Chương 7: "Hắn".

Cổ Vu

Chương 7: "Hắn".

Chương 7: "Hắn".

Quá tam ba bận, có vẻ như đám mây màu tím trên trời đã bị chọc giận thật sự. Chỉ thấy nó rung lên một hồi, sau đó từ phía trên đánh xuống mười tám đạo sấm sét màu tím, đạo nào đạo nấy mang theo khí tức hủy diệt kinh khủng.

"Ầm... ầm..."

Bao tay và thanh kiếm chỉ chống đỡ được một đạo đã bị nổ tung. Mười bảy đạo sấm sét còn lại một đường lao thẳng xuống va chạm với mai rùa to lớn trên đầu lão Lý tạo ra một đám bụi mịt mờ.

Khói bụi tan đi, chiếc mai rùa vẫn sừng sững nơi đó như một ngọn núi. Trên bề mặt là từng vết cháy đen kịt sâu hoắm, nham nhở.

Không để lão kịp thở dốc, ba mươi sáu đạo sấm sét màu tím lặng thinh không một dấu hiệu nối tiếp các đạo sấm sét khi trước mà thả xuống. Mai rùa to lớn run rẩy kịch liệt, cứng rắn chống đỡ, có điều lần này nó trụ không được quá mười giây đã bị đánh thủng lỗ chỗ.

Từ những lỗ thủng các tia sét theo nhau mà vào, chằng chịt đan xen như mạng nhện, va chạm với tầng phòng hộ cuối cùng là đám lụa hồng đang xếp chồng với nhau che chở cho lão Lý và cả đứa bé.

Lạ thay, từng tia sét vừa chạm vào đám lụa hồng thì nhẹ nhàng tan biến như không khí. Giống như ta ném hòn đá vào mặt nước hồ phẳng lặng. Tầng tầng lớp lớp miếng lụa hồng khẽ rung lên theo từng gợn rồi nuốt trọn đám sấm sét kia.

Đám mây trên bầu trời im lặng, cảnh vật như bị đóng băng không một tiếng động. Từng cơn gió thổi ngang qua khu vực nhà tranh của lão Lý làm người ta chợt thấy lạnh gáy. Không gian bắt đầu vặn vẹo, phảng phất như cảnh bình yên trước cơn bão chuẩn bị tan biên.

Bất thình lình, bảy mươi hai đạo sấm sét màu tím khác đột ngột trút xuống như thác nước đổ rào rào. Khí thế của chúng hơn hẳn ba sáu đạo sấm trước. Chúng rạch ngang bầu trời, phát ra từng tiếng đùng đoàng xé tai.

Đám lụa kia vẫn cứ rung động, cố gắng chống đỡ được đến đạo thứ ba mươi sáu thì bị xé thành từng mảnh nhỏ. Ba mươi sáu đạo còn lại nhằm thẳng linh hồn lão Lý và đứa trẻ mà đánh tới.

Từ đáy mắt lão Lý chợt xuất hiện một tia tuyệt vọng, lão đang ở thể linh hồn, chỉ cần một đạo sấm sét thiên phạt nho nhỏ cũng có khả năng đánh cho lão nhẹ thì nguyên khí đại thương, nặng thì hồn phi phách tán, huồng hồ đây là ba mươi sáu đạo Tử Sắc Thiên Lôi.

Mắt thấy linh hồn lão sắp bị sấm sét nuốt trọn thì chuyện lạ xảy ra. Miếng da dê cũ kĩ đang trôi nổi bên cạnh lão bỗng từ từ phát sáng. Một thứ ánh sáng ma quái yêu dị chậm rãi lan tỏa. Thứ ánh sáng kia mang một loại khí tức khó mà diễn tả, vừa cổ xưa, vừa bất khuất, vừa có chút hận thù, vừa không cam lòng.

Tấm da dê nhẹ nhàng đón đỡ ba mươi sáu đạo sấm sét màu tím. Từng tia sấm sét khí tức kinh khủng là thế, vậy mà vừa va chạm với tấm da dê bé nhỏ cũ kĩ kia thì lập tức như nước bốc hơi, không để lại một vết tích.

Ánh mắt ba người Âu Dũng lúc này tràn đầy nghi hoặc, tấm da cũ kĩ kia truyền lại thứ khí tức kì lạ yêu dị, nhưng với ba người bọn hắn thì lại khác hẳn. Nó có thứ gì đó gần gũi, quen thuộc, giống như ba người bọn hắn và tấm da dê đó có một mối liên quan mơ hồ vậy.

