Chương 2: Mời Phụ Huynh

Con Đường Mới

Chương 2: Mời Phụ Huynh

"ôi mệt quá" chạy được một lúc hai người thở hổn hển ngồi phía dưới gốc cây,nhìn thằng bạn thân đã rất lâu không gặp hắn tâm tình cũng rất vui sướng hai đứa lớn lên từ nhỏ cùng học với nhau đến khi tốt nghiệp lúc đó hai người mỗi người học một nơi nhưng vẫn thường xuyên rủ nhau đi chơi đến khi ra trường lúc đó liên lạc giữa hai người ít đi và hầu như một năm chỉ gặp gỡ một lần vì bộn bề cuộc sống, bạn hắn tên Dương gia cảnh hai nhà cũng giống nhau không khác biệt là mấy.

"Dương này lớn lên mày muốn làm gì " hắn hỏi...." tao hả để xem nào lớn lên tao muốn làm game thủ chuyên nghiệp" nghe thằng bạn hỏi vậy hắn nghĩ rồi cười hì hì trả lời..." thế hả thế mày phải cố gắng lên đó " nghe thằng bạn thân nói vậy hắn cũng không cảm thấy bất ngờ dù sao tên rất thích chơi game nhưng vì gia đình nghèo khó nên hắn cũng biết thương bố mẹ không quẩy phá.

"còn mày.... Dương quay sang hỏi..."tao hả tao cũng không biết nữa " nghe thằng bạn thân hỏi hắn nghĩ nghĩ cũng không biết bản thân muốn gì nếu như lúc trước hắn sẽ ngây thơ trả lời là ươc mơ của hắn kiếm thật nhiều tiền rồi cưới cô vợ xinh đẹp nhưng bây giờ thì không phải vậy.

"thôi về sắp hết tiết thể dục rồi " thể dục cũng là tiết cuối cùng của môn học hôm nay, hai người đứng dậy đi về lớp học xác cặp lên đi về, hai đứa nhà nghèo nên chỉ có thể đi bộ hơn một kilomet mỗi ngày đi học, trên đường đi nhìn khung cảnh xa lạ mà quen thuộc hắn cố gắng khắc cốt ghi tâm lại, đến bây giờ hắn cũng phải chấp nhận bản thân đã sống lại,hắn húyt sáo lên âm thanh nhẹ nhàng du dương trầm bổng từng giai điệu từng âm thanh như trải qua cuộc đời hắn kiếp trước.

Bóng đen che phủ bản thân ta

tình yêu dẫn lối ta trở về

mây mù giăng kín lối ta đi

tình yêu dẫn lối ta trở về

bóng tối vô tận bao vây ta

tình yêu dẫn lối ta trở về

tình yêu dẫn lối ta về cũng đẩy ta xuống vực sâu.......

tạm biệt đứa bạn thân hắn đi từng bước về ngôi nhà quen thuộc ngôi nhà nhỏ khoảng chừng năm mươi mét vuông xung quanh là vườn rau xanh và phía sau nhà là nuôi mấy con gà để có dịp lễ tết mà thịt, hắn nhanh chân bước vào căn phòng nhìn xung quanh thấy bố mẹ vẫn chưa đi làm trở về hắn cất cặp sách đi xuống dưới nhà thì thấy thức ăn đầy đủ thì hắn cũng biết hôm nay hai người lại đi làm cả ngày sẽ không về, hắn ngồi xuống ăn uống từ từ nhấm nháp lại hương vị quen thuộc, một lúc sau hắn trở vào căn phòng của mình căn phòng nhỏ xíu này với cái mùa hè này thì chỉ cần ngồi chút xíu thôi thì cả người hắn cũng đổ mồ hôi đầm đìa rồi.

trong phòng có một cái bàn để hắn học tập phía trên có một chiếc bóng nhỏ còn bên cạnh thì có cái quạt nhỏ xinh hắn đi tới ngồi xuống cảm giác khó tả tràn về đã bao lâu rồi hắn không có cảm giác này như vậy, nếu đã một lần nữa sống lại thì hắn không thể tiếp tục sống như kiếp trước được nữa, hắn ngồi xuống mở một tập vở ghi chép những thứ hắn còn nhớ ở kiếp trước sau này sẽ dùng đến.

