CHƯƠNG 5: TIẾN CUNG

Cực Phẩm Tiểu Lưu Manh

CHƯƠNG 5: TIẾN CUNG

"Tôi có tội, tôi có tội... Tịch An, hôm nay là ngày thứ mấy rồi?" Tịch Thiên Âm nằm sấp trên giường, quay đầu về phía bức tranh chữ do chính cha mình đích thân đề viết "tôi có tội" hàng chữ mạnh mẽ hữu lực, hỏi Tịch An đang ở phía sau trông coi mình.

Mông thật là đau mà, đại phu nói phải tu dưỡng rất lâu đấy... Hoàng đế chết tiệt, thật ác.

"Hồi đại thiếu gia, đã 5 ngày rồi"

"Tôi có tội, tôi có tội... Hôm nay là ngày thứ mấy?" Mông vẫn còn rất đau... T_T

"Hồi đại thiếu gia, đã qua 12 ngày rồi"

"Tôi có tội, tôi rốt cuộc có tội hay không, có tội, không có tội... Tịch An?" Miễn cưỡng lật nghiêng cái ~cái mông nhỏ đáng yêu của yêm

~ "hồi đại thiếu gia, còn khoảng 10 ngày nữa ạ"

"Tôi có tội, tôi có tội, tội hay không... Tịch...?" Đã có thể ngồi rồi, cái mông nhỏ đáng yêu của ta, mày chịu khổ rồi!

"Hồi đại thiếu gia, còn khoảng... Hôm nay đã tới một tháng rồi ạ!"

"Sao không nói sớm chút?" Tịch Thiên Âm vội vàng nhảy lên... Hắn sắp điên rồi, nếu còn không thể ra ngoài!

"Lão gia nói, nếu người say sưa như vậy, thì đừng có làm phiền người!"

"Lão già chết tiệt, món nợ lần này vẫn còn chưa tính với lão đấy!!!" Tịch Thiên Âm xuống giường, vọt thẳng tới phòng lão gia.

Lần trước bị đánh hôn mê, trực tiếp bị ném vào phòng suy ngẫm, một bước cũng không được ra ngoài, lão hoàng đế còn phái 2 thị vệ tới trông coi, vì thế căn bản không dám ra ngoài tính sổ với cha già.

Vừa ra khỏi cửa, quả nhiên hai môn thần đại ca đã không còn ở đó. Giận bừng bừng mà vọt tới phòng lão cha, vừa vào cửa đã nhìn thấy cha mình nằm trên giường ngủ say, sắc mặt nhợt nhạt hơn ngày thường mấy phần.

Tịch Thiên Âm vô cùng muốn tới xách chân lão lên, đồng thời trong lòng cũng lặng lẽ cầu nguyện ông trời đừng có để ông chết.

"Đại thiếu gia, hay là tắm rửa chải đầu một chút đi!" Tịch An kéo hắn lại.

Tịch Thiên Âm vuốt vuốt bộ râu bởi vì một tháng không cắt mà càng ngày càng dài càng ngày càng rậm của mình, đắc ý dương dương nói "Như này trông tương đối có sát khí!! Ha ha, không cần cắt nữa, trực tiếp đặt làm bộ râu số 6 của ta đi"

"Tịch An, ngươi đang làm gì?" Không đúng, tuyệt đối là thay đổi đề tài.

"Đại thiếu gia, cậu đừng trách lão gia, ngài ấy cũng đã quỳ trên bàn giặt một tháng rồi, hai cái chân cũng sưng tấy rồi" Tịch An đột nhiên quỳ xuống, nhẹ giọng nói.

"Ai bảo lão lừa ta, bằng không ta sẽ không đi đánh cái cô công chúa đó. Một con heo mập xấu như thế, chính bởi vì cô ta là công chúa, lão liền nói cô ta quốc sắc thiên hương, trong mắt lão còn có vương pháp không? ~ còn có người con trai này như ta không? ~~ta nôn~~... Buông tay, ta tìm lão tính nợ!" Lão cha vỗ mông ngựa cư nhiên vỗ tới đứa con này bị chỉnh một trận, sao có thể thế được!

