi cao, vĩnh viễn không bị vượt qua.
Cho dù hiện tại Quách Tĩnh rất yếu rất yếu nhưng Kiều Phong cũng không hề coi thường, Kiều Phong có một loại ảo giác, nam tử trẻ tuổi đang ngồi với mình hiện nay... tương lai liền là một đầu rồng, một đầu rồng nhất tiếu trùng thiên.
Lúc này lại tiếp tục nghe đến hậu nhân Dương Gia Tướng rồi còn cả Dương Gia Thương, đối với Kiều Phong mà nói thì sự rung động của hắn không hề nhẹ nhưng với cá tính của Kiều Phong hắn cũng không dám nhận Dương Gia Thương.
Dương Thiết Tâm thấy Kiều Phong có ý từ chối trong lòng liền xuất hiện vài phần lo lắng, bản thân Dương Thiết Tâm thật ra cũng đang suy nghĩ về Quách Tĩnh.
Dương Thiết Tâm mấy ngày hôm nay luôn gặp ác mộng, không hiểu tại sao ông ta luôn mơ thấy mình bị giết chết, Dương Thiết Tâm chết cũng không tiếc nhưng còn người vợ yêu Bao Tích Nhược, còn đứa con Dương Khang chưa kịp gọi một tiếng cha, còn cả Quách Tĩnh, còn cả con gái Mục NIệm Từ, bản thân Dương Thiết Tâm lúc này thật sự có rất nhiều việc chưa làm, ông không muốn chết.
Dương Thiết Tâm muốn làm được việc nào thì hay việc đó, theo suy tính của Dương Thiết Tâm thì ông ta sẽ tìm cho Quách Tĩnh một người để gửi gắm, Quách Tĩnh mới chân ướt chân giáo tiến vào Trung Nguyên lại thật thà chất phát, bỏ Quách Tĩnh một mình bản thân ông căn bản không yên tâm.
Theo kế hoạch sau khi dạy cho Quách Tĩnh bộ Dương Gia Thương để Quách Tĩnh có thêm chút lực lượng tự về sau đó Dương Thiết Tâm sẽ một lần nữa trốn vào vương phủ tuy nhiên khi đã thấy Kiều Phong thì khác, ông ta thật sự muốn Kiều Phong dìu dắt Quách Tĩnh.
"Kiều thiếu hiệp, ta biết ngươi trong lòng có ngại ngùng liền không muốn nhận nhưng vận nước lâm nguy thì ngại gì cái tiểu tiết đó?, Dương Gia Thương không chỉ là thương thuật của Dương gia mà còn là thương thuật bảo vệ Đại Tống trường tồn".
"Thế này đi, nếu Kiều thiếu hiệp cảm thấy ngại chi bằng ngươi cùng Tĩnh nhi kết nghĩa huynh đệ đi, ta thấy các ngươi vừa gặp đã quen thực sự rất hợp tính nhau, Tĩnh nhi lại còn trẻ nếu được một đại ca như Kiều thiếu hiệp dìu dắt ta cũng yên tâm".
Lần này lời của Dương Thiết Tâm thật sự đả động đến Kiều Phong.
Từ nhỏ Kiều Phong đã được Bắc Cái – Hồng Thất Công nuôi dậy, hắn đã thấm nhuần tư tưởng trung quân báo quốc hơn nữa Kiều Phong thân là đời kế nghiệm tiếp theo của Cái Bang, có một số việc hắn biết.
Lý do gì Dương Gia Tướng trở thành huyền thoại của Đại Tống?, không phải bởi vì bọn họ có võ công cao cường cũng không hoàn toàn do bọn họ trung nghĩa mà một phần rất lớn nằm ở Dương Gia Quân.
Dương Gia Thương là thương pháp chí cao trong quân đội Đại Tống, Dương Gia Thương là một môn võ công vừa có thể cho đại tướng lĩnh binh sử dụng nhưng sự đáng sợ của nó lại nằm ở hợp quân, chỉ cần nắm trong tay Dương Gia Thương liền có thể đào tạo nên một đội Dương Gia Quân, có thể một lần nữa kháng cự lại đại quân Mông Cổ phía Bắc hay Đại Kim ở mạn Tây – Nam.
KIều Phong không có tham vọng sử dụng Dương Gia Thương nhưng hắn thật sự muốn góp một phần sức tăng cường chiến lực của binh sỹ Đại Tống.
KIều Phong trong lòng quả thật có ngại nhưng nếu Dương Thiết Tâm bảo hắn kết nghĩa huynh đệ với Quách Tĩnh thì khác, một điểm này Kiều Phong căn bản không ngại, cho dù Dương Thiết Tâm không nói thì hắn cũng muốn kết nghĩa với người huynh đệ này.
Cái gì Kiều Phong thiếu thì Quách Tĩnh sẽ bù đắp lại.
Cái gì Quách Tĩnh thiếu thì Kiều Phong sẽ bù đắp lại.
Một điểm nữa... cả Kiều Phong cùng Quách Tĩnh tửu lượng đều cực kinh người, Kiều Phong thì không phải nói còn Quách Tĩnh lớn lên ở đại thảo nguyên, hắn cho dù không quá thích rượu nhưng rượu sữa ngựa thậm chí uống còn nhiều hơn uống nước, hình ảnh của Quách Tĩnh chưa từng gắn liền với rượu nhưng không có nghĩa tửu lượng của hắn kém.
