Cực Phẩm Tiểu Lưu Manh

CHƯƠNG 10

Vừa mới tới cửa hoàng cung, mấy người Tần Tuyết Thương liền bị nâng đi rồi, cụ thể là nâng tới đâu, hắn không quản.

"Tướng quân đi theo tôi" Phúc công công dẫn Tịch Thiên Âm quẹo trái quẹo phải tới một hoa viên, không phải là ngự hoa viên lần trước, cái hoa viên này rõ ràng nhỏ hơn rất nhiều, cũng ấm áp hơn nhiều.

"Tịch tướng quân, ngài cứ ngồi trước, Hoàng thượng lập tức tới" Phúc công công vừa mới nói xong, đã nhìn thấy Tông Chính Ngọc Minh đi tới. Ăn mặc không quá chính thức, chính là một chiếc áo ngủ màu hoàng kim của Hoàng đế thường mặc cộng thêm một chiếc áo bào mà thôi, đầu tóc cũng có chút ẩm ướt, chắc là vừa mới tắm xong, gương mặt bị hơi nước nhiễm đỏ, đi đứng chậm rãi, thoạt nhìn có chút lười biếng——ngoại trừ tia sáng hưng phấn trong mắt.

Cảm tình vị Hoàng đế này bàn việc đều gia đình như vậy.

Phúc công công vội vàng rời đi, một ánh mắt, thị vệ và nha hoàn xung quanh đều lui xuống.

Tịch Thiên Âm không có nghĩ nhiều, quân tình nha, càng ít người biết càng tốt.

"Thần tham kiến Hoàng thượng"

"Không cần đa lễ, tướng quân ngồi" Hoàng đế làm tư thế mời.

Tịch Thiên Âm cũng không chối từ, rất hiếm được ngồi bằng vai với Hoàng đế mà.

"Tướng quân, uống một cốc đi, đây là Trẫm Nhưỡng trăm năm" Tông Chính Ngọc Minh ân cần mà rót cho hai người một cốc, ánh mắt lóe sáng, a... Hắc hắc, đợi lúc nữa sẽ được chơi rồi.

"Không phải nói có quân tình..." Tịch Thiên Âm có chút nghi hoặc, hắn mới uống rượu rồi, làm sao lại uống nha, mùi rượu trong miệng còn chưa tan hết đây.

"Vừa nói vừa trò truyện, trẫm cùng người thảo luận quân tinh trước nay đều như vậy" đặc biệt là ngươi! Tông Chính Ngọc Minh trong lòng thầm cười.

Nhìn rượu trước mặt, Tịch Thiên Âm càng nghi hoặc rồi, hoàng đế này hình như là quá chu đáo rồi. Hắn muốn làm cái gì, sẽ không phải hạ xuân dược mình đi?

"Không uống sao? Có phải sợ trẫm hạ dược? Trẫm mới không có không phẩm vị như thế nha, trẫm uống trước vậy" Tông Chính Ngọc Minh mỉm cười, dù sao dược cũng không hạ vào trong rượu, mà là trên thành chén rồi.

Hắn không có không phẩm vị như thế, chỉ là vô cùng không có phẩm vị mà thôi. Uống đi, uống đi, hôm nay sẽ khiến ngươi thần phục dưới long bào của trẫm.~~~

Nhìn đối phương uống hết, Tịch Thiên Âm giảm nghi hoặc đi một chút, cũng uống một chén xuống bụng——ai quan tâm, cứ coi như thật sự có vấn đề, vậy liền khai đao với Hoàng đế này luôn.

Trong mắt Hoàng đế nào đó xẹt qua vô số ánh sáng. Nghe lão lục nói, thứ đồ chơi này dính một chút đã không được rồi, người trước mắt này một ngụm liền uống cả một chén, đêm nay xem ra có thể đại chiến rất lâu rồi~~~hây ô! Hây ô!

"Hoàng thượng, có thể thương lượng rồi chứ" Tịch Thiên Âm hỏi, hắn vẫn còn về đi ngủ nha!

Ánh mắt Tông Chính Ngọc Minh xẹt qua một tia gian sảo, cười *** nói "trẫm muốn nói chính là... Trẫm rất thích ngươi"

"Sa?" Tịch Thiên Âm sững người, kinh hoàng mà ngẩng đầu. Tên GAY này muốn làm gì?