"Nhưng... Lão gia cơ thể..." Tịch An nhìn Tịch Triển Linh đang ho tới gần như lật người, bất an nói.

"Cơ thể cha ta lại làm sao?" Tịch Thiên Âm có chút gấp gáp, sợ rằng sẽ nghe được lời không hay, lẽ nào ngoại trừ chân sưng, còn có bệnh gì khác ư, lần này tám vị phu nhân làm quá rồi. Cũng không chú ý một chút, cha khi thường cơ thể cứng chắc, nhưng thật sự có bệnh thì không xong rồi không xong rồi.

"Từ sau lần đại thiếu gia người hạ dược, lão gia đã hành phòng nguyên cả một ngày (==’ hạ xuân dược ấy), sau này vẫn luôn bệnh ở trên giường. Đại phu nói lão gia thường ngày quá lức mệt mỏi, cộng thêm lần vận động kịch liệt đó... Vì thế tim gan lá lách thận phổi đều hư nhược. Lão gia mấy ngày nay cơ thể mới tốt lên một chút, hoàng thượng cũng giục thượng triều... Trò đùa này của thiếu gia, lão gia quả thật bị tra tấn không ít rồi" Tịch Thiên Âm nhìn gương mặt ngủ tới bất an của Tịch Triển Linh, do dự một chút, nhớ tới lần hạ dược đó... Thôi đi, lần này bỏ qua vậy.

"Aizz, bỏ đi, cha ta tỉnh lại nói ta đã tới thăm, không tức giận với cha" Tịch Thiên Âm thở dài, đi ra ngoài.

"Đại thiếu gia, thiếu gia định đi đâu?" Tịch An hỏi ở phía sau.

"Mộc dục canh y, sau đó đi đón ba đồng nhi của ta" Tịch Thiên Âm lười biếng mà trả lời.

Lão già thối, đừng tưởng ta không thẫy lão trao đổi thủ thế và ánh mắt với Tịch An. Còn có, lão còn ăn các loại thuốc bổ Quân Quân mang về từ khắp nơi mà vẫn còn khí hư? Bỏ đi, lão cha thối, rõ ràng biết ta không hạ thủ nổi. Cứ nghĩ lan man như vậy, Tịch Thiên Âm rời khỏi rồi.

Trong phòng, Tịch thừa tướng đang cùng Tịch An chúc mừng cho niềm vui mình có thể thoát thân sau khi không bị phát hiện.

"2 kẻ ngốc!" Tịch Thiên Âm đứng ở nơi xa, nhìn lão cha và Tịch An đang vui thích mà chạy ra, trên mặt mỉm cười.

Tịch Thiên Âm cưỡi ngựa chậm rì rì mà tiến vào hoàng cung, trong lòng không ngừng nghĩ những lời xin lỗi——vẫn thật là phiền phức nha! Rõ ràng hắn nói đều là sự thật, heo mập——rất là thích hợp nha! Còn muốn đánh hắn——triều đại ngôn luận không tự do!

"Tránh ra, tránh ra!"

Trước mặt truyền tới tiếng hét thô bạo, Tịch Thiên Âm nhìn sang, một cỗ kiệu, bốn tráng hán khiêng, phía sau có theo 6 thị vệ thanh y, trước mặt có mấy đại hán mở đường.

"Đại thẩm này? Người ngồi trong kiệu trước mặt là kẻ nào?" Dám khoa trương hơn hắn Hoa hoa thái tuế đây, Tịch Thiên Âm hiếu kỳ mà hỏi đại thẩm bán nước quả bên cạnh.

"Thái tuế gia, ngài hỏi tôi cũng trả lời, cái kiệu đó là kiệu của Cơ thái sư, người này mọi ngày đều là như vậy..." Đại thẩm có chút cao hứng, rất bà tám mà giới thiệu.