.......
Hoàn Nhan Vương Phủ
"Báo baooooooooooo"
Một âm thanh cấp tốc vang lên làm Hoàn Nhan Hồng Liệt bàn tay dừng lại, vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc.
Hoàn Nhan Hồng Liệt nhận ra một vài âm thanh, đây là âm thanh của tiếng vó ngựa.
Ở Yến Kinh có một đạo luật bất thành văn chính là, khi có người cưỡi ngựa chạy vào trong Hoàn Nhan Phủ vậy thì đại biểu cho hai trường hợp.
Trường hợp một chính là có kẻ muốn chết.
Trường hợp hai thì chính là quân tình quan trọng.
Thân hình Hoàn Nhan Hồng Liệt từ từ đứng lên, đi ra ngoài cửa chính sau đó dùng hai tay mở cửa, ánh mắt nhìn thẳng ra ngoài.
Cũng không mất bao lâu một thân ảnh binh lính xuất hiện trong mắt ông ta, kẻ này thấy Hoàn Nhan Hồng Liệt đi ra lập tức ghìm cương ngựa rồi nhảy xuống, vẻ mặt mang theo vài phần hốt hoảng, một chân rất nhanh quỳ xuống.
"Khởi bẩm vương gia, đại sự không tốt, sáng nay có một vị cô nương tóc trắng từ trong phủ vương gia xuất hiện, vị cô nương này khi đang đi dạo phố tại thành Yến Kinh đột ngột gặp một tên móc túi, sau đó... cả vị cô nương cùng tên móc túi một đuổi một chạy ra khỏi thành Yến Kinh ".
"Chúng thần lập tức cử một đội kỵ binh đi theo bảo vệ cô nương kia nhưng không ngờ lại lọt vào phục kích của Cái Bang dư nghiệt, lúc này hai bên đang cùng nhau chém giết đỏ cái máu, về phần cô nương kia chỉ sợ dính phải bẫy của đám Cái bang dư nghiệt kia, chỉ sợ lành ít dữ nhiều, mong Vương gia phái viện binh".
Hoàn Nhan Hồng Liệt nghe vậy sắc mặt liền giật giật sau đó khẽ gật đầu.
"Ta đã biết, ngươi lui đi".
Tên binh sỹ kia lập tức cung kính xoay người rời đi, để Hoàn Nhan Hồng Liệt một mình đứng giữa sân rộng.
"Hoàn Nhan Lôi Đà, thiếu nữ tóc trắng kia là Vô Song đúng không?".
Sai khi Hoàn Nhan Hồng Liệt nói ra cái tên này, bên cạnh ông ta chậm rãi xuất hiện một người, một người bịt mặt toàn thân hắc y, kẻ này gọi là Hoàn Nhan Lôi Đà.
Lôi Đà hai hàng lông mày khẽ nhíu sau đó liên cúi đầu lên tiếng.
"Bẩm vương gia, trước khi đám người kỵ binh Nam Thành bị phục kích thuộc hạ cũng đã nhận được tin Vô Song cô nương đi ra ngoài bất quá thuộc hạ cảm thấy không cần phải báo cáo với vương gia".
Hoàn Nhan Hồng Liệt cũng không vì việc thuộc hạ tự quyết mà tức giận trái lại chỉ nhẹ cười mỉm.
"Ồ, vì sao ngươi không báo cáo với bản vương?".
Lôi Đà lại tiếp tục cung kính cúi gập người.
"Võ côn của Vô Song cô nương cực kỳ kinh người, đến cả thuộc hạ cũng chỉ cảm thấy có 4 phần chắc thắng, võ công cỡ này nếu bị tiểu thâu móc túi thuộc hạ căn bản không tin, từ đó có thể xem ra Vô Song cô nương tự có kế hoạch".
Hoàn Nhan Hồng Liệt hai tay chắp về phía sau, ánh mắt mở lớn.
"Bản vương nghe nói đám người Cái Bang đó có hai tuyệt học là Hàng Long Thập Bát Chưởng cùng Đả Cẩu Bổng Pháp, bản thân Đả Cầu Bổng Pháp lại là một loại vậy hãm trận pháp cực kỳ lợi hại, theo ngươi Vô Song có gặp nguy hiểm không?".
Lôi Đà nghe vậy vẫn cứ tiếp tục cúi người yên tĩnh không đáp, phải đến vài hơi thở sau hắn rốt cuộc cũng mở miệng.
"Cái Bang dám cường công kỵ binh của chúng ta đã nói lên bọn chúng lần này cực kỳ quyết tâm, dù thuộc hạ không rõ lắm lý do của bọn chúng nhưng nhân vật đầu não của Cái Bang hoàn toàn có thể xuất hiện, như vậy... Vô Song cô nương có lẽ thật sự bị Đả Cẩu Trận gây khó khăn. Thuộc hạ lập tức đi trợ giúp cô nương".
Lôi Đà nói vậy không ngờ Hoàn Nhan Hồng Liệt lại phá lên cười.
"Ai nói ngươi đi cứu?, cứ coi như không nghe thấy, không nhìn thấy".
Hoàn Nhan Hồng Liệt mỉm cười đi vào bên trong, nụ cười làm Lôi Đà cạnh đó lạnh cả sống lưng.
.........
.......
Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.