Đột nhiên cảm thế một cỗ nhiệt nóng trong cơ thể, đệ đệ dưới thân rất có tinh thần mà đứng dậy. Quả nhiên bị hạ dược rồi, cái tên hồ li vô liêm xỉ này.

"Trẫm thật sự rất thích ngươi, vì thế đêm nay trẫm nhất định phải... Ô..." Người nào đó vừa nói xong, chính hắn cũng cảm thấy không đúng rồi, toàn thân cũng là một cỗ nhiệt nóng, mà chỗ tư mật ngứa ngáy không thôi, rất muốn có thứ gì đó tiến vào gãi một chút. Trong lòng kinh sợ, vừa không cẩn thận đã ngã xuống chiếc ghế đá phía dưới.

Tông Chính Ngọc Nghiễn chết tiệt!

Vừa cảm thấy cơ thể bất thường, Tịch Thiên Âm lập tức vận công muốn bức rượu ra.

Rượu là được bức ra, nhưng khí nóng trong cơ thể lại càng lúc càng mạnh, sức mạnh toàn cơ thể đều hội tụ xuống điểm nào đó dưới thân.

"Ưm..." Mà lần này, Hoàng đế đáng thương nào đó dưới sự hãm hại của đệ đệ ruột của mình đã trở thành vật hi sinh cho xuân dược.

Tịch Thiên Âm nhìn Hoàng đế đang ngồi trên mặt đất thở dốc, đôi mắt thủy mị hơi nheo lại, mê mang một phiến, bờ môi cắn chặt hồng diễm dục tích, gương mặt tuấn mĩ phiếm hồng dưới hành hạ của xuân dược, ngón tay thon dài thò vào trong quần áo tìm kiếm giải thoát. Rõ ràng là một nam nhân, lại câu dẫn được người khác muốn phạm tội.

Nếu đã dám hạ dược với hán, vậy hắn cũng liền không khách khí rồi. Hắn không phải GAY, có điều nghe nói chỗ đó của nam nhân còn thoải mái hơn nữ nhân, đêm nay liền để hắn thử một chút! Một tay kéo Hoàng đế tới một khoảnh hoa nhỏ bên cạnh, cởi quần áo của hai người lót xuống mặt đất, đặt Hoàng đế lên đó.

Tông Chính Ngọc Minh đã mất trí, ôm lấy Tịch Thiên Âm hôn loạn, còn to gan dùng chỗ tư mật dụi lên nam căn nóng bỏng của Tịch Thiên Âm.

Nhìn Hoàng đế như vậy, Tịch Thiên Âm đương nhiên không thể nhịn được, nhưng cũng cố kị Hoàng đế này có thể là về phương diện ‘thụ’ hoàn toàn là một con gà con, vì thế cũng nhẫn lại dục vọng, thuần thục mà chà sát lên nam căn của đối phương, hi vọng hắn dễ chịu một chút. Tông Chính Ngọc Minh bị hắn kích thích, khổ sở mà tìm kiếm giải thoát, ý chí cũng bắt đầu mơ hồ.

Dục vọng trướng đầy của Tông Chính Ngọc Minh sau cái bóp cuối cùng của đối phương mà giải phóng ra ngoài, ý chí cũng bắt đầu một chút trở về.

Tịch Thiên Âm lại không chú ý, buông dục vọng của hắn ra đổi thành tấn công khuôn ngực.

"Ngươi có biết mình đang làm gì không vậy?" Một thanh âm trầm thấp lành lạnh chảy ra khỏi miệng Tông Chính Ngọc Minh, nhưng do dược tính, đã thêm vào thở dốc, nghe không hề có chút uy dọa nào.

Tịch Thiên Âm nhìn về người vừa nói, phát giác ánh mắt của hắn có chứa một tia cảnh cáo sắc nhọn mà yêu mị?

Cảnh cáo ư? Hắn mới là người bị hại có được không? Bị tên vô liêm sỉ này hạ dược, nếu không phải y gậy ông đập lưng ông, thì bây giờ người nằm dưới đất chính là mình rồi.