Tuy nhiên lúc này không phải là lúc để suy nghĩ về chuyện đó, lực cắn nuốt kia đang như một con hung thú nhằm vào bọn hắn mà cắn xé khiến cả ba không cách nào khác là phải lùi dần. Chẳng mấy chốc mà đã đến gần phía bản làng của bộ lạc Tản Viên.

Lão Lý lúc này cũng kinh ngạc không kém, trước nay lão vốn không thể hoàn toàn sử dụng tấm da dê này, thậm chí trong quá khứ có vài lần đối địch với kẻ thù suýt mất mạng cũng chưa từng thấy tấm da dê này ứng cứu.

"Lẽ nào có liên quan đến đứa bé này".

Không để lão Lý có thời gian suy nghĩ. Đám mây trên đầu lão chợt biến đổi như cơn bão, từng tiếng ầm ầm phát ra phía bên trong như vạn lôi tranh phong.

"Đùng... đùng... đùng."

Chín mươi chín đạo sấm sét màu tím, khí tức mạnh mẽ gấp mấy lần các đạo trước phủ xuống như mưa bao trọn khuôn viên năm trăm mét. Rất nhiều yêu thú tồn tại trong rừng rậm U Minh bị khí thế của chín mươi chín đạo sấm sét này dọa sợ, vội vã chạy trốn, bộ dáng kinh khủng như đang gặp phải Diêm Vương đòi mạng.

Tấm da dê cũng không chịu thua kém, từ thân nó từng đạo kí hiệu kì quặc bay ra xếp thành nhiều hàng trên không trung. Đám kí hiệu này sau khi ngưng tụ, chợt bắn ra một luồng sáng màu trắng bay thẳng lên không trung đối nghịch với chín mươi chín tia sét hủy diệt trên bầu trời.

Bất ngờ thay, chín mươi chín tia sét kinh khủng là thế, vậy mà bị thứ ánh sáng kia nhẹ nhàng va chạm đánh tan, từng cụm từng cụm, thậm chí đám ánh sáng còn xé rạch bầu trời, chia đám mây màu tím thành hai nửa, phát ra tiếng xè xè.

Không trung bỗng dưng tĩnh lặng. Đám mây cũng ngừng rung động. Giống như nó vốn không ngờ có người lại có thể đánh tan nó. Từng cụm mây màu tím liên tục xoay tròn, từ không trung xuất hiện một vòng xoáy, hút lấy toàn bộ đám mây màu tím.

Bầu trời bỗng chuyển tối đen. Toàn bộ khu vực trong bán kính ngàn dặm lập tức bị bóng tối che phủ. Không một ánh trăng, không một ngôi sao, toàn bộ chỉ có một màu đen tĩnh mịch và tiếng gió rít vù vù rợn người trên không trung.

Toàn bộ sinh vật đang sinh sống trong rừng rậm U Minh đều kinh ngạc, người bình thường thì hoảng loạn, cường giả thì điên cuồng phát tán thần thức điều tra. Những tồn tại kinh khủng ngủ say cũng bị đánh động thức tỉnh.

Trong một hang động trên đỉnh núi Ba Vì.

Một ông lão đang ngồi quay mặt vào thành động, hai mắt nhắm nghiền. Ông lão này râu tóc bạc trắng, khuôn mặt hằn những dấu vết tháng năm. Mái tóc dài bạc phơ được lão buộc lại hờ hững thả ở phía sau.

Trên người lão mặc một bộ quần áo màu xám cũ kĩ. Nó cũ đến mức thậm chí đến những hoa văn trang trí trên quần áo cũng đã bị phai mờ. Từng sợi vải vốn chắc chắn đẹp đẽ không biết đã phải trải qua bao nhiêu sương gió của thời gian nay đã bạc màu.

Lúc này lão đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, bên cạnh chống một cái quải trượng. Cái lưng còng, làn da nhăn nheo như trái khổ qua cộng thêm thân hình gầy gò của lão làm người khác có cảm tưởng lão đã gần đất xa trời, chẳng còn sống được bao lâu.

Lão ngồi như vậy không biết đã bao lâu, trên thân thể còn đóng một tầng bụi mỏng.

Thiên địa linh khí xung quanh lão khẽ dao động. Mắt ông lão bất chợt mở to, hai con ngươi già nua đục ngầu nhưng lại sáng quắc, giống như hai mặt trăng lấp lánh. Ánh mắt lão sâu hút như vực thẳm, tang thương mà lại vô cùng thâm thúy.

