Chương 10: Thiếu niên Lạc Vũ. (Hạ)

Cổ Vu

Chương 10: Thiếu niên Lạc Vũ. (Hạ)

"Làm sao ngươi chứng minh được đây là thịt của ngươi? Mà nếu là của ngươi thì đã làm sao? Đồ ăn trong bản đều được chia đều, ngươi muốn một mình độc chiếm đồ ăn ư? Chà, việc này nếu để Săn Trưởng biết được thì sẽ thế nào nhỉ?"

Biện La cười khẩy đáp lại, giọng đầy châm biếm.

"Sẽ ra sao ta không cần biết, thịt này là do ta săn được, các ngươi muốn ăn thì tự đi mà săn"

Đứa nhỏ tên Lạc Vũ không thèm để ý đến thái độ của Biện La. Hắn rảo bước tiến lại chỗ đống thịt của mình, mắt không thèm nhìn Biện La lấy một cái.

Biện La cảm thấy nóng mặt, trước mặt các anh em tốt của hắn mà lại bị Lạc Vũ khinh thường như vậy, thẹn quá tức giận quát lớn.

"Hừ, thích ngang bướng, anh em đâu, đánh hắn!"

Cả đám người Biện La nhanh chóng làm thành một vòng tròn nhỏ, quây Lạc Vũ vào giữa, ai nấy nhìn hùng hùng hổ hổ, mắt trợn tay nắm, tựa như hận không thể đợi để cho hắn một trận.

Uông Trì ra tay trước, hắn nhảy tới gần đối phương, một đấm nặng nề theo đó tung ra.

Lạc Vũ lùi lại một bước, né được một đấm của Uông Trì.

Uỳnh...

Một đá từ đằng sau đập thẳng vào lưng hắn, chính là Biện La bắt lấy cơ hội mà ra tay.

Lạc Vũ ngã nhoài ra đất, lông mày cay lại. Một cước này thật nặng, hắn cảm thấy phía sau lưng ê ẩm, có lẽ đã sưng lên không ít. Chợt hắn cảm giác được gì đó, vội vã lăn tròn sang bên cạnh một vòng, né được một đạp nhằm vào chỗ hắn vừa nằm.

"Ta còn tưởng thế nào? Hóa ra bản lãnh của ngươi chính là lăn tròn dưới đất mà tránh đòn, haha"

Biện La cười trào phúng, cả đám xúm lại tay đấm chân đá vào người Lạc Vũ.

Lạc Vũ cố gắng né tránh, đám người Biện Lạc dù chỉ là trẻ con, nhưng đứa nào cũng cao lớn hơn hắn nhiều. Bàn tay hắn nắm chặt con dao găm màu đen, liên tục bị ép lui.

"Khi bị bao vây, thì phải tìm chỗ yếu nhất mà ra."

Hắn nhớ lại những gì hắn được dạy, chú ý quan sát tình hình. Chợt ánh mắt hắn sáng lên, hai chân tự động lùi dần về phía hồ nước.

Mắt thấy Lạc Vũ bị dồn ép đến sát mép suối, Biện La dồn lực đạp ra một đạp.

Hắn chỉ chờ có vậy, khéo léo xoay người, xảo quyệt né được một đạp kia, bàn tay còn đệm nhẹ lên lưng Biện La, khiến hắn mất đà đâm thẳng xuống mặt nước.

Không dừng lại, Lạc Vũ nhảy về phía trước, né đòn của Uông Trì, đồng thời tiến về một trong hai đứa nhỏ còn lại, tung ra một đấm vào mũi của nó.

Cả đám đang bất ngờ vì Biện La bị ngã xuống nước thì nắm đấm của Lạc Vũ đã theo mà đến.

Đứa nhỏ kia trúng một đấm, đầu gối khụy xuống, đưa hai tay lên ôm mặt, có thể thấy chút máu chảy ra từ mũi của hắn. Lạc Vũ nhân cơ hội này vọt qua, nhắm tới phía bên phải mà chạy.