Xem ra, không hảo hảo mà thương hắn một chút, tự tôn bị thương của mình sao có thể hồi phục?

Bỏ qua kế hoạch tập kích nửa thân trên, tay lại lần nữa tới trên nam căn đứng thẳng kia, tăng nhanh tốc độ làm, muốn xem xem bộ dáng chìm đắm trong *** mị khoái cảm của người dưới thân.

Quả nhiên, không có lời dư thừa nữa, chỉ để lại thở dốc kích tình, cự vật trên tay đột nhiên run rẩy, bạch trọc nhớt nhát tự do phóng ra ngoài, dính đầy lên tay và quần áo dưới thân.

"Thế nào?" Tịch Thiên Âm cười nhìn Tông Chính Ngọc Minh đang thở dốc.

"Nếu còn không buông trẫm ra, trẫm liền gọi người chém ngươi!" Nói cái gì cũng không thể để người kia chiếm tiện nghi của mình, Hoàng đế nào đó giờ phút này trong lòng là nghĩ như vậy. Nhưng vừa ngẩng mắt nhìn, mình và người kia đều là xích lõa cơ thể, thậm chí y còn nhìn rõ cơ thể mạnh mẽ của đối phương dưới ánh trăng, thon gầy rắn chắc, cái phía dưới... Thế nhưng còn lớn hơn cả của mình... Nhất thời có chút miệng lưỡi khô khốc...

"Lần thứ hai rồi nha, vẫn còn nồng như vậy, nếm thử xem" Tịch Thiên Âm trêu chọc mà giơ lên bàn tay nhiễm đầy dịch thể của mình, sau đó nhân đối phương ngây người mà nhập vào bờ môi đỏ hơi mở của người kia.

Mùi tanh nồng tràn ngập khoang miệng, đây chính là mùi vị của mình... Tông Chính Ngọc Minh không khỏi liếm ngón tay kia, nhưng người kia lại lập tức rút ra.

"Có ngon không?" Tịch Thiên Âm áp người xuống, hơi thở nóng bỏng bật vào trên mặt Tông Chính Ngọc Minh, nhìn biểu tình bởi vì xuân dược mà ý loạn tình mê của đối phương.

Tông Chính Ngọc Minh toàn thân đỏ bừng, bại trận trong cuộc chiến chống lại xuân dược, tay vô thức mà mò lên vuốt ve da thịt mình.

"Ô ô..." Ngứa ngáy trong hậu đình càng lúc càng kịch liệt, Tông Chính Ngọc Minh chỉ giải quyết phía trước, mà phía sau... Cắn môi không muốn phát ra rên rỉ khát vọng, bức mình tỉnh táo lại.

"Bộ dáng cắn môi của ngươi thật dễ thương" thanh âm trêu chọc truyền từ phía trên tới, phía sau bị vật cứng nóng bỏng ngăn lại, Tông Chính Ngọc Minh mẫn cảm mở đôi mắt mê mang, phát hiện trong ánh mắt Tịch Thiên Âm không còn tùy tính mà lười biếng trước đây, thay thế cho nó là cuồng dã và tà lự, thế nhưng còn tà mị hơn cả hắn. Quả nhiên không hổ là người hoạch định phía sau màn của Bách An Quốc Tế!

Nhìn người kia giống như thợ săn mà nhìn chằm chằm mình, Tông Chính Ngọc Minh toàn thân bó chặt, vừa hưng phấn vừa sợ hãi, tay đột nhiên bị nắm lấy, lực đạo rất lớn, giống như muốn niết vụn tay mình vậy, Tông Chính Ngọc Minh kinh sợ, nhìn người trước mắt.

"Ngươi nói, ta nên cảm ơn ngươi thế nào đây? ‘Chăm sóc’ ta như vậy?" Tịch Thiên Âm tà khí mà thổi khí bên tai Tông Chính Ngọc Minh, hài lòng nhìn thấy sắc mặt đối phương khẽ biến.

Hắn hắn hắn hắn... Muốn làm cái gì?

"Ô..." Bị bức trao đổi một nụ hôi nóng bỏng ẩm ướt, Tông Chính Ngọc Minh hiển nhiên còn chưa rõ tình hình, nhưng hôn kĩ cao siêu không cho hắn nghĩ nhiều hơn, đầu lưỡi trơn trượt cướp bóc khoang miệng hắn, nhấm nước miếng do hắn rỉ ra.