Da mặt lão lấm chấm vết đồi mồi, khuôn mặt đầy nếp nhăn. Bên gò má thậm chí còn có một vết sẹo dài, vắt ngang từ má trái qua sống mũi đến má phải.

Ông lão chậm rãi há miệng hút. Thiên địa linh khí xung quanh như sương đêm từng đợt từng đợt thi nhau chui vào miệng lão. Thân thể lão cùng lúc khẽ rung một chập, quang hoa pháp tắc liền như reo lên vờn quanh người lão.

Ông lão đưa mắt nhìn về bức tường phía trước mặt, khẽ lẩm bẩm.

"Cuối cùng thì ta cũng hiểu được ý nghĩa của nó. May mắn thay, chỉ chút nữa là thất bại. Tốn nửa đời người, chỉ để đột phá được lên cảnh giới tiếp theo này của Vu, không biết lần đột phá kế tiếp sẽ là tận khi nào nữa."

"Ài, vu nhân....Trời không dung, người ganh ghét, tu luyện càng lên cao càng khó khăn, đến bao giờ tộc ta mới có người tu luyện đến cảnh giới của các Cổ Vu thời xưa, ngạo nghễ thiên địa, danh chấn chín tầng trời!

Ông lão thở dài một tiếng, đưa bàn tay già nua phủi đi bụi bám trên người. Đoạn lão đứng dậy, nắm lấy cây quải trượng bên cạnh đưa ra phía trước hua một cái, từng lớp đất đá tụ lại với nhau che phủ bức tường trước mặt.

Cũng lúc này thiên địa thay đổi, lão giật mình biến sắc nhìn lên không trung.

"Hắn... tới?"

Một khắc kia khi ông lão ngẩng đầu nhìn lên trời. Các tồn tại ngủ say, các cường giả hàng đầu trong rừng rậm U Minh cũng đồng loạt đưa mắt nhìn lên không trung, ai nấy cố gắng nín thở, thần thức toàn bộ thu lại giống như sợ kinh động phải cái gì đó.

Rừng rậm U Minh, bắt đầu từ khi tấm da dê cũ kĩ đánh tan đám mây màu tím, bầu trời liền xuất hiện vô số mây đen che phủ.

Ầm ầm ầm....

Mây đen càng lúc càng nhiều. Gió bão càng lúc càng lớn.

Đột nhiên....

Từ trong mây đen xuất hiện một khe nứt.

Khe nứt phải lớn đến vạn dặm.

Rắc....

Chậm rãi, khe nứt mở ra. Một thứ áp lực cực mạnh đánh thẳng vào toàn bộ sinh vật đang có mặt tại rừng rậm U Minh này, vô số sinh vật bất kể là người hay thú đều bị trùng kích nặng nề, quỳ sụp xuống đất không có sức phản kháng. Có chăng một số ít cường giả cường đại và các tồn tại ngủ say là có thể chống lại thứ áp lực kia đôi chút.

Cảm giác được chút khí tức kia, ông lão già nua khuôn mặt trở nên kinh hoảng, vội vã xuất ra một cái tế đàn cổ xưa, chân đạp tế đàn bay vút về phương hướng căn nhà tranh của lão Lý, nơi mà nguồn áp lực cực mạnh kia tập trung đến.

Từ khe nứt kia, chậm chạp xuất hiện một con mắt. Một con mắt cực lớn, lớn hơn bất cứ thứ sinh vật gì mà mọi người ở rừng rậm U Minh từng thấy. Con mắt kia từ từ mở ra, để lộ một con ngươi bằng bạc to tròn, sáng quắc.

Con ngươi bằng bạc mang một thứ khí chất lãnh lẽo đến cực hạn, giống như nó không bị ảnh hưởng bởi bất kì thứ tình cảm gì, giống như vạn vật sinh linh trong mắt nó cũng chỉ như một đám kiến hôi không đáng nhắc đến. Kèm theo cảm giác khinh miệt vạn vật mà nó mang tới còn thêm một loại khí chất thương hải tang điền cổ lão, khiến người nhìn vào liền có ý nghĩ sùng bái, muốn quỳ lạy

"Nghịch... Vu..."

Từ tầng trời ầm ầm vọng xuống một giọng nói kì lạ, không phân biệt được nam nữ, cũng không biết nó xuất phát từ đâu. Giọng nói giống như vang vọng trong thức hải mỗi người. Cảm giác xa tựa chân trời, rồi lại như ngay trước mặt. Nó mang theo uy lực vô thượng, đánh tan bất kì ý chí chống lại nó, khiến người cảm giác không thể phản kháng.