"Ầm"

Chưa được đến vài bước thì từ phía hồ nước bỗng truyền lên một thứ áp lực nặng nề. Lạc Vũ chợt có cảm giác sởn gai ốc. Thứ áp lực này hắn là người rõ hơn ai hết, chính là thứ áp lực khi hung thú khóa chặt con mồi.

Ngoái đầu trở lại, thứ duy nhất hắn nhìn thấy là một hư ảnh hình rắn to lớn màu xám đang trồi lên từ phía hồ nước, phía dưới là khuôn mặt thẹn quá hóa giận của Biện La.

Nụ cười khẩy luôn treo ở miệng Biện La nay đã biến mất, thay vào đó là vẻ tức giận tột độ.

"Lạc ốm đói, ngươi chọc giận Biện La rồi, đến mức làm hắn phải triệu hồi ra linh văn đồ đằng. Hôm nay không trầy da thì cũng gãy xương".

Uông Trì cười lớn, cũng không vội vã đuổi theo. Hắn và hai đứa nhỏ khác khoanh tay đứng lại chờ coi trò vui.

Lạc Vũ không để ý đến lời của Uông Trì. Hai chân hắn không ngừng chạy, mắt thấy sắp vượt qua được đám bụi rậm.

"Ti... ti..."

Tiếng gì đó vang lên, Lạc Vũ đang chạy bỗng cảm giác như hai chân bị đeo chì, nặng nề như đá. Sự thay đổi bất chợt làm hắn chút nữa thì ngã đập mặt xuống đất.

Hư ảnh hình rắn trên đầu Biện La rít lên vài tiếng. Hai mắt nó khép hờ để lộ hai đường kẻ màu đen trong cặp mắt vàng, chăm chú nhìn vào đôi chân Lạc Vũ. Nó rít càng nhiều thì áp lực lên hai chân hắn càng nặng. Đến cuối cùng hắn cảm giác hai chân mình như đã bị hóa thành đá, muốn di chuyển nửa bước cũng khó.

Lạc Vũ ngã ngồi trên đất, sắc mặt khó coi nhìn Biện La và đồng bọn tiến lại gần mình càng lúc càng gần. Hư ảnh hình rắn chuyển dời ánh mắt từ hai chân Lạc Vũ lên đến hai tay. Lần này đến lượt đôi tay hắn cảm giác cứng đờ, càng lúc càng nặng như đeo đá.

"Ta xem ngươi còn chạy đi đâu, dám chống lại ta thì phải biết hậu quả"

Biện La rít lên qua kẻ răng, sau đó nhảy lại gần Lạc Vũ bắt đầu ra tay. Đám đồng bọn cũng không đứng không, mỗi người góp một tay một chân để đánh hắn.

Lạc Vũ nằm co trên mặt đất như con tôm, hắn dùng hết sức lực bú sữa mẹ cố gắng di chuyển hai cánh tay bảo vệ phần đầu, còn lại để mặc cho đám Biện La đấm đá.

"Bụp... bụp..."

Xung quanh hồ nước yên tĩnh nay chỉ còn tiếng tay chân đánh vào da thịt.

Cả đám đánh đập hắn một hồi lâu, xem chừng đã thỏa mãn. Chúng quay lại hồ nước nướng thịt ăn ngon lành, bỏ mặc Lạc Vũ nằm co ro trên đất.

Lạc Vũ nằm trên đất, cảm nhận từng cơn đau đớn truyền lại. Lạ thay, khuôn mặt hắn không hề hiện lên chút thù hận nào. Hắn nhắm chặt hai mắt, không rên rỉ, không kêu ca.

Săn thú là một chuyện, còn đánh nhau lại là chuyện khác.

Hắn không ngờ Biện La lại bất chấp mà sử dụng sức mạnh linh văn với hắn. Hắn chỉ là một người bình thường, tất nhiên sẽ đánh không lại. Hơn nữa ra tay ác độc với tộc nhân. Hắn... không làm được.