Bờ môi nóng chầm chậm trượt xuống dưới, hầu kết, nhũ châu trên ngực, giống như một anh hài bú sữa.

Hôn kĩ của kẻ này thế nhưng cao siêu như thế, có thể thấy bên ngoài có bao nhiêu nữ nhân, nếu mà để hắn biết được đám nữ nhân đó là ai... Hừ hừ... Hoàng đế rốt cuộc đã được hít thở, trong lòng không biết là đang ghen tị với hôn kĩ cao siêu của đối phương, hay là ghen tị với đám nữ nhân kia có cái phúc khí này?

"Ưm... A..." Đột nhiên cảm thấy yếu ớt của mình được bao vào trong không gian ẩm ướt ấm nóng. Tông Chính Ngọc Minh nhịn không được rên rỉ, lập tức cắn chặt môi lại. Tông Chính Ngọc Nghiễn đáng ghét, ngươi chết chắc rồi!

Ngón tay hỏa nhiệt quệt lấy dịch thể vừa mới, khi người phía trước sắp tới cao trào thì đưa vào nơi phía sau chưa từng để người ta chạm vào của người kia, đảo một vòng quanh cái cửa đóng chặt, sau đó nhấn vào.

"Ân, nhanh chút, hiss... A... Đau..." Cơ thể Tông Chính Ngọc Minh nửa chìm vào trầm mê, nửa là sợ hãi. Phía trước chìm đắm trong kĩ sảo cao siêu của người kia, phía sau sợ hãi động tác tiếp theo của đối phương.

Cảm giác ngón tay cào lên nội bích của mình, xúc cảm lạ lẫm khiến Tông Chính Ngọc Minh suýt nữa sợ hãi nhảy lên, lại bị Tịch Thiên Âm áp người xuống không cho nảy lên, huống hồ nơi đó của hắn không nỡ buông ngón tay kia, bởi vì ngón tay đó vừa tiến vào, chỗ đó của mình thế nhưng hút chặt lấy người ta không buông.

"Sao thế? Muốn chạy rồi? Ta còn chưa có chơi đủ nha!" Ngữ điệu mang ý vị trừng phạt càng khiến Tông Chính Ngọc Minh kinh sợ, hắn... Hắn muốn làm gì?

"Nói lại... Một lần, trẫm phải... Diệt ngươi!"

"Đợi xuân dược của ngươi qua rồi nói đi ~" Tịch Thiên Âm vừa dùng lưỡi trêu đùa phân thân tai của người dưới thân, khiến hắn không thể nghĩ loạn, tăng nhanh động tác trong tay, Tông Chính Ngọc Minh vốn muốn giả vờ uy nghiêm lập tức mềm nhũn lại.

"Ưm~" lại là rên rỉ, Tông Chính Ngọc Minh đỏ mặt càng khủng khiếp hơn, xấu hổ mà muốn giãy dụa. Kháo, rõ ràng nên là hắn ở mặt trên! Nghe tiếng rên rỉ của hắn, Tịch Thiên Âm không chút khách khí mà hôn lên bờ môi đỏ cắn chặt của hắn, bàn tay đang khai thác ở đào hoa huyệt kia dần dần tăng lên ngón tay, mà một tay còn lại lại cố gắng mà xoa nắn dục vọng của đối phương.

"A~" không thể ngăn nổi khoái cảm hỗn hợp hai bên, Tông Chính Ngọc Minh lại lần nữa phóng dịch thể nóng nhớt ra.

Tông Chính Ngọc Minh cảm thấy mình giống như đang ở trên mây, hắn chưa từng thoải mái như vậy, tới cả phi tử của hắn cũng không mang lại cho hắn cảm giác như vậy.

Tiểu huyệt của Tông Chính Ngọc Minh bởi vì xuân dược, rất dễ ràng khai thác, thậm chí nội bích còn tiết ra dịch thể làm trơn.

Tới lúc rồi, ở đó đã chưa được ba ngón tay. Tịch Thiên Âm nhìn Tông Chính Ngọc Minh đang thở dốc, rút ngón tay ra.