Thì ra y chính là kẻ địch của lão cha mình——Cơ thái sư ư, thật ác tâm!

Tịch Thiên Âm quyết định cũng bắt đầu ghét Cơ thái sư, dù sao y cũng ghét người khoa trương hơn mình! "Đại thẩm, cho ta một nải chuối, nho nữa!" Tịch Thiên Âm cười híp mắt mà móc ra hai lượng bạc.

"Hiếu kính thái tuế gia, không nhận tiền" đại thẩm run rẩy vì cao hứng mà đưa nải lớn, tiểu thái tuế đáng yêu hôm nay mua chuối ở tiệm này của ta... Ha ha, về nhà kể lại cho mấy tỉ tỉ muội muội nghe.

"Thiết, ngươi hiếu kính ta mới không nhận đây" Tịch Thiên Âm nhận lấy nải chuối và nho, ném bạc lên trên gian hàng của bà.

"Tạ thái tuế gia, tạ thái tuế gia" người kia mỉm cười mà nhặt bạc cho vào trong lòng.

Tịch Thiên Âm nhanh chóng cắt mấy quả, ném phần quả bên trong cho ăn mày góc phố, để lại một nải vỏ chuối và nho.

Sau đó —— "Giá!" (Tiếng thúc ngựa)

"Tránh ra... Con ngựa trước mặt dừng lại, dừng lại..." Mấy đại hán hoảng loạn mà rống lớn.

"Mau dừng lại... Người đâu, bảo vệ thái sư"

Kháo, dám định đá hắn xuống ngựa, xem nho của hắn đánh này.

"Bịch, bịch" đánh về phía vài thị vệ đang muốn nhảy lên.

Thúc ngựa chạy qua, chạy xung quanh cỗ kiệu vài vòng rồi dừng lại ở góc đường. (Vừa chạy vừa ném...)

Sau đó, vỏ chuốt tiến đánh.

"A~aiz yooo" thanh âm trượt ngã của kiệu phu, thật dễ nghe! Kéo ngựa dừng lại, nhìn cái kiệu bị đánh tới đầu quay mòng mòng và đám kiệu phu, cùng với bảo tiêu đang ôm bụng lăn qua lăn lại trên nền đất. Tịch Thiên Âm ha ha cười lớn, quét sạch phiền muộn trong lòng.

****

"Tịch công tử, mời theo nô tài đi bên này" Phúc công công dẫn Tịch Thiên Âm đi về phía sâu trong ngự hoa viên.

Xa xa, đã nghe thấy thanh âm diễn tấu của bọn Quản Giác, đều mang khúc kinh điển của hắn ra lấy lòng công chúa. Nô tài nịnh nọt! Tiểu hỗn đản không tâm không phế!

"Phúc công công, tôi có phải tới đó để bồi tội cho công chúa?" Tịch Thiên Âm có chút bất an, dù sao cũng chưa từng vào hoàng cung, không biết quy củ.

"Đương nhiên. Đúng rồi, Tịch công tử, đừng có nhìn đông ngó tây, chú ý tới đường đi, bằng không nhìn thấy cái gì không nên nhìn chính là sẽ bị phạt đó" Phúc công công nhẹ giọng trước mặt.

"Tạ công công dạy bảo" Tịch Thiên Âm biết Phúc công công đã nhận không ít chỗ lợi của cha hắn, bằng không bốn mươi đại bản ngày hôm đó hắn có dưỡng thân nửa năm cũng không bò lên được, thế là vội vàng cảm ơn, vùi đầu mà đi.

Phúc công công dẫn hắn tới trước một chiếc đình, đứng ở một bên đình, trước lên tiếng thông báo "Thừa tướng phủ đại công tử tới"

"Nô tài tham kiến công chúa" Tịch Thiên Âm vội vàng đi tới trước mặt quỳ xuống.

"Khụ khụ..."

Hắn liếc qua Phúc công công phía bên đang giả vờ ho, đồng thời không ngừng nháy mắt.