hắn cứ ghi ghi chép chép như vậy khi ngẩng đầu lên thì trời cũng gần tối nhìn thành quả của bản thân gần nửa tập vở hắn cười cười rồi khép lại vươn vai một cái rồi đi xuống bếp xem có gì để ăn không tìm một lát thì thấy không có gì thì hắn đi ra ngoài chạy bộ tập thể lực việc tập thể lực rất tốt cho bản thân phát triển sau này từng ruộng lúa xanh thẳm thẳng cánh cò bay xa kết hợp với bầu trời trong xanh tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp thơ mộng.

hắn cứ chạy như vậy một lúc cả người đã thấm mệt mồ hôi cứ tuôn rơi hắn tìm một gò đất cao cao rồi ngồi xuống nghỉ ngơi ngắm khung cảnh yên bình nơi đây cứ nhìn như vậy hắn chợp mắt lúc nào không hay lúc tỉnh dậy thì trời cũng đã tối thấy vậy hắn đứng lên bước nhanh đi về, thấy sáng đèn hắn cũng biết hai người đi làm đã về.

" bố mẹ về rồi à con vừa đi tập thể dục một lát mệt quá ngồi nghỉ trên gò ruộng không ngờ lại ngủ quên mất nên giờ mới về trễ " đi vào phòng nhìn hai người trẻ đi rất nhiều so với kiếp trước tâm trạng hắn cũng dấy lên nhiều đau xót kiếp trước bản thân không thể làm gì tốt đền đáp cho hai người, kiếp trước hắn không thể làm được gì cho hai người kiếp này hắn quyết tâm phải phấn đấu phát triển tốt để cho hai người hài lòng.

"vậy à vào nhanh tắm rửa rồi ăn cơm đi tuấn bố mẹ cũng vừa trở về có mua cho con mấy cái bánh cá đây " vẫn giọng nói quen thuộc đó vẫn giọng nói đầy thân thương đó nghe vậy hắn cảm thấy lòng đau như cắt dù kiếp trước như thế nào thì mẹ luôn đứng sau làm chỗ dựa tinh thần vững chắc cho hắn.

"Vâng lát con vào ngay " hắn vội vã đi ra sân nếu như đứng thêm giây lát nào nữa hắn cũng không nhịn được nước mắt rơi xuống.

ăn uống xong xuôi hắn vào căn phòng của mình nói chính xác hơn là căn hầm vì vào mùa hè nó nóng hầm hập ban đêm khoảng mười một giờ mới dịu đi nên hắn thường xuyên ra sân học bài hắn cầm bút vở đi ra sân với cây đèn, nhìn từng dòng chữ nghệch ngoạc bao nhiêu cảm xúc trong hắn ùa về đã bao lâu rồi hắn không đụng tới những thứ này rồi.

hắn đọc lướt qua các bài học toán văn anh lý hoá những cái này quá lâu nên hắn cũng quên đi rất nhiều nhưng chỉ cần lướt qua thôi là hắn sẽ nhớ lại rất tốt, kiếp trước hắn thành tích khá kém vì thường xuyên chơi điện tử bây giờ sống lại thì hắn cần thay đổi tất cả, thời gian cứ chầm chầm trôi qua tiếng dế mèn keo reo réo tích tắc mới đó đã gần mười hai giờ đêm rồi hắn khép lại tập vở ngáp một cái rồi bước vào trong ngủ.

màn đêm qua đi thay vào đó là từng tia nắng đang dần dần len lỏi qua từng khúc cây ngõ hẹp những giọt sương con đọng lại trên lá, tiếng gà gáy vang lên báo hiệu một ngày mới, lúc này hắn vừa chạy một vòng trở về cả người ướt đầm đìa ngồi thở hổn hển một lát rồi hắn nhanh chóng tắm rửa ăn chút gì đó rồi xách cặp lên vai đi đến trường, hôm nay là thứ ba có bốn môn học toán anh văn lý, đi đến ngã tư hắn đứng đây để chờ đợi tên bạn thân nhìn dòng người qua lại tấp nập, trẻ con cười đùa vui vẻ trên những khuôn mặt ngây thơ trong sáng.