Cảm giác nơi đó trống, Tông Chính Ngọc Minh dục cầu bất mãn mà ngọ nguậy người.


Một giây tiếp theo, hai chân bị gấp lại trước ngực, nơi tư mật bạo lộ hoàn toàn trước mắt Tịch Thiên Âm.

"Làm gì?" Tông Chính Ngọc Minh run rẩy hỏi, trơ mắt nhìn cự vật của đối phương tiến vào nơi đó của mình.

"Đau~" Tông Chính Ngọc Minh sợ hãi nhìn Tịch Thiên Âm, hắn thế nhưng...

"Có gan hạ xuân dược ta, liền phải có dũng khí nhận trừng phạt của ta" Tịch Thiên Âm hung hăng nói. Cố gắng để người dưới thân thích ứng với cự đại của hắn, thấy người dưới thân giãy dụa càng lợi hại hơn, liền không để ý nổi, xông thẳng hỏa nhiệt nộ trướng của mình vào, một nhát tới đáy. Quả nhiên giống như trên sách nói, chỗ đó của nam nhân còn thoải mái hơn nữ nhân.

"A——" Tông Chính Ngọc Minh cảm giác nơi đó toạc ra rồi, đau đớn xé rách nháy mắt truyền tới, thậm chí cảm thấy có dịch thể rỉ ra, không cần nhìn cũng biết là máu. Nhưng, trong cảm giác đau đớn có trộn lẫn hưng phấn được nhét đầy, khoái cảm ma sát thậm chí còn xông thẳng lên não.

"Aizz~ đừng động, thả lỏng chút~" rõ ràng là phải báo thù, để hắn nếm được hậu quả, khư khư vừa nhìn thấy bộ dạng người kia bởi vì đau đớn mà cắn chặt đôi môi thì liền không thể tàn nhẫn được, muốn cứ vậy mà thối ra, nhưng dục vọng của chính mình tìm ai phát tiết đây?

Tông Chính Ngọc Minh cố gắng không để mình chảy nước mắt, hắn không thể bỏ mất thân phận của mình, đợi dược tính giải rồi, nhất định sẽ giết người trước mắt này.

"Kháo, nhẫn chút, lập tức sẽ không đau, thả lỏng chút" nhìn môi dưới đã bị cắn nát của người kia, máu tươi đáng sợ khiến mình đau lòng không thôi, thế là lại lần nữa hôn lấy bờ môi hắn. Mà lần này, không còn thô bạo nữa, ôn hòa mà liếm nhẹ nơi bị cắn rách, nhẹ nhẹ vuốt ve sau lưng hắn... Cũng không quên lại lần nữa đùa nghịch phân thân mềm oặt của y, hi vọng có thể khiến người kia rời chú ý khỉ đau đớn.

"Ưm~" nghe lời an ủi đột nhiên của Tịch Thiên Âm, Tông Chính Ngọc Minh mở hai mắt, thấy người kia thương tiếc mà nhìn mình, sau đó nhẹ nhàng xoa vai mình, còn dịu dàng mà hôn mình... Quả thật không giống với sự thô bạo vừa nãy, giống như gió xuân, dịu dàng như vậy mình đã bao lâu không cảm nhận được rồi?

Nhìn thấy Tông Chính Ngọc Minh có chút thả lỏng, Tịch Thiên Âm hơi động hai cái, hắn thật sự không nhẫn nội nữa rồi.

Có lẽ có máu và dịch bôi trơn, tiến xuất dễ dàng hơn chút. Tịch Thiên Âm thuận theo dục vọng, đâm vào.

Tông Chính Ngọc Minh cũng đã thích ứng được cự vật, thậm chí hưởng thụ một loại khoái cảm khác. Đột nhiên bị đâm vào một nơi nào đó, rên rỉ một chút, mị chết được.

Tịch Thiên Âm chốc lát đã tìm ra chỗ đó, liền cố gắng mà đâm chạm vào.

"A~ân~" Tông Chính Ngọc Minh rên rỉ từng lần lại lợi hại hơn lần trước, thậm chí còn nương theo động tác của hắn mà di chuyển, tới cả chân cũng quấn lên eo Tịch Thiên Âm.