Cái gì thế? Lẽ nào hắn nói sai rồi? Oh, đúng, vừa gặp mặt đã xin lỗi, hiểu được hiểu được... Tịch Thiên Âm lập tức nói "Lần trước mạo phạm công chúa, tiểu nhân biết tội!"


"Khụ khụ"

Làm sao Phúc công công lại ho ác hơn nữa thế? Không đủ thành ý sao?

Tịch Thiên Âm cũng ho hai tiếng, thanh thanh cổ họng, vang giọng nói "Lần trước tiểu nhân có mắt không trong, mạo phạm công chúa, tự biết mình có lỗi. Trên hổ với trời, dưới hổ với đất, người thân cũng bảy tỏ phẫn nộ vô cùng với hành vi không chút lí lẽ của tiểu nhân, tiểu nhân cũng tự ở trong lòng kiểm điểm một lượt. Không chỉ tự thấy vô cùng khinh bỉ bản thân, chỗ đau trên cơ thể cũng nhất trí biểu đạt xin lỗi vô tận của tiểu nhân với công chúa, hi vọng công chúa là hóa thân của vẻ đẹp và trí tuệ, đại nhân đại lượng, khoan dung cho tiểu nhân, đồng thời thả ba đồng nhi của ta về nhà, sự cảm kích và sùng bái của tiểu nhân như suối nguồn bất tận, càng như nước lũ hoàng hà tràn ngập vô bờ!"

"Ha ha"

Công chúa này một tháng không gặp sao cổ họng lại thô đi vậy? Đây là cái gì? Một đôi giày tới trước mặt hắn, xa tanh thiên thanh, hoa văn rồng kim tuyến, rồng bay rồng lượn, đầu rồng làm mũi giày, phía sau là xếp bằng đuôi rồng... Đây là?? "Đứng dậy đi" giọng nói trầm thấp hữu lực vang lên từ phía trên đầu.

Tịch Thiên Âm vội vàng chắp tay "Tạ hoàng thượng"

Sau đó đứng dậy, sắc mặt ủ rũ mà nhìn Phúc công công đang lau mồ hôi hột. Công công, lần sau chúng ta so lại ám hiệu đi!

"Ngẩng đầu lên, để trẫm coi coi rốt cuộc là ai mới chọc khóc hoàng muội ‘đáng yêu’ của trẫm"

Đáng yêu?

Quan niệm thưởng thức vẫn là hoàng gia khí phái nha

Chúng ta không bì được, không bì được!

Tịch Thiên Âm chầm chậm ngẩng đầu, tiếp nhận soi xét, đồng thời cũng không quên đánh người người không thể đắc tội nhất Tông triều này.

Dáng người thẳng cao, đầu đội mũ miện vang đai tóc kim long, mặc mang bào thêu hình rồng màu thiên thanh dưới vạt màu vàng sậm, thắt eo bằng đai khảm ngọc, tay cháp sau lưng mà đứng. Anh tuấn phi phàm, phượng nhãn hẹp dài dưới mày kiếm, lóe qua ý cười khiến lòng người phát lạnh, bờ môi mỏng hơi cong lộ ra tà mị, khí thế vương giả bức người khiến người ta nhịn không được run rẩy.

Cái người này, người này~ không phải chính là kẻ GAY kia sao????? Vấn đề lớn rồi

~ "Tịch công tử, chúng ta lại gặp mặt nhỉ?"

Người nào đó tâm nhất kinh "Cùng là người lưu lạc thiên nhai, tương phùng hà tất như đã từng quen biết... Ha ha!"

"Người lưu lạc? Trẫm lại không có lưu lạc tới mức đi bán nô tài ở đầu đường!"

Cá tính đáng ghét, hoàng đế đáng ghét! Đáng ghét nhất là trông lại đẹp trai như vậy! Ghét nhất nam nhân nào đẹp trai hơn hắn!!!

Đáng ghét, lão cha, cha xấu như thế làm gì, xấu xí của người đã truyền hết cho con rồi, người nào đó phẫn hận trong lòng không thôi.