Hồi lâu, Lạc vũ cố gắng bò dậy từ mặt đất, đau đớn chống tay đứng dậy.

Trước mặt hắn là cả đám Biện La đang cấu xé từng đám thịt nai đã được nướng chín. Chúng thản nhiên thưởng thức thành quả mà hắn đã tạo ra.

Lạc Vũ quay đầu lại, di chuyển một cách khó nhọc. Dưới ánh nắng gay gắt của trưa hè, bên hồ nước nhỏ, thiếu niên cô độc bước đi, đi mãi, đi mãi về phía trước.

Bốn phía không người, chỉ còn lại cái bóng nhỏ gầy của bản thân hắn in sâu trên đất như làm bạn với chủ nhân.

Hình ảnh ấy tiêu điều mà tĩnh lặng, ảm đạm mà thê lương. Giống như báo trước của đời này của hắn, phải chăng...sẽ mãi cô độc như vậy?

Qua từng bụi cây to lớn, lại thêm vài quả đồi nhỏ, cuối cùng Lạc Vũ cũng nhìn thấy nhà mình ở phía xa.

Đó là một ngôi nhà tranh sơ sài lắp bằng tre nứa. Bên cạnh là một khoảng sân rộng, có hàng rào bao quanh, chia làm một khu để trồng rau, còn một khu khác không biết để làm gì, chỉ thấy một người gỗ to lớn kì quái đứng giữa sân. Phía trong là một cái bàn, trên để mấy cuốn sách.

Đẩy cửa bước vào, hắn cố gắng không tạo ra một tiếng động, nhẹ nhàng lách qua.

Phía trong ngôi nhà đặc biệt trống trải, chỉ có một chiếc giường, một chiếc tủ, một cái bàn, vài cái ghế. Tuy nhiên bắt mắt nhất lại là một giá sách lớn nằm ở trong góc phòng.

Hắn tiến lại gần chiếc giường duy nhất trong căn nhà, đang nằm nơi đó chính là cha của hắn.

"Có lẽ cha đang ngủ!" - Lạc Vũ thầm nghĩ, hai mắt hắn sưng tấy, thực sự cũng nhìn không được rõ lắm.

Lạc Vũ mon men tiến lại gần chiếc tủ trong nhà, mở ngăn kéo lấy ra vài loại thuốc bột, nhanh chóng rắc lên các vết bầm tím trên cơ thể mình.

Thuốc chạm vào da như kim châm lên thịt, hắn khó chịu cau mày lại.

"Con đã về rồi à?"

Lạc Vũ quay đầu lại, cha hắn tự lúc nào đã ngồi dậy khỏi giường.

Ông đã rất già, có lẽ phải bằng tuổi các già làng trong bản. Trên người ông mặc một loại quần áo bằng vải lụa. Hắn cũng không biết vải lụa có nghĩa là gì, chỉ biết nó cao cấp hơn đám da thú và thổ cẩm mà người trong bản mặc.

Cha hắn tuy già nhưng đầu óc đặc biệt minh mẫn, kiến thức lại nhiều vô kể, cũng chính là người thầy của hắn từ lúc hắn bắt đầu biết nhận thức đến giờ. Ông dạy hắn rất nhiều thứ mà người trong bản không bao giờ biết, ông dạy hắn con chữ, dạy hắn y thuật, lại dạy hắn cả cách đối nhân xử thế.

Đối nhân xử thế?

Đây là thứ mà hắn chẳng bao giờ có thể hiểu được, cũng là thứ duy nhất mà hắn thầm không đồng ý với cha hắn từ trong lòng.

Lạc Vũ đưa mắt nhìn xuống hai chân của cha mình.

Nơi đáng lý ra là chân nay lại chỉ có hai cái ống quần phất phơ trong không khí.

Hắn đã không biết bao nhiêu lần gặng hỏi cha hắn xem cái gì đã làm ông như vậy. Ông chỉ cười nhẹ mà không nói gì cả.