Cả hoa viên đều vang vọng tiếng va đập da thịt "bạch bạch" và tiếng rên rỉ thở dốc, kéo dài rất lâu rất lâu.

Nhân vừa mới phát tiết một lần, Tịch Thiên Âm dùng quần áo quấn lấy Tông Chính Ngọc Minh, ôm hắn lên. Nhìn "chiến trường" trước mắt một chút, trong lòng tự hào một phen, lần đầu tiiên là dã chiến, thật là có thể gặp nhưng không thể cầu nha (việc tốt chỉ có thể chờ đợi mà được, chứ k thể cưỡng cầu)!

"Tẩm cung của ngươi ở đâu?" Đêm nay xem ra không muốn thêm vài lần, dược tính sẽ không tán hết. Đưa Hoàng đế này về, rồi tới Túy Hồng viện luôn vậy.

"Ưm, đi qua hành lang là tới" Tông Chính Ngọc Minh vùi đầu vào bờ vai hắn lười biếng nói. Vòng ôm lấy cổ Tịch Thiên Âm, hai chân cuốn lấy eo Tịch Thiên Âm. Một chút cũng không phát giác cái tư thế này có bao nhiêu ái muội!

Bị làm rồi... Cái nơi bị mở lớn thế nhưng bị cái thứ kia... Đâm... Oa oa... Hắn là Hoàng đế, rõ ràng nên là hắn đâm người khác... Tông Chính Ngọc Nghiễn đáng ghét, không chỉnh chết ngươi ta không phải đại ca của ngươi!

Tịch Thiên Âm dứt khoát xích lõa mà ôm Tông Chính Ngọc Minh đi tới.

Đột nhiên hậu đình lại trở nên ngứa ngáy, Tông Chính Ngọc Minh đỏ mặt mà liếc qua Tịch Thiên Âm sắc mặt không phải quá tốt, cắn môi.

Cảm giác thể nhiệt đột nhiên tăng cao và thứ trở nên cứng ngắc nóng bỏng ở bụng dưới của người kia, Tịch Thiên Âm cười hỏi "Ngươi cũng lên rồi?"

Cũng? Người này lẽ nào cũng... Tông Chính Ngọc Minh hơi hạ người xuống một chút, một chút đã cảm thấy vật cứng nóng bỏng, thế là vội vàng giãy ra.

"Đừng động... Sau khi trở về đừng có dùng nội lực bức, càng bức dược tính càng lớn, tốt nhất gọi nô tài của ngươi cho ngươi chút nước lạnh, ngâm người một chút là không sao rồi. Hi vọng là xuân dược bình thường, đừng có ngâm nước cũng không xong, ngươi tốt nhất cầu nguyện đi!"

"Vậy còn ngươi?"

"Ta? Đi Túy Hồng viện, dù sao cũng mấy ngày chưa tới rồi, đều đã quên mất những cơ thể mềm mềm đó rồi" tuy rằng biết tư vị của nam nhân là tốt hơn một chút, nhưng mình thích tìm những người quen thuộc lên giường, Túy Hồng viện có hai cô nương đều là do hắn bao rồi, vì thế có dục vọng bất cứ lúc nào cũng có thể đi giải quyết. Có điều, xem ra sau này cũng cần tới phường tiểu quan bao thêm một hai người hầu hạ.

Người này là cậy da của hắn cứng sao? Đáng ghét... Hắn rõ ràng đẹp hơn đám nữ nhân thối đó, hơn nữa thân phận... Bah... Có điều phía sau lại bắt đầu ngứa không chịu được rồi, rất muốn có thứ gì đó nhét vào đâm vài cái, thứ đó tốt nhất là tròn tròn, dài dài, giống một cái côn, phía trên có mấy đường văn lồi lõm, tốt nhất là nóng bỏng. Người nào đó cứ nghĩ cứ nghĩ, cơ thể tự phát nhích xuống dưới lại gần cái thứ mà rất giống thứ hắn muốn, sau đó "không cẩn thận" mà vùi vào cơ thể mình, chỗ tư mật bao lấy cái nam căn đứng thẳng nóng cháy đó, thoải mãn mà rên rỉ "A~" cảm giác được dục vọng của mình tiến vào trong không gian ẩm ướt quen thuộc, Tịch Thiên Âm kinh ngạc một giây, thở dốc một ngụm, rất không khách khí mà hôn sâu Hoàng đế một cái.