"Tiểu nhân nói sai, xin hoàng thượng thứ tội"

"Ân, tới đây đi, ba vị đồng tử của ngươi đều ở trong này" hoàng đế trở về vị trí.

Tịch Thiên Âm đi vào trong đình, đứng ở một bên.

"Chủ tử~" mấy người Quản Giác đều chồm tới vòng lấy eo hắn.

"Ba đồng nhi, có phải nhớ ta quá, thế nên bạo ẩm bạo thực mới béo thêm một vòng rồi không? Cái ôm dầy nặng như này, ta thật là..." Cái eo của ta ôi, nặng chết được.

Vẫn là Huyền Bích tự biết mình là ai, đầu tiên buông hắn ra rồi về lại vị trí cũ, hai người sau cũng theo đó rời đi.

"Chủ tử, ngài làm sao lại mọc râu rồi? Có phải cũng giống như lần trước, là giả ư?" Cổ Ngọc ôn hòa vô hại mà hỏi.

Cổ Ngọc, ngươi là bị điếc ư? Hay là có chứng bệnh hay quên.

"Đương nhiên là thật!" Nghiến răng nghiến lợi nha, hắn làm sao có thể chọn phải kẻ này chứ——thất sách!

"Nhưng ta vẫn cảm thấy bộ râu chữ bát của chủ tử đẹp, cái này thô quá rồi, nếu mà chủ tử muốn thơm cô nương, sẽ rất khó chịu người ta..."

Tịch Thiên Âm giống như nghe thấy thanh âm có cái gì đó bị gãy trong đầu.

"Cổ Ngọc, ngươi không cảm thấy cái này rất có cá tính sao? Lần khác ta lại thêm vào một vết sẹo thế nào?" Nhất định phải nắm chặt nắm tay, không thể xúc động.

"Đó còn không phải thổ phỉ sao? Chủ tử muốn đi cướp sao?"

"Hoàng thượng, tiểu nhân có thể mang ba đồng nhi của mình về không?" Tịch Thiên Âm không nói, lập tức quỳ xuống năn nỉ nói, trong lòng nghĩ sau khi ra ngoài sẽ đánh Cổ Ngọc một trận như thế nào.

Hoàng đế nhàn nhã nhàn nhã mà uống chút rượu, sau đó ư nhã mà buông cốc xuống, nói "Không vội, nếu đã tới rồi, vậy đợi thêm một lúc nữa, trẫm nghe ba đồng nhi của ngươi nói, Tịch công tử thiện âm luật, rất nhiều khúc nhạc của bọn họ là do ngươi dạy, trẫm nghe bọn họ đàn tấu một tháng, mỗi ngày một khúc, giai điệu không giống với những khúc nhạc truyền thống, trẫm chính là hiếu kỳ nha? Một khúc hỉ tương phùng hôm thất tịch, một khúc tóc như tuyết hôm hoa lạc hội, trẫm muốn nghe một chút, có thể không?"

Hắn sao lại biết hỉ tương phùng? Huyền Bích bọn họ chính là không thể tự động làm lộ được, lẽ nào là Long ca? Cũng không quá có thể nha, Long ca lại càng khó cạy miệng hơn... Lẽ nào, tối đó, hắn ở hiện trường ư????

Này lại quá vấn đề rồi, chính mắt nhìn hắn hành hung

Nếu mà như vậy, hắn không có đi ra ngăn lại, vậy thì hắn... Con hồ li đáng ghét! Mượn đao giết người! Mượn tay ta san người ~~cái loại!

"Này..." Vừa nghĩ tới đây, người nào đó trong lòng càng không thoải mái, lão tử lại không phải mãi xướng, ngươi nói nghe liền nghe.