"này gì mà ngẩn người ra đấy đi nhanh nào, tao đứng đây nãy giờ mà mày cũng không phát hiện được " đang ngắm nhìn ngẩn người thì có người vỗ vai không ai khác chính là tên dương này, thấy vậy hắn cười cười cả hai cùng sánh vai đi trên đường.

"mày làm bài chưa tao còn chưa có làm hôm nay chắc phải lên phía trên đứng rồi" hắn bỗng dứng quay sang hỏi với mặt ủ mày chau, đứng bục hình phạt cho không làm bài dù trẻ con nhưng khơi gợi bao tuổi thơ vui vẻ.

"rao thì có khác gì mày hôm nay chúng ta lại tiếp tục đứng chung với nhau rồi " dù hắn làm rồi nhưng vì thằng bạn này vẫn cố an ủi, nghe vậy hắn nhảy nhót vui mừng như thể đúng là anh em tốt có hoạ cùng chịu là đây chứ đâu, hai người cười nói vui vẻ như vậy cũng đi tới nơi, đi tới nơi thì cũng vừa vặn giờ vào học hắn vẫn nhớ hắn ngồi bàn thứ tư ngồi cùng một nhỏ bạn tên Tuyết học rất giỏi ba năm cấp hai hắn học cùng với nàng lên cấp ba thì nàng thi đỗ vào trường loại giỏi còn hắn thì thành tích kém chỉ thì được trường loại trung nên không còn học chung với nhau nữa.

hắn tới ngồi xuống rồi bỏ cặp sách vào ngăn không quên nói một tiếng chào rồi im lặng đợi giáo viên đi vào, nghe vậy nàng cũng ừ một tiếng rồi không nói gì, một lát sau một cô gái tuổi khoảng chừng hai lăm bươc vào thân hình nàng cân đối khuôn mặt xinh đẹp mi thanh mục tú cao khoảng mét sáu bước vào đây cũng là chủ nhiệm lớp sáu A1 này cô tên Khánh Huyền.

"vẫn như mọi hôm ai không làm bài tập thì tự giác đứng dậy lên đây đứng " vừa vào lớp học thì khuôn mặt xinh đẹp không còn mà là một khuôn mặt khủng bố kèm theo thanh âm ma thần nói đến nhức tai tất cả mọi người, nghe thanh âm như vậy những người chưa làm bài ai cũng run rẩy chắp tay lên trán cầu nguyện mà thôi.

lúc này ai cũng nhìn nhau xem xem tên nào đứng lên trước để theo sau cũng có những người cười hê hê xem kịch vui, thấy vậy hắn đứng lên đầu tiên rồi đi lên trên bươc đi tiêu sái nhẹ nhàng uyển chuyển không có vẻ gì là xấu hổ khi bị lên đây vậy thấy vậy ai cũng ồ lên tên này thường ngày rụt rè không ngờ hôm nay khí phách như vậy chẳng lẽ hôm nay bị lừa đá vào đầu.

thấy tên bạn thân thường ngày hướng nội hôm nay bỗng dưng bộc phát như vậy hắn cũng không thể để thua kém được hắn cũng đứng dậy bước lên bọi dáng hiên ngang lầm lẫm như chiến sĩ ra sa trường khồn chết không thôi vậy, tiếp theo đó là hai người nữa cũng đứng lên nhưng bộ dáng rụt rè hơn nhiều bốn người này toàn là nhân vật số má trong lớp học này.....

nhìn vẫn là những em thường ngày chịu phạt nhưng vẫn tính tình như vậy không thay đổi tí nào nàng cũng có chút chán nản nàng nói hết mức có thể rồi nhưng mà những học sinh này vẫn ham chơi không chịu học hành chút nào cả.

" vẫn là những em này cô bây giờ cũng không còn bao nhiêu lời để nói với các em nữa, những gì cô nói thì cô đã nói hết rồi các em tuần sau gọi phụ huynh lên tới cho cô " nàng phán ra một câu siêu bom tấn khiến ai cũng sợ ngây người, lưc trước dù bị phạt cũng chỉ là đứng trên bục giảng mà thôi nhưng nếu gọi phụ huynh thì sẽ khác hoàn toàn, vì nếu để cho bố mẹ biết được thì sẽ ăn không ít đau khổ đây....