"Ngươi cái tên ngốc này, ta đã dự định bỏ qua ngươi rồi"

"Trẫm là không cẩn thận, hừ" người nào đó không lãnh tình mà quay đầu đi.

"Không cẩn thận ư? Được... Đợi lúc nữa ngươi đừng có khóc mà cầu xin!" Tịch Thiên Âm ác hận nói, cứ động tác đi lại như vậy, ôm chặt lấy cái mông rắn chắc của người kia, một lần lại một lần đẩy vào, bộ vị kết hợp phát ra tiếng nước ‘bần bật’ khiến người ta mặt đỏ tim đập.

Trên đường không có thị vệ, có lẽ là Hoàng đế đã phân phó trước rồi.

Vừa nhớ tới mình bị hạ dược, Tịch Thiên Âm nhịn không được mà hung hăng đâm người kia mấy cái.

"A~ nhẹ chút" Tông Chính Ngọc Minh bất mãn mà bóp chặt chỗ đó bày tỏ kháng nghị.

Tịch Thiên Âm thở dốc một ngụm, hung hăng cắn nhấm bờ môi hắn "Ngươi tên yêu tinh này, suýt nữa bị ngươi làm ra rồi" thì ra cái nơi này có thể khống chế người ta như vậy nha, xem ra có thể hảo hảo lợi dụng rồi, Tông Chính Ngọc Minh kẻ Hoàng đế ngốc đột nhiên nảy ra cái ý thức ngốc này.

Vừa tới tẩm cung, Tịch Thiên Âm đã xông thẳng tới long sàng rộng lớn, đặt Tông Chính Ngọc Minh lên giường, liền lập tức áp xuống hung hăng làm y. Đương nhiên trên đường đi cũng có mấy lần bị tên Hoàng đế này cố ý bóp mà suýt nữa ra, nếu không phải độ lâu tốt, đã sớm bị gán cái mĩ danh xuất tinh sớm rồi. Đương nhiên, hừ hừ, chỉ cần Hoàng đế này cố ý làm như vậy, hắn cũng hung hăng đánh mông y để tăng thêm tình thú.

Chiếc giường cổ dưới xung lực cự đại, nghiêng nghiêng lắc lắc, phát ra tiết tấu "cọt kẹt cọt kẹt", dừng rồi lại vang, vang rồi lại dừng, tận tới rất lâu sau mới thật sự chìm vào tĩnh lặng.

Sau khi dục vọng hoàn toàn được giải quyết, dựa vào thính giác ưu tú của mình, Tịch Thiên Âm biết được phía sau phòng có thủy tuyền, nên là loại ôn tuyền lâm dục đi.

Rút dục vọng đã mềm nhũn của mình ra, nhìn Tông Chính Ngọc Minh đã mệt mà ngủ đi cùng với tiểu huyệt sưng đỏ đang chảy ra dịch thể màu trắng đỏ lẫn lộn phía sau, lại thở dài, một tay ôm lấy hắn đi về phía ôn tuyền.

Hoàng đế này, nếu thật muốn hắn chủ động thì không bằng giết hắn đi cho xong, vì thế mấy lần đều dùng tư thế truyền thống, từ phía sau hoặc cưỡi ngựa... Đều không cần rồi. Kháo, làm như vậy cùng một Hoàng đế đã là có không ít tiện nghi rồi, còn muốn so đo nhiều như vậy! Tịch Thiên Âm a, Tịch Thiên Âm... Mày biết điều đi! So với việc nghĩ những thứ này, không bằng nghĩ xem người đàn ông này sau khi tỉnh lại sẽ nói những gì với hắn đi.

...

"Trẫm sao lại ở đây?" Tông Chính Ngọc Minh cảm thấy môi trường thay đổi thì cảnh giác mà tỉnh lại, phát giác mình đang ở trong ôn tuyền.

"Bởi vì ta ôm ngươi tới" Tịch Thiên Âm tốt bụng mà giải thích.