"Sao?" Thanh âm này quá cường thế nha ~người nào đó rùng mình một cái, cẩn thận mà trả lời "Hồi hoàng thượng, hỉ tương phùng là khúc hợp xướng của tiểu nhân và đại huynh kết bái, đã từng cam kết chỉ có khi hai người mới được hát, vì thế thứ cho tiểu nhân không cách nào nghe theo. Ngoài ra, tóc như tuyết, chỉ là một chút tâm ý gửi tặng nữ tử trong lòng, thô bỉ dung tục, không ưu nhã không cao quý, sợ làm bẩn tai Thánh thượng."

"Vậy sao?" Thanh âm hoàng đế lạnh đi mấy phần.

"Đại huynh kết bái của ngươi tên là gì?" Hoàng đế lười biếng mà mỉm cười, khiến tiểu cung nữ bên cạnh đều đỏ bừng cả mặt.

"Hồi hoàng thượng, Tông Chính Tiễn Long" Tịch Thiên Âm trong lòng hoài nghi hoàng đế này làm sao biết, lẽ nào hắn đã điều tra mình? Nghĩ một chút mình cũng không có mị lực tới vậy nha?

"Vậy ngươi có biết danh húy của trẫm là gì?"

"..." Lão cha chưa có nói nha~~~quốc họ của Tông triều này là gì?

Hổ thẹn, hắn cư nhiên không biết danh húy của hoàng thượng đương nhiệm sao???

Tông Chính Ngọc Minh mặt nổi gân xanh, ho hai tiếng, nói "Danh húy của trẫm là Tông Chính Ngọc Minh, mà trẫm có một vị lục hoàng đệ, tên là Tông Chính Ngọc Nghiễn, tự Tiễn Long" kẻ đần này, thế nhưng tới danh húy của hoàng đế bệ hạ vĩ đại này cũng không biết ~~tức chết hắn rồi, người nào đó oán niệm vô hạn!

Tông Chính Ngọc Nghiễn, Tông Chính Tiễn Long...

"Hồi hoàng thượng, tiểu nhân hiểu" nếu còn không đoán ra nữa, hắn sẽ chính là thể ngu ngốc đó.

"Lục đệ, ngươi cũng nên đi ra rồi chứ?" Thanh âm trêu đùa, Tông Chính Ngọc Minh đột nhiên gọi về phía ngự lâm.

Một đốt ngón tay rõ rệt vén ra lớp liễu dầy đặc, xuất hiện trước mặt mọi người là một nam tử vô cùng tuấn tú, gương mặt trắng ngần hoàn hảo như ngọc bích, ngũ quan tinh chất sắc nét, khiến người ta không thể lờ đi chính là bờ môi hồng nhuận mà ánh bóng, tuy tướng mạo có bẩy tám phần giống với vị hoàng đế này, nhưng nhè nhẹ một nụ cười khiến Tịch Thiên Âm cảm thấy người trước mặt này càng có mị lực hơn. Mái tóc đen nhánh bóng đẹp dùng bạch ngọc quan bó lại thành đuôi ngựa, dưới đuôi gợn cong tự nhiên mà tản ra thoạt nhìn khiến người ta vô cùng thoải mái, phối với y sức hoa quý, cả người giống như thể phát quang hấp dẫn nhãn cầu của người khác.

Này là ai vậy? Kẻ nam nhân muốn ăn đòn, thế nhưng lại đẹp tới huênh hoang như thế! —————————————————————————————————————————

Mục lục râu:

Bộ râu số 1——trẻ trung đẹp trai (tham kiến《chuột yêu phải mèo》hóa trang của Bạch Ngọc Đương nam trang) ——người nào đó thích nhất!

Bộ râu số 2——tiên phong đạo cốt (phất phơi tung bay, rất dài)

Bộ râu số 3——phần tử khủng bố (tham kiến Osama bin Laden)

Bộ râu số 4——An Chuẩn (tạo hình của Hoàng Thiếu Minh vai An Chuẩn trong《dạ yến》)

Bộ râu số 5——đại gia Trương Phi (không cần nói thêm rồi...)

Bộ râu số 6——suất nam thô kệch (tham kiến... Chính là râu mọc lởm chởm...)