"Ngươi!!!! Trẫm phải giết..." Người nào đó cuối cùng đã nhớ lại vừa mới đã xảy ra cái gì rồi.

"Kháo, rõ ràng là ngươi hạ dược ta, còn muốn giết ta, ngươi bớt đi thôi. Hơn nữa, đêm nay ta bị ngươi gọi tới là rất nhiều binh sĩ đều biết, nếu là ta xảy ra chuyện gì, ngươi sẽ giải thích thế nào?" Tịch Thiên Âm sắc mắt quét qua.

"..." Nhất thời không nghĩ ra lí do, Tông Chính Ngọc Minh có chút chán nản. Bây giờ là không thể giết, đợi ngươi xuất cùng rồi liền có thể đi, dù sao tuyệt đối không thể để người đàn ông này tiết lộ chuyện đêm nay ra ngoài... Còn có lão lục, cũng đợi trẫm đi!

"Thứ đó trong cơ thể ngươi tự mình rửa sạch đi" Tịch Thiên Âm ở một bên lau người mình vừa nhàn nhã nói.

Không nói còn tốt, vừa nói lửa giận của người nào đó lập tức dâng cao "Trẫm nhất định sẽ chém ngươi, đợi sau khi người xuất cung!"

"Chém đi, chém đi, cứ coi như chém chết ta, ngươi vẫn cần phải rửa sạch bên trong, đừng trách ta không nhắc ngươi, thứ đó ở lại bên trong sẽ bị tiêu chảy đó"

"Hừ"

Trên mặt thì là hừ, có điều thật sự phải làm sạch thì có chút khó khăn. Tông Chính Ngọc Minh đỏ mặt mà nhìn Tịch Thiên Âm phía trước một cái, nhìn người kia không có nhìn mình, thế là thò tay... Dùng tay chạm vào... Làm sao có thể nha? Hắn mới không cần mà!

"Ta tẩy sạch cho ngươi đi" không biết lúc nào, Tịch Thiên Âm đã đi tới trước mặt hắn.

"..."

Một tay ôm lấy Hoàng đế, thuận theo nước ấm nhập vào giữa mông, ngón tay tiến vào kéo thứ bên trong ra ngoài.

"Ân" vừa mới trải qua kinh nghiệm lần đầu, ở đó của Hoàng đế có chút mẫn cảm.

Tưởng rằng người kia sẽ cười nhạo mình, Tông Chính Ngọc Minh đã chuẩn bị để trừng người phía trước rồi, đáng tiếc, người ta còn đang nghiêm túc mà làm sạch, căn bản không có nhìn hắn.

"Lần đầu tiên làm với nam nhân, cư nhiên thượng ngươi... Tư vị không tồi, tốt hơn bất kỳ nữ nhân nào ta đã từng..."

Nghe hắn nói như vậy, Tông Chính Ngọc Minh vốn có chút tức, thế nhưng đỏ mặt một chút, trong lòng còn có chút đắc ý.

Có điều, câu nói tiếp theo của Tịch Thiên Âm đã khiến hắn tức tới đen mặt.

"Được rồi, xem ra ta vãn là một kẻ đồng tính luyến ẩn hình, sau này dứt khoát tìm nam nhân vậy, dù sao nữ nhân cũng làm chán rồi"

"Ngươi..."

"Ta ôm ngươi lên" Tịch Thiên Âm không chú ý tới sắc mặt của y, ôm hắn ra khỏi hồ, qua loa mà dùng khăn bố ở bên cạnh lau lau cơ thể hai người rồi ôm Hoàng đế trở về giường, kéo cái thảm dính đầy dịch thể ra, dùng chăn bao kĩ lấy Hoàng đế rồi mới mặc đồ chuẩn bị rời đi.

"Ngươi về rồi?"

"Ưm, ngươi muốn giết thì giết đi, khi dẹp loạn ấy, còn giờ động thủ bất lợi cho ngươi" Tịch Thiên Âm nhàn nhạt cười, nhìn không ra hắn đang nghĩ gì.

Thế là, cứ như vậy mà đi rồi.

Nhìn bóng lưng đạm nhiên rời đi của Tịch Thiên Âm, trong mắt Tông Chính Ngọc Minh rất phức tạp nhìn theo.